Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 105: Giống Như Chén Trà Trong Tay Nàng​


Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 105: Giống Như Chén Trà Trong Tay Nàng​ tại website TruyenChu.Vip

Hương Cam Trà này quá là kì quái, hương thơm xộc vào mũi, nhưng uống vào lại là đắng chát khó nuốt. Trà Nam Cung Huyền pha quả nhiên cùng hắn giống nhau, một chữ, quái.
Nhìn thấy hắn từng chút từng chút uống hết, rất nhanh, cái chén trống rỗng, Mộc Thuần Thuần đôi mắt càng trợn càng to. Người này quả thật một chút cũng không sợ đắng, “Cái kia, huynh không cảm thấy đắng chát sao” Hiện tại đầu lưỡi của nàng vẫn còn chát chát.
“Hương vị ngọt ngào thơm tinh khiết” lãnh diện nam tử rất là hưởng thụ, khen ngợi phát ra từ nội tâm, vẻ mặt không giống như đang nói dối.
“Làm sao có thể, ta không tin” nói xong, nàng đem trà còn lại trong chén toàn bộ rửa qua, lại lần nữa rót một chén, muốn lại xác nhận một phen. Mùi thơm nồng đậm lần nữa phiêu dật trong không khí, khiến nàng hoàn toàn quên lãng mùi vị đắng chát vừa rồi.
“Từ từ” miệng chén đã kề sát vào môi, lãnh diện nam nhân thích thú ra tiếng,chỉ điểm nói, “Chậm rãi thưởng thức, mới có thể thẩm được mùi hương thoang thoảng cùng vị cam tinh khiết, thưởng thức trà không phải uống trà, phải tĩnh tâm, kiên nhẫn, hương trầm của trà mới có thể chầm chậm toả ra”
Mộc Thuần Thuần nghe lời nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, ngậm trong miệng, nháy mắt mùi vị đắng chát tản ra toàn bộ khuang miệng, nàng lại lần nữa nhíu mày nhăn mũi, chậm rãi, vị đắng chát dần dần hoá thành ngọt ngào xen lẫn vào hương thơm mát thản nhiên, đầu lưỡi trở nên lạnh lạnh thẩm vị ngọt thông suốt, trong cơ thể cảm nhận bội phần nhẹ nhàng khoan khoái mê người.

Nam Cung Huyền quả nhiên không có lừa nàng.Hương Cam Trà này quả nhiên ngọt ngào tinh khiết, ý vị sâu xa, Mộc Thuần Thuần bất giác uống thêm vài ngụm.
“Biện Dục” bỗng nhiên lãnh diện nam nhân từ trong miệng chậm rãi nói ra hai từ, ánh mắt ngắm nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, mặt trời chiếu xuống, nước hồ loé lên tia quang mang xanh lam.
Mộc Thuần Thuần nghe thấy tên trong miệng hắn, hoảng sợ, nột tâm không hiểu mang theo chút mừng vui khôn xiết cùng chờ mong, theo bản năng quay đầu nhìn phía cổng vào đình, nhưng, trống không, người nào cũng không thấy.
Hô, Mộc Thuần Thuần thở ra một hơi, cái gì nha, nàng còn tưởng rằng thật sự Biện Dục đã quay về, Nam Cung Huyền này, lại lừa nàng, Thuần Thuần có chút tức giận trừng mắt nhìn hắn, âm thầm an tĩnh nội tâm nơi tim đang đập loạn, gương mặt dưới khăn che mặt thẹn thùng bay lên hai đoá mây hồng. Trên mặt có chút nóng lên, may mắn có khăn che.
“Huyền, Huyền đại ca, huynh vừa mới nói cái gì” Nàng vừa rồi sẽ không phải nghe nhầm đi, nếu là vậy sẽ rất mất mặt, nàng mở miệng hướng Nam Cung Huyền xác nhận.
Chỉ thấy lãnh diện nam tử quay đầu nhìn nàng, bên môi mang theo một tia cười ý vị sâu xa, cánh môi khẽ mở, “Kì thực Biện Dục tựa như chén trà trong tay nàng”

Rầm, tâm Mộc Thuần Thuần bị cái gì đó thật sâu chấn động. Chén trà trong tay đột nhiên nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Biện Dục tựa như chén trà trong tay nàng.Nam Cung Huyền giống như ám chỉ nàng cái gì.Hắn thật là kinh khủng, phảng phất như nhìn thấu tâm tư của nàng, đem chuyện nội tâm nàng phiền loạn nhất vạch ra.
Chén trà trong tay nàng mùi thơm nồng đậm, vào miệng dị thường đắng chát, chậm rãi chờ đợi thích ứng với vị đắng chát của nó, liền cảm nhận được hương vị ngọt ngào tinh khiết của nó. Nếu như không chầm chậm cảm thụ, vĩnh viễn sẽ không thể biết được mùi vị chân chính của chén trà này có bao nhiêu hương thơm ngấm vào tâm, bao nhiêu khó quên.
Biện Dục, cũng là thế này phải không. Lòng Mộc Thuần Thuần một trận hỗn loạn hoa hoa lệ lệ.
“Vương phi, xin thứ cho tại hạ nói thẳng. Biện Dục giống như hớp trà nàng vừa phun ra kia.Nàng còn chưa nhận ra được hương vị trước liền định tội cho hắn rồi”. Đoạn thời gian Mộc Thuần Thuần nội tâm mâu thuẫn cùng giãy dụa, hắn đều để trong mắt. Từ lần trước khi nàng khăng khăng không muốn khôi phục dung nhan khuynh thành trước kia mà khẩn cầu hắn giúp đỡ.Hắn liền bắt đầu tỉ mỉ quan sát nàng.

Chậm rãi mới phát hiện, cách nhìn của nàng đối với Biện Dục rất là rối rắm, chính xác mà nói, nàng đối với Biện Dục mang theo quan điểm bất công. Có thể lúc bắt đầu Dục tính kế đem nàng lừa làm Vương phi, làm cho nàng trong lòng đối với Biện Dục có một loại ấn tượng xấu đầu tiên. Sau lại phát sinh nhiều việc vậy, thân phận chân thật của Dục cũng vì hành động thù hận của Mộc Như Ý mà bại lộ. Dục giấu giếm thân phận của mình, cùng với dưới cơn thịnh nộ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu tại Hoàng Cung, phỏng chừng cũng làm cho Mộc Thuần Thuần thuần khiết thiện lương nhất thời khó có thể chấp nhận, cũng không biết nên như thế nào đối mặt, nên mới phải cố ý xa cách Dục.
Là bằng hữu, Nam Cung Huyền cảm thấy cần phải giúp Dục nói vài lời chân thành, vừa lúc hôm nay gặp được cơ hội, hắn liền thừa dịp mượn Hương Cam trà dẫn ra đề tài trọng tâm này.
“Huyền đại ca, huynh thật lợi hại, quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được huynh” Mộc Thuần Thuần cười nhạt, nội tâm thoải mái, có lẽ là nên dũng cảm đi đối mặt rồi, trốn tránh chung quy không phải biện pháp, “Huyền đại ca, huynh cảm thấy hắn thật sự yêu thích ta sao, hay là vẫn đang trêu đùa ta”
Vấn đề này nàng luôn nghi hoặc cho đến giờ, nàng khẩn thiết cần người chỉ dẫn, giúp nàng ra khỏi khốn cảnh này, vì Biện Dục bày ra quá nhiều bộ mặt, làm nàng lẫn lộn không thôi, cũng không biết bộ mặt nào là thật, bộ mặt nào là giả.
Lãnh diện nam tử chưa trả lời, vẫn còn hướng hai chén trà lần nữa thêm trà, động tác thong thả mà tao nhã, giơ tay nhấc chân khí chất phi phàm, trên người hắn có một loại khí phách làm không khí xung quanh nháy mắt trở nên điềm tĩnh ma mị, làm người khác thực buông tâm, thực thư thái.
“Nếu nàng biết hắn vì nàng làm bao nhiêu chuyện, đáp án của vấn đề này không cần nói nhưng minh bạch”.
Qua nhiều năm như vậy, Dục chỉ cần xử lý xong chuyện của Ám Môn, liền sẽ lén lút chạy đến Mộc phủ, ngây ngốc nhìn thân ảnh người nào đó, có thể ở chỗ đó cái gì cũng không làm ngẩn ngơ nguyên buổi chiều, chỉ vừa nhìn ngắm vừa ngây ngô cười, vẻ mặt thật hạnh phúc.

Ba năm đầu ngoài ý muốn bị huỷ dung, Dục luôn luôn rất hận Mộc Thuần Thuần, nếu không phải nàng đem cái lọ kia ném ra ngoài tường, hắn cũng sẽ không bị huỷ dung, vì vậy, hắn còn muốn tung ra thật nhiều thật nhiều biện pháp trả thù nàng, quả thật đến mức điên cuồng, chính là, về sau trong lúc vô tình tra ra, chuyện xảy ra ngày hôm đó có một lượng lớn thích khách đang mai phục ở phía đông con đường tuỳ thời ám sát hắn. Nghĩ thần không biết quỷ không hay ở ngoài cung đem hắn giết chết. Hắn mới biết, thì ra ngày đó, Mộc Thuần Thuần ngoài ý muốn cứu hắn một mạng.
Tâm thù hận trở nên mâu thuẫn, hắn không biết nên như thế nào tiếp nhận sự thật này. Đúng lúc Ám Môn vừa bước chân ra giang hồ, việc càng ngày càng nhiều, cần có hắn an bài, căn bản không có thời gian nhớ chuyện này. Sau đó Ám Môn dần dần thanh thế to lớn trỗi lên, cũng dần dần trong giang hồ đạt được thành quả, Hắc Ám Môn Phong dựa vào lãnh huyết, tàn khốc, giết chóc, thanh danh lên cao, nhất thời làm cho môn phái giang hồn nghe tin sợ mất mật.
Ám Môn phát triển cực kỳ nhanh chóng, trong giang hồ đã có chỗ đứng trầm ổn, rất nhiều chuyện không cần hắn quan tâm.Phong Hoa Tuyết Nguyệt đã đầy đủ ứng phó, hơn nữa Liên Cảnh cùng Nam Cung Huyền hai đại hộ pháp hỗ trợ, thời gian Dục nhàn rỗi rất nhiều.
Những lúc nhàn hạ, hắn thỉnh thoảng chuồn êm về Đô Thành, cũng không biết ngẫu nhiên ẩn vào Mộc phủ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Mộc Thuần Thuần, liền hoàn toàn mất hồn động tâm, từ đó, ba ngày hai đêm chạy đến Đô Thành, chỉ vì gặp giai nhân, sau lại càng khoa trương, mỗi tối đều lặng lẽ lẻn vào phòng Mộc Thuần Thuần, trông nàng đi vào giấc ngủ.
Khi đó, bọn họ đều cười hắn thay đổi con người, mỗi ngày đều mất hồn mất vía, như đánh mất cái gì đó.
“Huynh nói vậy là có ý gì” Mộc Thuần Thuần mở to mắt, thần tình khó hiểu, cái gì gọi là Biện Dục âm thầm vì nàng làm rất nhiều chuyện, chẳng nhẽ ngoài rừng hoa đào ra, còn có chuyện khác mà mình không biết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.