Đọc truyện Hắc Ám Cưng Chiều: Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu – Chương 102: Trong Lòng Ngươi Không Phải Đã Có Đáp Án Rồi Sao? tại website TruyenChu.Vip
Edit: Mẫn Mẫn và Quảng Hằng.
Đêm, đen như mực, thỉnh thoảng từ trong bụi cỏ một hai tiếng côn trùng đêm hè truyền đến, kêu vang thanh, lúc gần lúc xa, phá vỡ sự tĩnh lặng không tầm thường trong phủ.
Đêm khuya yên tĩnh, người vương phủ đều đã nghỉ ngơi. Lúc này, thư phòng còn lộ ra ánh sáng. Bên ngoài, hành lang treo mấy ngọn đèn lồng, ở trong bóng tối tỏa ánh sáng nhu hòa, dịu dàng tản mạn ra bầu trời đêm.
Trong thư phòng, một số người biết lối vào bị che giấu ở bình hoa phía sau, đang tiến vào Ám Các. Ám Các có chừng bốn thư phòng lớn như vậy, bố trí đơn giản mà quý khí. Một khỏa dạ minh châu to lớn đặt ở trên kỷ án, chiếu lên cả phòng sáng rỡ như ban ngày.
“Chủ tử, bọn thuộc hạ thất trách, hắc y nhân chạy vào vương phủ mà không phát hiện, xin chủ tử giáng tội.” Bốn tuyệt sắc nam tử mặc màu xanh áo mỏng xếp thành một hàng trong Ám Các, nửa quỳ trên mặt đất, hướng nam tử tuấn tà phía sau bồi tội. Phong đứng đầu bốn huynh đệ, đương nhiên trở thành đại diện thay bọn hắn nói chuyện.
Hôm nay, chuyện thích khách xông vào phủ, hoàn toàn là trách nhiệm của bọn họ. Nếu không phải bọn họ sơ suất đề phòng, hắc y nhân cũng không có cơ hội có thể lẻn vào Dục Vương Phủ.
Biện Dục thần sắc ngưng trọng, bàn tay vừa nhấc nói “Không thể toàn trách các ngươi, bằng vào võ công của hắc y nhân kia, mặc dù các ngươi đề phòng nghiêm ngặt, hắn cũng có thể im hơi lặng tiếng ẩn vào như vào chỗ không người. Các ngươi có thể phòng nhưng đối với hắn thì không.”
Người áo đen kia khinh công thượng thừa, ngay cả hắn cũng đã truy tìm hắc y nhân, mà chỉ chuyển mắt đã không thấy tăm hơi bóng người, đến không ai biết, về không ai hay. Khinh công người kia thế là đã có thể hiểu. Lúc hắn đuổi theo, chỉ kịp liếc bóng lưng người kia, một cái chớp mắt, liền chỉ là như vậy một ít trong nháy mắt, cái đầu không cao lắm, vóc người vừa phải, thân thể vô cùng linh hoạt, giống như một con là báo đi săn chạy trốn, trong nháy mắt đã không còn hình bóng.
Liếc thấy Biện Dục ra dấu, bốn người quỳ một chân trên đất thở phào nhẹ nhõm, rối rít đứng dậy, đứng ở một bên.
Trong bốn người, Nguyệt là người thích phát biểu ý kiến cá nhân nhất, quả nhiên trong lòng có hoài nghi “Chủ tử, người áo đen kia khinh công thật sự lợi hại như vậy sao? Ngay cả chủ tử cũng không đuổi kịp hắn, Tuyết có thể đuổi hắn hay không? Khinh công của chủ tử và Tuyết đã là độc bộ giang hồ, nói như vậy thì người áo đen kia đã đạt đến trình độ kinh ngưởi thuấn gian di động, đạp tuyết vô ngân, rơi xuống đất không tiếng động rồi.”
Trên giang hồ có hai câu nói như thế này “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” (ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời, ý nói có người còn tài giỏi hơn). Tình huống bây giờ đại khái là như thế, quả nhiên câu nói thật chính xác.
Đột nhiên bị nói tới tên, Tuyết ánh mắt liếc Nguyệt một cái, tựa hồ không thích bị người ta so sánh hắn với hắc y nhân. Nhưng Nguyệt nói sự thật, Tuyết không thoải mái cũng không thể nói được gì. Mà lại nói chủ tử khinh công cao hơn hắn cũng thua trận trước mặt người áo đen kia, nếu như có cơ hội hắn vẫn muốn gặp qua người áo đen kia, tận mắt thấy khinh công thượng thừa của hắn.
“Chủ tử, trên giang hồ người có khinh công thắng được người coi như là hiếm có. Theo ý người, người áo đen kia là ai, người nào lại có gan to mật lớn, ban đêm dám xông vào Dục Vương Phủ. Mục đích của hắn là gì đây?” Phong xiết chặt chân mày, trong lòng tràn ngập nghi vấn.
Từ khi bọn họ đi theo chủ tử vào Dục Vương Phủ cho tới nay, trong phủ chưa bao giờ có chuyện thích khách đột nhập vào phủ. Một làn gió thổi, một ngọn cỏ lay bọn họ cũng phát giác ra, vậy mà lần này lại là ngoại lệ. Có thể thấy người áo đen kia tuyệt không phải người bình thường. Nếu như hắn là kẻ địch của Dục Vương Phủ thì kẻ địch này thật sự sẽ rất khó giải quyết…
Biện Dục mấp máy môi mỏng, quay đầu, liếc nhìn Nam Cung Huyền đang yên lặng cầm sách thuốc, hai mí mắt cũng đã sắp khép lại, hỏi, “Huyền, ngươi cảm thấy thế nào?” Huyền là người tâm tư sâu xa, chắc chắn đoán được người kia là ai.
Liên Cảnh không có ở đây, thật là không quen với việc ít đi âm thanh líu ríu một khắc cũng không ngừng nghỉ của hắn. Nhất là vào những lúc này, nhớ tới trước kia mọi người tụ chung một chỗ cùng bàn chuyện, luôn có Cảnh nói chuyện, nói đâu đâu không ngừng. Hôm nay Cảnh không có ở đây, hắn chỉ có thể tìm Huyền lãnh đạm ít nói hỏi ý kiến. Mặc dù không khí có điểm vắng lạnh, nhưng bình thường Huyền nói một câu bằng cả trăm câu. Đây chính là mị lực của Nam Cung Huyền, là ở chỗ luôn có thể nói trúng tim đen, chỉ ra mấu chốt của vấn đề.
Chỉ thấy Nam Cung Huyền uể oải ngáp một cái, dùng sức đem đôi mắt mệt mỏi ưu nhã rủ xuống, lại ngước mắt, bàn tay rời khỏi những phiền phức buồn bực trong sách thuốc, ánh mắt lạnh như băng, nhàn nhạt mở miệng nói “Trong lòng ngươi không phải đã có đáp án sao?” Bình thường bây giờ là lúc hắn đang ngủ. Hôm nay bị quấy rối giấc mộng đẹp, giọng điệu trở nên gay gắt.
Rõ ràng đã đoán được, làm gì còn cố ý hỏi hắn? Không nhìn thấy hắn rất mệt sao? Đã trễ thế này, lại không cho người ta ngủ chỉ vì muốn thảo luận chuyện lai lịch người áo đen kia? Ngày mai không phải có rất nhiều lúc để thảo luận, làm gì cần phải nửa đêm canh ba kéo người đến chỗ này, chẳng lẽ không biết hắn ghét nhất người khác nửa đêm quấy rầy hắn ngủ sao?
Lần trước vì vết thương của Mộc Thuần Thuần bị dị ứng mà kéo hắn dậy, cũng coi như có lý có thể bỏ qua, chuyện khẩn cấp, không thể làm gì khác, hắn chấp nhận. Thế nhưng lần này, lại vì một người áo đen mà hy sinh giấc ngủ của hắn, về điểm này, hắn dứt khoát kháng nghị.
Biện Dục cười khan một tiếng, trong lòng âm thầm sợ hãi than. Nam Cung Huyền chính là Nam Cung Huyền, bản lãnh nhìn thấu tâm tư người khác độc nhất vô nhị. Hắn quả thật như Huyền nói, trong lòng có chuẩn bị đã nghĩ đến một người có khả năng lớn nhất.
Trong chốn giang hồ trừ hắn ra, không còn người nào khinh công có thể đến cảnh giới kinh người đó. Hơn nữa, người này ẩn vào Dục Vương phủ là có ý đồ, nhất định vì Thuần mà đến.
Bởi vì, hắn biết Thuần nhi, sớm đã biết Thuần nhi.
Bốn người còn lại vừa nghe, vội vàng tò mò nhìn Biện Dục, Nguyệt nóng lòng nhất, muốn biết người áo đen kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, giục giã hỏi tới “Chủ tử, ngươi đã đoán được người áo đen kia là ai sao?” Đôi mắt sáng chói mị người tràn đầy tò mò.
Tuyết vốn từ trước đến giờ không nói nhiều cũng bắt đầu thay đổi, khẩn trương đứng lên, vểnh tai, chờ đợi đáp án công bố.
Biện Dục chậm rãi đứng lên, từ án trác khác trong ngăn kéo lấy ra một vật, tùy ý đặt ở trên mặt bàn, phát ra một tiếng vang không lớn không nhỏ, sâu xa nói “Ta đoán, chính là hắn”.
Mọi người nhìn thấy một thanh chủy thủ vô cùng tinh xảo xuất hiện trên mặt bàn. Vỏ đao màu đỏ sậm mang theo sự thần bí cùng cao quý. Trên vỏ đao còn khảm bảo thạch xanh biếc xung quanh, vô cùng chói mắt, so với chủy thủ tầm thường khác, cây chủy thủ này đặc biệt nhất chính là chuôi đao có khắc một mảnh lá liễu, dài nhỏ mà có lực, phiến lá mỏng mà bén nhọn, đao pháp cực kỳ đặc biệt.
Hình lá liễu dài nhỏ… Bốn tuyệt sắc nam tử bừng tỉnh hiểu ra “Là hắn.”