Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 22: Thanh Lâu, Ta Tới Đây 4 tại website TruyenChu.Vip
Nàng nàng nàng, nói gì? Muốn đi Tiêu Hồn lâu?
Phượng nương hai mắt tỏa sáng, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên lại muốn nhào qua, Mộc Thuần Thuần nhanh tay lẹ mắt ngăn đôi tay ở trước ngực, kịp thời ngăn cản bà ấy lại làm hành động sói đói gấu ôm.
Không có ôm thành công, Phượng nương thích thú đổi thành tóm tay của nàng, vô cùng hưng phấn, cười đến thấy răng không thấy mắt, “Thuần Thuần, Thuần Thuần tốt của ta, con rốt cuộc chịu giúp Phượng nương rồi phải không, Phượng nương nói cho con , lần này con lẻn vào Tiêu Hồn lâu đầu tiên phải cẩn thận, sau đó xem tình huống bên trong là như thế nào, trong trong ngoài ngoài, đừng bỏ qua bất kỳ chỗ nào, có thể thám thính bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu. A ha ha. . . . . .”
Tiêu Hồn lâu vẫn là đại địch của “Ôn nhu hương”, buôn bán ở Đô thành đều bị cửa tiệm kia giành khách đi, nhất là hai năm qua Tiêu Hồn lâu có bốn vị tiểu quan tuyệt mỹ Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt trấn giữ, buôn bán càng thêm như mặt trời ban trưa, ngưỡng cửa cũng bị khách giẫm hư không ít.
Tuy nói Ôn nhu hương buôn bán cũng không kém, nhưng so sánh, chỉ có thể coi là học trò thấy sư phụ, không cách nào so sánh được.
Tiếp tục như vậy nữa, Ôn nhu hương sớm muộn cũng có một ngày sẽ đóng cửa.
Vì vậy, bà nhiều lần thỉnh cầu Mộc Thuần Thuần thông minh tìm cách giúp bà, nghĩ cách khiến Ôn nhu hương buôn bán như trước, bất đắc dĩ Mộc Thuần Thuần lần nào cũng tưới cho bà một gáo nước lạnh, chỉ nói chuyện này nàng không thể ra sức.
Lần này nghe nói nàng muốn đi Tiêu Hồn lâu, Phượng nương chỉ nghĩ là nàng đi thám thính tình huống bên trong, cái gọi là biết người biết mặt trăm trận trăm thắng nha, tin tưởng bằng tài trí thông minh của Thuần Thuần, Ôn nhu hương có hi vọng rồi.
Chậc chậc…, mùa xuân của Ôn nhu hương sắp tới rồi, bà gần như có thể tưởng tượng được tình cảnh khách tụ tập náo nhiệt trong Ôn nhu hương, còn có cảm giác vàng bạc ấp trong tay.
Đang lúc Phượng nương vui mừng không ngớt, Mộc Thuần Thuần đáp trở về cho bà một nụ cười dịu dàng, lại một lần tưới bà một gáo nước lạnh, “Phượng nương, người nghĩ quá nhiều, con đi làm chuyện khác.”
Chuyện khác? ? Cho nên, không liên quan chút nào đến Ôn nhu hương.
Phượng nương thất vọng não nề, hưng phấn nhanh chóng trầm xuống, đột nhiên an tĩnh lại, ngay cả nói chuyện cũng không có hơi sức. Mộc Thuần Thuần thấy thế, sợ bà thương tâm, thích thú đem nguyên do nàng vào Tiêu Hồn lâu đại khái nói một lần. Vốn muốn có được sự ủng hộ Phượng nương, không nghĩ tới lại đổi lấy bà rống to.
“Mộc Thuần Thuần, con bị bệnh hay hồ đồ rồi vậy, một người xuất hiện trong mộng làm sao có thể tìm đây? Có phải bị hai người hầu ngây ngốc kia lây bệnh nên ngu rồi hay không, nói con thông minh, trong đầu con sao nghĩ mấy chuyện thế này, cũng không biết nên nói con như thế nào.”
Một nam nhân sống ở trong mộng , nàng nói muốn đến Tiêu Hồn lâu tìm, điên rồi điên rồi, nàng nhất định là điên rồi! Hoặc là điên khùng, hoặc là ngu, hoặc là bệnh thời kỳ cuối. ( bệnh lâu năm mà dấu)
Tóm lại chính là không bình thường. Chẳng lẽ là chịu kích thích lớn, nhất thời không chịu nổi, bắt đầu ngay cả năng lực suy tư bình thường cũng đánh mất chứ?
Phượng nương rất lo lắng, đưa tay sờ sờ cái trán của nàng, ừ, nhiệt độ coi như bình thường, không có phát sốt. Vậy tám phần là hàng năm bị cảnh trong mộng quấy rối, người bị cơn ác mộng quấy rầy nghe nói sẽ làm ra một chút chuyện khác hẳn với bình thường, nghe nói đây là một loại bệnh, gọi là gặp tà.
(Dân gian gọi là mắc đàng dưới )
Ai nha, không tốt, Thuần Thuần nhất định là gặp tà rồi. Phượng nương bắt đầu khẩn trương, yếu ớt hỏi, “Thuần Thuần, hay Phượng nương cho đại phu xem mạch con một chút?”
Gặp tà tuy lớn mà nhỏ, tốt nhất trước giúp con bé tìm đại phu khám qua đã, nếu như là thật thì lại đi mời một đạo sĩ pháp lực cao siêu.
Trong khi Phượng nương chuyện bé xé ra to lung tung phỏng đoán , Mộc Thuần Thuần đã dùng tốc độ nhanh nhất thay một nam bào màu xanh tơ vàng, bởi vì chiều dài xiêm áo theo người của nàng mà may, tương đối vừa người, nàng lập tức biến thành công tử ngọc thụ lâm phong tiêu sái, đưa tới Phượng nương chậc chậc than thở.
Khí chất mê người quay một vòng, cuối cùng dừng ở trước mặt Phượng nương, khóe miệng
Mộc Thuần Thuần chứa đựng một nụ cười xấu xa, nói: “Hắc hắc, Phượng nương, chuyện mời đại phu ngày khác hãy nói, hay là người đem ngân lượng để mời đại phu cho con mược trước đi.”
Ra vào đất Tiêu Hồn lâu hạng sang, trên người không chuẩn bị ít bạc sao được chứ?
“. . . . . .” Xú Nha Đầu, lại bất kể bà muốn bạc!
Bạc tới tay, vừa vặn bên ngoài sắc trời dần dần tối xuống, Mộc Thuần Thuần thân thiết đưa cho Phượng nương một cái ôm, xoay người vui vẻ chạy ra ngoài. Phượng nương đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thích thú hướng bóng lưng của nàng hô, “Chờ một chút, trở lại, ăn mì trường thọ rồi hẵng đi. . . . . .”
Hôm nay là sinh nhật nàng