Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 12: Vân Trung Ngọc Tiêu 7 tại website TruyenChu.Vip
Vừa dứt lời, liền có một thanh niên gan lớn đi tới, lưu loát từ hông tế móc ra 10 văn tiền, không nói hai lời kín đáo đưa cho xà chủ nhân, sau đó đi thẳng tới lồng sắt trước trang bị Ngọc Như Ý .
Trong lúc nhất thời, âm thanh huyên náo yên tĩnh lại. Toàn bộ ánh mắt của mọi người rối rít hướng tới hắn, nín thở ngưng thần nhìn hắn lấy Ngọc Như Ý ra như thế nào.
Khi đám người chung quanh cho là có kịch hay nhìn trong nháy mắt, kịch hay ở”A ——” Thét lên một tiếng chói tai.
Mọi người còn chưa thấy rõ ràng đã xảy ra chuyện gì trước, đã thấy trên tay người thanh niên nọ đã bị một con xà cắn rỉ ra máu, người trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch, mọi người đang xem sắc mặt cũng trắng bệch giống nhau.
Ngắn ngủn trong nháy mắt, hắn liền bị rắn công kích. Con rắn kia vẫn lười biếng như cũ nằm trên địa bàn trong lồng của mình, vẫn duy trì tư thế ban đầu, giống như vẫn là chưa từng nhúc nhích qua.
Bất đồng duy nhất chính là hai con mắt nó đổi thành ánh sáng hưng phấn dị thường, giống như là đánh hơi được con mồi, rất có tinh thần, rất kích động.
Không có một ai thấy xà động lúc nào , chỉ sợ ngay cả người tuổi trẻ kia cũng vậy. Vẻ mặt của hắn rõ ràng ngạc nhiên mà ngốc trệ.
Cuối cùng, hắn thất bại cầm bột thuốc, ảo não bước ra ngoài.
“Oa ——”Mập Qua Gầy Qua thật sự kinh hách, há hốc mồm, nói không ra một câu đầy đủ . Giây lát, hoảng loạn trong lòng mới từ từ an định lại, vào lúc này bọn họ mới ý thức tới, hai chân một mực run rẩy.
Sau, lại lục tục có người đi lên, trong đó có người may mắn thành công lấy ra trân châu bên trong, mặt mày hớn hở.
Người khiêu chiến rất nhiều, thành công cực ít nửa nén hương sau, chỉ có trân châu cùng sứ thanh hoa bị người lấy đi, còn sót lại bảo vật vẫn yên lặng sống ở trong lồng tre.
Mới chỉ nháy mắt người thất bại, đếm không hết.
Những thứ bảo vật kia nhìn được lại không có được, khiến người vây xem vừa yêu vừa hận, rồi lại không dám bước đến nếm thử.
“Còn có vị nào muốn khiêu chiến nữa không, cơ hội khó được, qua thôn này sẽ không có lần sau .” Chủ nhân rắn chạy một vòng thuận kim đồng hồ, lớn tiếng hét lớn. Không quá nửa nén hương thời gian, trong túi hắn đã chất bạc nặng trĩu, trên mặt đều là nụ cười thỏa mãn.
Trân châu cùng sứ thanh hoa, đối với hắn chẳng qua là tổn thất nhỏ.
Thanh âm càng kêu càng cao, trong từng câu chữ tràn đầy tự tin cùng chắc chắn,mang theo vẻ mặt xảo trá của người làm ăn.
Đám người vây xem chống lại từng cái ánh mắt xà rét lạnh, tất cả rút lui, không người nào ra ngoài.
“Không người nào dám thử?” Xà chủ nhân lần nữa cao giọng hỏi, thấy không có người phản ứng, cười nhạo một tiếng, “Đường đường đất đô thành, lại đều là hạng người nhát gan sao? Ta còn tưởng rằng người Đô thành không sợ trời không sợ đất, nhưng không nghĩ bị mấy con rắn này của ta hù chết khiếp. Ha ha ha.”
Lúc này, chỉ nghe trong đám người cũng truyền đến một tiếng cười nhạo, sau đó nghe một thanh âm chen vào:
“Nếu ông chủ đã lên tiếng khiêu khích, sống làm người Đô thành, Bản công tử cam nguyện bị lừa lần thứ nhất, giống như ông chủ mong muốn, thử một phen, như thế nào?”
Một bộ áo trắng lướt nhẹ, Mộc Thuần Thuần cố ý áp trầm giọng nói, thoải mái bước ra ngoài.
Mọi người nhất thời cảm thấy hai mắt tỏa sáng, trên đời này sao lại có công tử tuấn tú như thế, môi hồng răng trắng, mặt mũi tinh xảo, lông mày, mắt, mũi, miệng, tinh tế như được mài giũa từ loại ngọc sang trọng nhất, gương mặt tuấn tú, tác phong nhanh nhẹn, nói chuyện lưu loát dứt khoát, giở tay nhấc chân mị lực vô hạn, thật sự là mỹ nam tử thế gian hiếm có.
Mộc Thuần Thuần vừa xuất hiện, trong khoảnh khắc mê đảo tất cả nữ nhân tại chỗ. Thậm chí nam nhân.
Ánh mắt kinh ngạc, ánh mắt tò mò, ánh mắt than thở, rối rít hướng tới cùng một cái mục tiêu.
Mập Qua Gầy Qua bị trạng huống đột phát trước mắt xơ cứng hồi lâu không thốt nổi thành lời. Muốn ngăn cũng không còn biện pháp cản. Hai chân giống như định tại trên đất.
“Khụ khụ ——” Xà chủ nhân từ trợn mắt há hốc mồm dần phục hồi tinh thần lại, vội vàng mang vào khuôn mặt tươi cười nghênh đón, vẫy đuôi chào đón, “Công tử khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người thường, tin tưởng công tử nhất định có thể thành công lấy ra bảo vật, ha ha ha.”
Tay trắng nõn tỉ mĩ như vậy, đả thương thật đáng tiếc a! Xà chủ nhân âm thầm tiếc hận.
“Không biết vị công tử này muốn lấy bảo vật gì đây?”
Mộc Thuần Thuần khẽ cong môi, ngón tay nhẹ nhàng vừa nhấc, chỉ vào một hướng, “Chính là nó ——”
Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua, mắt nhìn cùng một nơi, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Kia, là lồng sắt nhỏ nhất, chứa Vân Trung Ngọc tiêu giá trị xa xỉ, đồng thời cũng chứa con rắn nhỏ nhất.
Ai cũng biết, rắn càng nhỏ, tính nguy hiểm càng cao.
Bên này, tất cả mọi người bị công tử tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện, dọa sợ hết hồn, trên quán trà phía sau cách đó không xa, một vị nam nhân mang mặt nạ màu vàng kim giờ phút này đang mím chặt môi mỏng, cả người tản ra hàn khí lẫm liệt lạnh đến thấu xương. . . . . .