Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 69Không Ai Được Phép Làm Em Tổn Thương
Hạ Nhi ngồi một lúc liền nhớ ra chuyện Lương Hạ lúc nãy vừa bảo đi xem An Tranh, con sói xám bại hoại kia thời gian gần đây cực độ hứng thú với Lương Hạ, cô lại vừa đánh An Tranh đến hộc máu, nhất định Tinh Thần và Tiến Minh sẽ mang An Tranh xuống phòng y tế.
Hạ Nhi vô cùng hốt hoảng đứng bật dậy.
Không nói không rằng đi nhanh ra khỏi phòng học, một đường bước về hướng phòng y tế, miệng lẩm bẩm:
“Con sói xám chết tiệt! Dám nhúng chàm Lương Hạ bà sẽ cho nhà ngươi biết tay!”
Xung quanh các nam sinh và nữ sinh thấy bóng dáng hùng hổ doạ người của Hạ Nhi liền lập tức tránh rất xa, không tự chủ bất giác co rụt người lại, chỉ dám ở sau lưng len lén thảo luận bát quái.
“Hạ Nhi thời gian gần đây đặc biệt hung dữ, cậu có thấy vậy không?”
“Hồi nãy còn đánh An Tranh đến mức phải xuống phòng y tế đấy!”
“Tớ nhớ cách đây không lâu Hạ Nhi còn giẫm Vỹ Quang thái tử thành đầu heo luôn cơ!”
“Hôm ở căn tin trường còn ra tay đánh Bối Lạc nữa.”
“Lúc xưa cậu ấy an tĩnh đến mức tớ cứ nghĩ cậu ấy là một cô công chúa lạnh lùng.”
“Nhìn cậu ấy giống phù thuỷ thì có, nếu nói về công chúa, tớ thấy Bối Vy tỷ tỷ mới là công chúa.”
“Đúng thế a, Bối Vy tỷ tỷ vừa ôn hoà vừa tao nhã, ăn nói nhỏ nhẹ phong đạm như một nàng công chúa cao quý, nữ thần trong lòng tớ a.”
“Tớ vẫn thích Hạ Nhi hơn, dù gì cậu ấy cũng quá xinh đẹp.”
“Nhưng Bối Vy cũng xinh đẹp mà, hai người có nét tương tự nhau chỉ là Bối Vy ôn hoà hơn.
Hạ Nhi gần đây quá dữ!”
“Dữ nhưng rất ngầu còn gì.
Cậu không thấy cả An Tranh và Khương Tình đều thích cậu ấy sao?”
“Đúng là rất ngầu! Nhưng vẫn quá hung dữ a.”
Tiếng thảo luận nho nhỏ vang lên liên tục, Hạ Nhi loáng loáng nghe thấy liền nhíu mày.
Cô quên mất nữ nhân tên Bối Vy.
Khoảng thời gian này Khương Tình quá bận rộn nên cô ta cực kỳ yên tĩnh, chỉ cố gắng tạo ra một hình tượng hoàn mỹ tốt đẹp với người khác.
Cô không thèm quan tâm tới con gián đánh mãi không chết đó, miễn cô ta an phận không tìm đến cô gây phiền toái là được.
Nhưng ý trời trêu đùa, nhắc đến tào tháo, thì tào tháo ở trước mặt.
Hạ Nhi nhíu mày, cô nghĩ cô nên đi tìm một cái chùa, an tĩnh cầu khấn để thay đổi vận số đen đủi của mình.
Bối Vy đang cùng Cao Vỹ Quang đi tới, nhìn thấy cô liền nở nụ cười hoà nhã dễ gần.
Hình tượng một cô giảng viên ôn hoà dịu dàng phát huy đến cực hạn, khiến hết người này tới người khác say mê nhìn ngắm.
“Chào em! Hạ Nhi!” Bối Vy cười đến trăm hoa đua nở.
Hạ Nhi nhìn mà thấy ngứa hết cả mắt, đau hết cả tai.
“Cậu đi đâu vậy?” Cao Vỹ Quang bước đến trước mặt Hạ Nhi hỏi.
Hạ Nhi lạnh mặt thản nhiên nói:
“Đi đâu mặc xác tôi!”
Bối Vy nghe thấy liền bước đến trước mặt Hạ Nhi nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Vỹ Quang chỉ là quan tâm em thôi, em đừng khó chịu như vậy!”
Hạ Nhi nhếch miệng cười khẩy, lạnh giọng nói:
“Liên quan quái gì đến cô?”
Khuôn mặt Bối Vy hiện lên sự hoảng hốt, rồi như không tin nổi mà nhìn cô, vô cùng đáng thương nói:
“Chị…!chị chỉ là khuyên em một câu thôi.
Sao…!sao em ăn nói khó nghe với chị thế?”
Thái dương Hạ Nhi giần giật, có chút mất kiên nhẫn nhìn Bối Vy cười như không cười nói:
“Cô là cái thá gì mà tôi phải ăn nói dễ nghe với cô.”
Khanh Long ở phía sau chậm rãi đi tới, nhìn Hạ Nhi lạnh giọng nói:
“Dù gì Bối Vy cũng là giảng viên của trường, cậu ăn nói như vậy là không tôn trọng cô ấy.”
Bối Vy cúi đầu, bộ dạng vừa uỷ khuất vừa đáng thương đến cực điểm.
“Ồ! Cậu không thích Khương Tình nữa à? Chuyển sang yêu thích mặt hàng này sao?” Hạ Nhi khoanh tay lại giọng mang ý cười khinh miệt, sau đó lại quay đầu nhìn Bối Vy cười lạnh, nụ cười như yêu ma đầy tà ác nói:
“Còn cô ta! Xứng để tôi tôn trọng sao? Một con hàng tuesday không đủ tư cách thôi.”
“Cậu!!!” Khanh Long vô cùng phẫn nộ muốn tiến lên.
Cao Vỹ Quang giơ tay lên ngăn Khanh Long đang mất kiểm soát, trừng mắt với Khanh Long nói:
“Cậu dám đụng vào cậu ấy! Tớ sẽ không tha cho cậu!”
Khanh Long nhìn Cao Vỹ Quang cười đầy trào phúng:
“Cậu vẫn chưa bỏ ý định với cô ta sao? Cô ta rõ ràng không hề để cậu vào mắt.”
Cao Vỹ Quang hừ lạnh lớn tiếng nói:
“Đó là chuyện của tớ!”
Bối Vy liền bước đến chính giữa hai người đang xảy ra tranh chấp, khuôn mặt như chịu sự đả kích và tổn thương rất lớn nói:
“Hai đứa đừng cãi nhau nữa! Hạ Nhi…!em ấy muốn nói chị sao cũng được.
Chị không để tâm đâu!”
Hạ Nhi nghe thấy liền cười lạnh, vô cùng thản nhiên chậm rãi nói từng chữ:
“Đồ thảo mai! Giả tạo! Giả vờ hiền lành! Vờ vịt yếu đuối! Làm bộ ngây thơ!”
Bối Vy sửng sốt, tức giận đến đầu váng mắt hoa, khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn.
Cao Vỹ Quang cứng đơ người.
Khanh Long tràn ngập phẫn nộ nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi nhìn thấy liền cười khẽ, tay vươn lên che lại bờ môi đỏ mọng, thanh âm như vô cùng kinh hãi:
“Ồ! Không phải chị nói không để tâm sao?”
Bối Vy giận đến run người, cố gắng cúi đầu che giấu thần sắc oán độc trong đáy mắt.
“Sao vậy? Cô nàng tuesday?” Hạ Nhi cười khinh khỉnh.
Bối Vy vươn tay vuốt ngực, nghiến răng nghiến lợi đến mức âm tiết biến dạng, run giọng nói:
“Em đừng có quá đáng!”
Hạ Nhi cười khẽ, hai tay khoanh lại, chậm rì rì đến trước mặt Bối Vy, dùng một chất giọng khinh bỉ và lạnh lùng nói:
“Cô nàng hai mặt! Giận rồi sao?”
Ánh mắt Bối Vy đầy dữ tợn, nhìn Hạ Nhi vô cùng căm phẫn, cố gắng nhẫn nhịn nặn ra một nụ cười rất khó coi, biểu tình vặn vẹo đến cực điểm, nói:
“Em sợ chị cướp Khương Tình đúng không?”
Hạ Nhi thấp giọng cười, ý lạnh trên khoé miệng khiến người khác không rét mà run, lạnh giọng nói:
“Cô? Cướp Khương Tình? Cô có cửa sao?”
Bối Vy nắm chặt khớp tay, môi treo một nụ cười vô cùng giả tạo, nhẹ giọng như tường thuật một câu chuyện:
“Năm chị học cấp 3, từng bị một nam sinh để ý tới, chị không thích cậu ta liền bị cậu ta cho người bắt cóc, nhưng chính tay Khương Tình đã cứu chị.
Còn vì chị mà phá huỷ cả gia nghiệp của gia đình cậu ta.
Em biết điều đó không?”Sau đó liền nhìn ra phía sau, cười dịu dàng nói:
“Em không tin có thể hỏi Tinh Thần và Tiến Minh, chuyện này cũng có khá nhiều người trong hội học sinh biết.”
Hạ Nhi quay đầu liền thấy Tinh Thần và Tiến Minh đang tò mò đi tới, phía sau còn có Bối Lạc.
Đáy mắt Hạ Nhi lướt qua một tia ý lạnh không dễ thấy, sau đó liền cười khẽ quay đầu nhìn Bối Vy nói:
“Xem ra cô rất có lòng tin về việc Khương Tình quan tâm đến cô.
Vậy cô đã tỏ tình với cô ấy chưa? Cô ấy quan tâm cô như thế mà.”
Bối Vy lấy lại tâm tình, cười dịu dàng hoà nhã, khuôn mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ:
“Chị định để Khương Tình chuyên tâm yên ổn việc học, nên không tỏ tình với em ấy, không ngờ khi chị trở về nước, lại biết được em ấy đã có bạn gái.
Có lẽ vì nghĩ chị qua nước ngoài sẽ không về nữa, nên em ấy đã không còn quan tâm chị, rồi có tình cảm với em.
Đó là do duyên phận của chị và em ấy quá mỏng.”
Hạ Nhi cảm thấy nữ nhân này đang dùng lời nói khiêu khích cô.
Hạ Nhi bỗng cười nhạo, cười đến không thể ngừng lại, giống như nghe được một chuyện cực kỳ tức cười.
“Em cười cái gì?” Bối Vy âm hiểm trừng mắt.
Hạ Nhi cong khoé môi, khuôn mặt cho người khác cảm giác xinh đẹp thanh đạm lạnh thấu xương, nhìn Bối Vy mở miệng đầy trào phúng nói:
“Chị bị ảo tưởng quá nặng! Mắt Khương Tình không kém đến mức mà yêu thích chị đâu.
Chị quá đề cao bản thân mình.
Tôi nghe liền cảm thấy buồn cười thôi.”
Bối Vy cảm giác được sự phẫn nộ tràn ngập trong lòng, không kiềm chế được liền cười lạnh bước đến gần Hạ Nhi, dùng một chất giọng nhỏ đủ để hai người nghe thấy nói:
“Vì tôi mà Khương Tình đã làm rất nhiều chuyện, bản thân cô không thể phủ nhận việc Khương Tình từng để ý đến tôi.
Không phải cô cũng có An Tranh sao? Cô ta cũng để ý đến cô, làm tất cả vì cô đấy.
Tại sao cô không thử một lần ở bên cạnh cô ta đi, mãi bám theo Khương Tình để làm gì? Vì gia sản Khương gia sao?”
Hạ Nhi buông nhẹ tầm mắt.
Ngẩng đầu lên liền thấy An Tranh đang lẳng lặng đứng dựa lưng vào tường nhìn cô.
Hạ Nhi bất giác nghĩ.
Lúc này chỉ một mình cô đứng ở đây.
Bị những con người này một câu lại một câu đá đểu đến khó chịu, trong lòng tức giận đến phẫn nộ lại không thể phát tác.
Hạ Nhi có chút tức giận, tay vươn ra liền đẩy nhẹ một cái, ý định để Bối Vy tránh xa cô ra nên chỉ dùng ba phần lực đạo, nhưng Bối Vy lại cố ý té ngã nhào xuống đất.
Bối Vy thấp giọng rên khẽ, bàn tay đập lên cạnh cửa mà đỏ ửng một mảnh lớn vô cùng bắt mắt, bộ dạng như cực hạn thương tâm mà nấc nhẹ thành tiếng:
“Chị chỉ muốn nói em biết là chị sẽ không tranh giành Khương Tình với em.
Sao em…!sao em lại đẩy chị chứ?” Giọng nói đáng thương lại mềm yếu, chọc đến một đám nam sinh, nữ sinh gần đó phải phẫn nộ bàn tán.
“Hạ Nhi thật quá đáng! Bối Vy ôn hoà dịu dàng như thế, lại đẩy người ta.”
“Bối Vy tỷ tỷ thật đáng thương.”
Khanh Long nhìn thấy Hạ Nhi đẩy ngã Bối Vy, ngay lập tức lao lên, Cao Vỹ Quang vươn tay kéo lại cũng bị Khanh Long giật mạnh ra, một đấm mạnh mẽ liền rơi lên bụng Cao Vỹ Quang, Khanh Long vô cùng tức giận nói:
“Một nữ nhân hung ác như vậy, cô ta không coi cậu ra gì mà cậu còn bảo vệ, cậu nhìn cô ta đối xử với Bối Vy đi.”
Cao Vỹ Quang bị đấm đến ngã xuống, sức lực của hắn không thể so được với Khanh Long, vô cùng lo lắng hướng mắt nhìn về phía Hạ Nhi.
Khanh Long nói xong liền lao đến gần Hạ Nhi, bộ dạng tức giận không hề kiềm chế muốn dạy dỗ cô.
Bối Vy nhìn thấy, khoé môi cong lên độ cong âm hiểm ác độc như đạt được mục đích.
Tinh Thần và Tiến Minh đều đồng loạt cảm thấy Khanh Long đây là điên rồi.
Hạ Nhi cười khẩy, đây là nam nhân mà Khương Tình từng quen đấy.
Một kẻ bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong lại thối nát đến cực điểm.
Mắt thấy Khanh Long vươn tay muốn tát cô, Hạ Nhi liền nghiêng đầu né tránh, cười lạnh âm hàn nói:
“Xem ra tôi đoán không sai! Cậu bây giờ không còn thích Khương Tình, chuyển qua thích mặt hàng ghê tởm này!”
Khanh Long nghe vậy càng bị chọc giận đến không thể kiềm chế, dùng tay còn lại giơ cao muốn đánh cô.
Hạ Nhi cười lạnh, sức của cô tất nhiên không thể thắng một nam nhân lực lưỡng như Khanh Long, huống hồ cô còn nghe nói Khanh Long là cao thủ đai đen karate.
Tốc độ và lực đạo quả thật vô cùng kinh người.
Mắt thấy mình sẽ lãnh trọn cái tát này của Khanh Long, thế nhưng đợi mãi vẫn không thấy bàn tay đó hạ xuống.
Hạ Nhi liếc mắt, cô thấy một thân hình cao gầy đang chắn trước mặt cô, một tay giữ chặt lấy tay Khanh Long, sắc mặt hơi tái nhợt hiện lên chút yếu đuối không dễ nhận ra, khoé môi còn vươn một tia máu đỏ tươi vô cùng diễm lệ, ánh mắt lạnh lùng toát lên sự nguy hiểm, giống một lưỡi dao cực kỳ sắc bén, khuôn mặt tuyệt mỹ lại lãnh đạm mang theo chút điên cuồng.
“An Tranh! Cậu tránh ra!” Khanh Long phẫn nộ lớn tiếng nói.
“Tránh? Cậu nghĩ tôi sẽ để yên cho cậu đụng vào cô ấy sao?” An Tranh khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tà mị.
Khanh Long liền cong khoé môi khinh miệt, lạnh lùng nói:
“Đúng rồi! Sao tớ có thể quên được chứ! Cậu yêu cô ta! Còn là yêu đến điên rồi.
Bất chấp việc cô ta không hề thích cậu mà vẫn điên cuồng vì cô ta làm mọi thứ.
Đáng sao?”
An Tranh khoé môi diễm lệ cong lên, khẽ híp đôi mắt dài kiều mị xinh đẹp đến kinh tâm động phách, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo thâm trầm, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên một tia sáng lạnh giá, hơi trầm ngâm một lát, khóe môi gợi lên nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng nói:
“Tôi tình nguyện vì cô ấy mà làm! Cho dù không yêu tôi thì thế nào? Nợ ân tình của cô ấy, tôi dùng cả đời để trả.”
Hạ Nhi nghe thấy liền sững sờ, ánh mắt hổ phách hiện lên một tia sáng phức tạp.
Khanh Long cười lạnh, đôi mắt đen kịt như hồ sâu, giọng đầy dữ tợn nói:
“Nếu đã như vậy! Bây giờ cậu thay cô ta bị đánh đi.”
Vừa dứt lời liền nhấc chân đá tới cánh tay An Tranh đang giữ lấy cổ tay mình.
An Tranh nhanh nhẹn nắm chặt cổ tay Khanh Long xoay người bẻ ra sau lưng, tiện thể tránh cú đá của Khanh Long.
An Tranh cười có chút tà vọng nói:
“Tôi đã nói với cậu chưa? Nếu so về thân thủ, chưa chắc Khương Tình thắng nổi tôi.
Cậu thua Khương Tình nhiều năm như vậy, chắc cậu phải hiểu rõ thực lực của cậu hiện tại không thể thắng tôi được chứ?”
Khanh Long bị khoá một tay sau lưng, liền dùng khuỷu tay đánh ra phía sau.
An Tranh ngay lập tức buông tay Khanh Long ra, trong lúc Khanh Long đang cố giữ lại thăng bằng, An Tranh liền xoay người nhấc chân quất mạnh sang ngang đá vào bả vai Khanh Long, tư thế và lực đạo mười phần mạnh mẽ, ngay lập tức khiến Khanh Long té xuống đất.
An Tranh chậm rãi bước tới, nhìn Khanh Long như nhìn một thứ vô cùng kinh tởm, khinh miệt nói:
“Định ra tay với cả phụ nữ, một kẻ như cậu khiến tôi cảm thấy bị xúc phạm khi phải chạm tay vào.”
Khanh Long ôm bả vai lồm cồm bò dậy, nhìn An Tranh cười dữ tợn:
“Vì cô ta là đại tiểu thư Hạ gia sao? Nên cả cậu và Khương Tình đều coi trọng cô ta như thế?”
Xung quanh nghe thấy câu nói của Khanh Long đều sửng sốt, tiếng thì thào bàn tán liền vang lên.
“Hạ gia? Là đại gia tộc chỉ sau Khương gia sao?”
“Hạ Nhi là tiểu thư Hạ gia? Vậy không phải cô ấy mới chính là công chúa chân chính à? Tiểu thư Hạ gia là ngậm thìa vàng mà ra đời đấy!”
“Tớ còn nghe bố tớ nói Hạ gia thật ra còn lớn mạnh hơn cả Khương gia.”
“Tập đoàn Hạ thị sau này chính là của Hạ Nhi.
Trời ơi! Tin tức gì thế này! Công chúa Hạ gia thật sự học ở trường chúng ta!”
Bối Vy nghe Khanh Long nói liền sửng sốt.
Hạ gia! Gia tộc lớn kinh người, ông Hạ Minh là tài phiệt tập đoàn đa quốc gia, nắm vững kinh tế cả nước sao?
Tinh Thần và Tiến Minh nghe được há hốc mồm kinh hãi.
Cao Vỹ Quang thở dài, vẻ mặt đầy bất lực.
Bối Lạc nghiêm mặt nhìn Hạ Nhi, khoé môi còn lên độ cong khó phát hiện.
Hạ Nhi không chút nào hoang mang về việc thân phận bị bại lộ, chỉ trầm mặc đứng đó vô cùng yên tĩnh.
An Tranh nghe Khanh Long nói liền nhíu mày, ánh mắt băng hàn lạnh lẽo hỏi:
“Tại sao cậu lại biết chuyện Hạ Nhi là tiểu thư Hạ gia?”
Khanh Long liền cười càng khó coi hơn, trong đáy mắt mang theo sự điên cuồng oán hận, cả khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng trở nên dữ tợn:
“Người mẹ đáng kính của cô ta, đang là tiểu tam muốn phá hoại gia đình tôi.
Việc tại sao tôi biết cô ta là ai, tất nhiên là nhờ người phụ nữ đó.
Cô ta chỉ là một nữ nhân bị mẹ ruột mình vứt bỏ, còn người mẹ của cô ta lại danh xứng với thực là tiểu tam đi cướp chồng người khác.
Cô ta và mẹ cô ta đều y chang nhau.
Mẹ cô ta cướp lấy ba tôi.
Còn cô ta cướp Khương Tình khỏi tay tôi.
Cậu nghĩ xem! Nữ nhân như vậy có đáng hận hay không?”
Tiếng hít khí xung quanh liền vang lên, cả trăm con mắt đồng loạt nhìn về phía Hạ Nhi, muôn vàn cảm xúc.
Hạ Nhi sắc mặt liền tái nhợt, nắm tay run rẩy không thể kiểm soát, ánh mắt hổ phách nhìn Khanh Long đầy hoảng loạn.
An Tranh liếc mắt liền thấy, lập tức tràn đầy phẫn nộ lao tới Khanh Long, nắm lấy cổ áo đẩy ngã hắn xuống đất, nắm đấm mạnh mẽ không hề lưu tình liên tiếp nện xuống giương mặt Khanh Long, một mảnh đỏ tươi bao trùm khắp khuôn mặt hắn.
Ánh mắt An Tranh phẫn hận đến cực điểm, lạnh lẽo đến kinh người.
Đánh Khanh Long đến mức hắn bất tỉnh nhân sự, khuôn mặt đầy máu tươi vẫn không ngừng tay.
Tinh Thần với Tiến Minh sợ hãi không dám tiến lên, lúc này An Tranh giống như phát điên rồi, đi tới cản lại chắc chắc sẽ bị vạ lây.
Vì thế cả hai đều chôn chân xuống đất, một chút cũng không dám lại gần.
“An Tranh! Dừng tay lại!” Mắt thấy An Tranh sắp đánh Khanh Long đến chết, Hạ Nhi mới giật mình vội vã nói.
An Tranh không ngừng tay, giống như điên rồi.
Hạ Nhi sợ sẽ có án mạng, ngay lập tức đi tới nắm lấy tay An Tranh nhẹ giọng nói:
“An Tranh! Đủ rồi! Hắn chết mất!”
Không khí xung quanh giống như gió lạnh ngưng kết khiến người ta hít thở không nổi.
An Tranh trong sự điên cuồng liền tỉnh lại, thấy Hạ Nhi đang vô lực yếu đuối nhìn mình, đôi mắt hổ phách hoảng loạn mang chút khẩn cầu, bàn tay An Tranh đầy máu khẽ vươn ra, ngón tay tinh mỹ lại thon thả run run chạm lên làn da nhẵn mịn trên khuôn mặt đang tái nhợt của Hạ Nhi, thanh âm lạnh lùng âm trầm nhưng không che giấu nổi tình cảm điên cuồng dành cho cô:
“Hạ Nhi! Tôi không muốn bất kì ai làm em tổn thương! Tôi không cho phép! Hạ Nhi! Tôi yêu em! Thật sự rất yêu em!”
Trong không gian tĩnh lặng, mùi máu tanh hoà cùng những giọt nước mắt trên khuôn mặt tuyệt sắc kinh diễm của An Tranh.
An Tranh liền ngã xuống.
Hạ Nhi hốt hoảng vươn tay ra đỡ lấy, nhìn bàn tay đầy máu, những khớp xương như vỡ nát khiến lòng Hạ Nhi vô cùng khó chịu.
“Gọi xe cấp cứu!” Hạ Nhi lạnh giọng lớn tiếng nói.
Tinh Thần nghe thấy vội vã lấy điện thoại gọi ngay lập tức.
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1548010/novel/15372029/1606924233.png-original600webp?sign=d3bfc6da20e0d3a576b7fc294c1711ae&t=5fff8980)