Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 43: Bối Vy Trở Về
Trường Đại Học B.
Phòng họp hội trưởng.
Khương Tình ngồi trên vị trí chủ trì cuộc họp, ngón tay thon dài tinh xảo xoay xoay cây bút trên tay, ánh mắt tĩnh lặng nhìn xuống cuốn sổ tay nhỏ, khuôn mặt với đường nét tuyệt mỹ không hề có cảm xúc, rèm mi dài như cánh quạt rung động nhẹ tạo nên bóng đen dưới mắt sâu như hút linh hồn người khác, đẹp đến kinh tâm động phách.
Tinh Thần đang thảo luận với các thành viên trong hội học sinh về kế hoạch mở rộng khuôn viên trường, ánh mắt như có như không khẽ liếc về Khương Tình đang ngồi.
“Tớ đã nói xong a, học trưởng thấy thế nào?” Giọng Tinh Thần cười khẽ nhìn Khương Tình hỏi.
Khương Tình vẫn im lặng, chỉ lẳng lặng ngẩn người.
Cả phòng họp liền đưa mắt nhìn về phía Khương Tình, mọi người liền xôn xao, nét mặt mang chút hiếu kì.
Tiến Minh thấy vậy liền đưa tay vỗ nhẹ vai Khương Tình, ánh mắt mang theo chút lo lắng.
Khương Tình ngay lập tức ngước mắt lên, nhìn một phòng họp đông người, tất cả đều đang nhìn cô chằm chằm vô cùng nghi hoặc, Khương Tình khẽ thở dài, đặt cây bút xuống bàn rồi cười nhẹ nói:
“Tôi xin lỗi! Đang nói tới đâu rồi?”
Tinh Thần chớp chớp mắt.
Cậu đã mất hơn một tiếng để trình bày kế hoạch này đấy có được không?
“Tớ cho rằng trường chúng ta cần mở rộng khuôn viên và hồ bơi, tớ lên kế hoạch sẽ kiến nghị với trường về việc đó.
Nhờ cậu thông qua được không?” Tinh Thần tóm tắt lại hỏi.
Khương Tình chớp nhẹ mi mắt, hơi gật đầu rồi nhìn về phía Tiến Minh, nhẹ giọng hỏi:
“Câu lạc bộ bơi lội có nhiều thành viên tham gia không?”
Tiến Minh cười khẽ, vô cùng tích cực nói:
“Hiện tại thành viên rất đông, tớ nghĩ kiến nghị này sẽ rất được ủng hộ.”
Khương Tình thấp giọng cười, quay sang Tinh Thần ôn nhuận nói:
“Vậy cậu đưa bản kế hoạch của cậu tới phòng tớ.”
Tinh Thần vô cùng vui vẻ liền gật đầu liên tục đáp ứng.
Khương Tình quay sang nhìn Bối Lạc đang ghi chép bên cạnh, thấp giọng nói:
“Cậu tới phòng tớ! Tớ có việc muốn hỏi cậu.”
Bối Lạc ngẩng đầu lên nhìn Khương Tình, nói:
“Được!”
Khương Tình cười nhạt, quay đầu ra hiệu tan họp, sau đó đứng dậy xoay người chậm rãi ưu nhã bước ra cửa.
Trong lúc những thành viên trong hội lục đục thu xếp tài liệu và đồ đạc rời khỏi, Bối Lạc cũng thu xếp giấy tờ đứng dậy, Cao Vỹ Quang ngồi đối diện liền nhìn Bối Lạc lớn tiếng nói:
“Bối Lạc! Khương Tình gọi cậu lên phòng có việc gì? Cậu biết không?”
Tay Bối Lạc liền ngưng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn Cao Vỹ Quang nói:
“Tớ cũng không phải cậu ấy.
Sao tớ biết được?”
Tiến Minh liền chống tay lên cằm nhìn Bối Lạc, nghiêm túc hỏi:
“Bối Lạc! Chị Bối Vy sắp về nước.
Cậu biết điều đó mà.”
Bối Lạc nghe thấy tên Bối Vy, thần sắc hiện lên chút chán ghét, khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh nói:
“Chị ta về thì sao?”
Lời vừa nói xong Bối Lạc liền quay đầu nhìn Tiến Minh, ánh mắt khó hiểu hỏi:
“Tại sao cậu biết chị ta sắp về nước?”
Tinh Thần đưa tay chỉ về phía Cao Vỹ Quang nói:
“Cậu ta nói!”
Cao Vỹ Quang liền cười khẽ, khuôn mặt vẫn còn sưng húp như đầu heo nhìn vô cùng buồn cười.
“Cậu khó chịu như vậy là sao? Bối Vy về nước khiến cậu tức giận như vậy à?”
“Bối Vy???” Tiếng Khanh Long từ ngoài cửa vang lên, giọng nghi hoặc không thể tin.
Cao Vỹ Quang nhìn Khanh Long đang tựa lưng ở cửa, cười có chút tuỳ ý châm chọc nói:
“Đúng vậy a! Tới cậu cũng bất ngờ sao?”
Bối Lạc nghe giọng điệu châm chọc của Cao Vỹ Quang liền cười lạnh, nói:
“Tớ đi đây! Các cậu ở đây nói chuyện đi.”
Nói xong liền xoay ngước bước nhanh ra cửa.
Cao Vỹ Quang thấy bộ dạng tức giận lại không thể phát tác của Bối Lạc liền cúi đầu cười.
Khanh Long cũng không hỏi gì nữa mà quay đầu bỏ đi.
“Xem xem! Cả hai người đó vừa nghe Bối Vy về nước thì hoảng hết cả lên.
Quan tâm quá liền loạn mà.” Cao Vỹ Quang đắc ý cười nói.
“Nhìn cậu vui chưa kìa!” Tinh Thần khinh bỉ bĩu môi nói.
Cao Vỹ Quang liền đứng dậy, nhìn Tinh Thần thấp giọng cười:
“Hai ngày nay Hạ Nhi không đến lớp, tớ gọi điện thoại thì không thể liên lạc.
Cậu hiểu vấn đề chứ?”
Tinh Thần nghe thấy liền nhíu mày, khó hiểu hỏi lại:
“Hạ Nhi không đến trường? Nhưng mà…!Hạ Nhi đánh cậu ra nông nỗi đó mà cậu còn gọi cho cô ấy, không sợ lại chọc giận cậu ấy à?”
Cao Vỹ Quang cười mang chút khoái trá, giọng điệu ngả ngớn:
“Tớ chọc giận cô ấy cũng đâu phải chỉ mới đây.
Tớ đã nói rồi! Tớ sẽ đợi đến khi Hạ Nhi nhận ra tấm chân tình của tớ, xung quanh còn ai có thể thật lòng yêu thương cô ấy hơn Cao Vỹ Quang thái tử chứ.”
Tiến Minh nghe thấy liền liếc mắt “hừ” một tiếng.
Bối Lạc đứng trước cửa phòng riêng hội trưởng.
Giơ tay lên gõ.
Bên trong liền vang lên thanh âm ôn nhuận dịu dàng vô cùng dễ nghe:
“Vào đi!”
Bối Lạc liền đầy cửa bước vào.
Khương Tình ngồi trên chiếc ghế xoay, tư thế tao nhã lại tuỳ ý, mái tóc đen dài xoã lác đác lên vai, đôi mắt sâu thẳm tối tăm âm trầm như có thể hút linh hồn người khác, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
“Cậu tìm tớ có việc gì?” Bối Lạc bước tới nhẹ giọng hỏi.
Khương Tình vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc đen mượt mà rơi trước mặt, ánh mắt khẽ ngước lên nhìn Bối Lạc cười như không cười nói:
“Cậu gọi Bối Vy về, đúng không?”
Bối Lạc liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Khương Tình có chút lạ lẫm, khoé môi cong lên cười nhẹ nói:
“Khương Tình! Tớ gọi chị ấy về làm gì?”
Khương Tình thấp giọng cười khẽ, ánh mắt thâm trầm mang chút ý cười rét như sương lạnh, thấp giọng nói:
“Cậu nghĩ tớ không biết sao? Bối Lạc, chỉ vì để Hạ Nhi khó chịu, ngay cả việc gọi cho người chị mà cậu chưa từng yêu thích trở về nước cậu cũng có thể làm được.
Lúc Bối Vy rời đi cậu đã vui vẻ đến nhường nào? Cho dù Bối Vy yêu thương cậu, cậu cũng chưa từng có sắc mặt tốt với cô ấy.”
Bối Lạc nghe từng câu từng chữ Khương Tình nói liền cúi thấp đầu, ánh mắt hiện lên một tia phẫn nộ rồi biến mất, Bối Lạc thản nhiên cười:
“Haha..
Khương Tình! Vậy cậu không mong Bối Vy quay về sao? Tớ đã giúp cậu mở đường cho việc Bối Vy quay trở lại với cậu.
Cậu không hề cảm ơn tớ còn trách móc tớ như vậy là có ý gì?”
Khương Tình nhíu mày, cúi đầu khẽ nói:
“Đúng vậy! Vì cậu mà Bối Vy phải ra nước ngoài, bây giờ cũng vì cậu mà Bối Vy quay về, cậu xem Bối Vy là cái gì vậy?”
Bối Lạc quay người ngồi xuống ghế, ngước mắt nhìn Khương Tình nói:
“Khương Tình! Mối quan hệ của cậu và Bối Vy khiến tớ phải mở to mắt mà nhìn.
Lúc đầu tiên nhìn thấy Hạ Nhi, thấy cậu một mực quan tâm để ý Hạ Nhi, tớ đã thấy rất lạ rồi.
Cậu dành cho Hạ Nhi sự để ý không kém gì chị Bối Vy.
Trong khi đó hai người đều có vẻ ngoài giống nhau mấy phần.” Nói xong liền thấp giọng cười giễu cợt nói:
“Hay là…!cậu vì Bối Vy mới quan tâm tới Hạ Nhi? Giống như việc chỉ vì Bối Vy nói muốn cậu giúp đỡ tớ vững gót chân ở Bối Gia, cậu liền không tiếc mà hư tình giả ý diễn vở kịch bạn thân thiết với tớ gần mười năm, trong khi cậu lại không hề thích thân cận với tớ?”
Bối Lạc nói xong cười tự giễu, ánh mắt nhuốm vẻ đau thương tột độ.
Khương Tình nhíu nhẹ chân mày, ánh mắt nhìn Bối Lạc mang chút ý lạnh, khoé môi cong lên nụ cười ôn nhuận, không chút nào phản bác mà thừa nhận:
“Không sai! Tớ vì Bối Vy mà giúp đỡ cậu.
Còn về Hạ Nhi…”
Khương Tình bỗng ngưng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa vẻ mặt không tin nổi, có phức tạp, có vui vẻ,…!
Khương Tình liền đứng dậy.
Bối Lạc nhìn theo ánh mắt Khương Tình, khuôn mặt phút chốc liền sửng sốt.
“Chị về rồi! Tình!” Giọng nói dịu dàng ôn hoà vang lên.
Khương Tình còn chưa kịp định thần lại Bối Vy đã vui vẻ chạy tới ôm Khương Tình, đôi mắt cong lên nụ cười ngọt ngào lại vô cùng ấm áp.
Cô gái mái tóc đen thẳng dài tới eo, thân hình thon thả xinh đẹp, khuôn mặt thanh thuần tinh xảo tuyệt mỹ, đôi mắt luôn chứa ý cười dịu dàng trong suốt.
Nụ cười như hoa như tuyết, đẹp đẽ đến mức khiến người khác nhìn vào không thể rời mắt được.
Khương Tình chớp nhẹ hàng mi, thần sắc hơi hỗn loạn không tự chủ được liền đặt tay lên vòng eo nhỏ nhắn của Bối Vy, giọng nói dịu dàng ôn nhuận mang theo chút không thể tin tưởng nói:
“Vy…!Vy Vy! Chị về rồi?”
Bối Vy buông Khương Tình ra, tay đặt lên khuôn mặt tinh mỹ của Khương Tình, cười đến trăm hoa đua nở:
“Đúng vậy a! Bất ngờ không?”
Đôi mắt Bối Vy đen to tròn long lanh, khuôn mặt xinh đẹp lại nhu mì dịu dàng, sự xinh đẹp của Bối Vy mang chút mong manh dễ vỡ.
Khiến người khác nhìn thấy chỉ muốn thương yêu cô đến tâm khảm, không một chút ý muốn làm cô gái thanh thuần trong sáng tựa sương mai này chịu mảy may chút thương tổn nào.
Khương Tình cười khẽ gật đầu, không tiếng động vươn tay lên nắm tay Bối Vy gỡ xuống, Bối Vy không hề khó chịu còn cười đến vui vẻ, nhỏ giọng trêu chọc:
“Tính xấu! Người ta chỉ muốn cưng nựng khuôn mặt đã mấy năm rồi không gặp thôi mà.”
Bối Lạc nhìn Bối Vy và Khương Tình thân thiết trước mặt mình, trong lòng không biết là tư vị gì, cô đứng dậy nhìn về phía Bối Vy lạnh giọng nói:
“Không phải chị nói một tuần nữa mới về sao?”
Bối Vy quay đầu thấy Bối Lạc, liền có chút tự trách cười khe khẽ:
“Xin lỗi em Lạc Lạc! Chị thấy Khương Tình thì vui quá! Không nhận ra em đang ở đây! Chị cố gắng hoàn tất xong việc để về sớm hơn dự định.
Muốn tạo bất ngờ cho mọi người.”
Bối Lạc hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Bối Vy và Khương Tình, giọng điệu nhạt nhẽo nói:
“Khương Tình có vẻ không chào đón chị lắm!”
Bối Vy nghe thấy liền quay đầu nhìn Khương Tình cười trong trẻo ôn hoà nói:
“Sao lại không chứ? Tình chỉ là quá bất ngờ thôi.
Đúng không?”
Bối Vy vừa nói vừa nắm cổ tay Khương Tình lắc lắc làm nũng.
Khương Tình đành thấp giọng cười.
“Ừm! Em có chút bất ngờ!”
“Đâu chỉ mình chị bất ngờ!” Thanh âm lạnh băng rét lạnh vang lên phía sau.
Khương Tình nghe thấy liền vô thức giật nhẹ tay mình ra khỏi Bối Vy, lách người tránh qua Bối Vy gấp gáp đi về phía cửa.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình đang đi về phía mình liền lạnh giọng nói:
“Chị đứng lại đó!”
Khương Tình ngay lập tức liền dừng lại, đôi mắt dịu dàng lo lắng nhìn về phía Hạ Nhi mang theo sự bất an vô cùng rõ ràng, dịu giọng nhẹ nhàng nói:
“Bảo Bối! Hai ngày nay em đã đi đâu vậy? Tôi…”
“Tôi đi đâu không cần chị quan tâm!” Hạ Nhi cười khẽ, mặt mày tối tăm tỏa ra hơi thở yêu dị lạ thường.
Bối Lạc nhìn thấy Hạ Nhi liền nhoẻn miệng cười đầy trào phúng.
Bối Vy ngẩn người cúi đầu nhìn bàn tay mình, sau đó liền quay người nhìn về phía Hạ Nhi đang đứng ở cửa.
Ánh mắt không tự chủ được nheo lại, hiện lên tia sáng không rõ.
Hạ Nhi lẳng lặng đứng ở đó, khuôn mặt lạnh lẽo không hề có chút độ ấm nào, ánh mắt màu hổ phách mỹ lệ kinh tâm động phách, tóc dài uốn lượn như rong biển xoã tung tới tận eo, đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng sứ như bạch ngọc, Hạ Nhi giống như một đóa hoa sinh trưởng tại nơi địa ngục tăm tối nhất, nhưng lại toả sáng đến lung linh huyền ảo, vừa giống một yêu tinh ngàn năm chuyển thế, lại giống một thiên sứ sa ngã đem đến tai hoạ cho trần gian.
Khương Tình bước đến gần Hạ Nhi một bước, Hạ Nhi ngay lập tức lùi về sau một bước, cười như không cười nói:
“Khương Tình! Tôi có bệnh sạch sẽ.
Hẳn là chị biết rõ, vì thế hiện tại tránh xa tôi ra.”
Khương Tỉnh hơi sửng sốt, đôi mắt thâm thúy như hồ nước bỗng chốc tối sẫm lại, nhỏ giọng nói:
“Em…”
Bối Vy liền bước tới cạnh Khương Tình, vươn tay nắm lấy cánh tay Khương Tình cười khẽ nói:
“Tình! Em ấy là ai thế?” Ánh mắt Bối Vy hiện lên ánh sáng kì lạ, nhìn về phía Hạ Nhi cười vô cùng thánh thiện.
Hạ Nhi nhìn thấy cô gái thân thể mảnh mai như sương, khuôn mặt lại thuần khiết tựa thiên thần trước mặt đang nắm lấy tay Khương Tình nhìn cô nở nụ cười ý vị xâu xa.
Hạ Nhi bất giác liền cong môi châm chọc cười khẽ:
“Tôi ấy à? Tôi nghĩ chị không cần phải biết tới đâu.”
Nói xong liền dứt khoát quay người bước đi.
Khương Tình vội vã muốn chạy theo giữ Hạ Nhi, Bối Vy liền nắm chặt cánh tay Khương Tình, chân mày nhăn lại thấp giọng nói:
“Tình đi đâu vậy? Chị mới xuống sân bay đã ngay lập tức tới đây tìm em.
Em lại muốn đi đâu?”
Khương Tình mất kiên nhẫn liền giật mạnh tay ra khỏi Bối Vy, quay đầu nhìn Bối Vy, thanh âm mang chút lạnh lẽo cùng cực:
“Cô ấy là Hạ Nhi! Bạn gái em! Chị nghĩ em muốn đi đâu?” Nói xong liền ngay lập tức chạy đuổi theo Hạ Nhi.
Bối Vy sững sờ, có chút không thể tin nổi nên hoàn toàn câm lặng.
Tiếng Bối Lạc cười châm chọc phía sau vang lên.
Bối Vy nghe thấy liền quay đầu, mắt trừng trừng nhìn Bối Lạc nói:
“Mày cười cái gì?”
Bối Lạc nghe thấy liền cười còn lớn hơn, ánh mắt mang theo sự khinh thường cùng miệt thị không chút che giấu:
“Không diễn nữa à? Khương Tình mà thấy bộ dạng này của chị, sẽ không còn xem trọng chị nữa đâu.”
Bối Vy nhếch môi cười lạnh, ánh mắt có chút chế nhạo nói:
“Còn mày? Không phải cũng nhờ tao mà có được ngày hôm nay sao? Như nhau cả thôi!”
Bối Lạc bước tới nắm nhẹ cằm Bối Vy, giọng khiêu khích mang chút căm hận nói:
“Chị nên biết bổn phận của mình.
Nếu không nhờ ngày ấy chị là người bị bắt cóc thay Khương Tình, bị hành hạ sống dở chết dở thay Khương Tình, chị nghĩ bằng khuôn mặt này có thể khiến Khương Tình coi trọng chị sao? Chỉ dựa vào chút áy náy đó mà mang đến cho chị bao nhiêu là chỗ tốt.
Nhưng bây giờ thì chị nhìn đi! Phần áy náy đó hình như đã sắp cạn kiệt rồi, người Khương Tình bây giờ xem trọng lại là cô ta.
Hạ Nhi!”
Bối Vy quay ngoắc mặt đi tránh khỏi tay Bối Lạc, đôi mắt vốn dĩ thuần khiết lại xinh đẹp như thiên sứ lúc này trở nên vô cùng dữ tợn, cười như không cười nói:
“Hạ Nhi sao? Đừng tưởng tao không biết mày cũng yêu thích Khương Tình.
Bao năm qua mày chỉ chèn ép tao được vì mày có bà mẹ là người nắm quyền của Bối Gia, nhưng mà thứ mày muốn, mày vĩnh viễn sẽ không bao giờ có được.
Khương Tình là của tao! Mày hiểu chưa?”
Bối Lạc nghe thấy liền vô cùng phẫn nộ, bàn tay liền vươn ra, bóp lấy cổ Bối Vy đẩy mạnh lên bức tường, giọng rét lạnh âm hàn đến cực điểm.
“Bối Vy! Mày chỉ là một đứa con của một nữ nhân ti tiện, mày lấy tư cách gì mà so được với tao chứ? Chỉ vì ngày đó mày là người chọc đến sự thương tiếc của Khương Tình sao? Nhưng bao năm qua mày có bao giờ chân chính có được sự quan tâm của Khương Tình chưa? Đừng ở đây mà lên mặt với tao!”
Bối Lạc nói xong liền buông tay, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Trong phòng, Bối Vy tức giận đến mức ngực phập phồng thở hổn hển, chiếc cổ mảnh khảnh còn hiện lên vệt đỏ rõ nét.
Bối Vy siết chặt tay, ánh mắt phẫn hận lại chất chứa đầy oán khí ngút trời.
“Mày đợi đó! Bối Lạc!”