Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không

Chương 4: Trốn Tránh


Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 4: Trốn Tránh


Hạ Nhi không phải là một đứa con gái không để ý đến mọi chuyện xung quanh mình.
Ví như chuyện nữ sinh kế bên cô là một đứa nhiều chuyện chuyên tọc mạch, Lương Hạ.
Lương Hạ nổi tiếng là bà tám chuyện gì cũng nắm rõ, từng sự kiện hot nhất trường cô nàng đều biết đầu tiên.
Hạ Nhi cũng là bất đắc dĩ.
Lương Hạ là bạn thân của cô a.
Vì có một cô bạn như thế, Hạ Nhi cô cũng được hiểu biết lây những chuyện trên trời dưới đất mặc dù bản thân chưa từng phải đi nghe ngóng hay hỏi han ai câu nào.
“Cậu nghe tin gì chưa? Khương tỷ chia tay với Khanh Long rồi đó, tớ đã bảo mà, làm sao mà một người như Khương tỷ nhà tớ có thể đi thích cái tên mặt lúc nào cũng như hoa héo Khanh Long cơ chứ, Hạ Nhi cậu thấy có đúng không?”.
Lương Hạ khua môi múa mép nói không ngừng.
Câu chuyện cứ phấn khích đến nỗi cô nàng bịa cả một đoạn đối thoại của Khương Tình phủ với Khanh Long như thế nào, rồi ôm mơ mộng Khương Tình nhìn thấy tấm chân tình của cô.
Hạ Nhi nhìn liền tỏ vẻ khinh bỉ, trong đầu lại nghĩ, cặp đôi người ta quen nhau hơn 1 năm, trước đó thì tình cảm tốt đến mười mấy năm, nào dễ mà chia tay như thế.

Mấy hôm nữa họ lại trở về với nhau, không chừng sẽ có đứa khóc thét, ôm đầu giậm chân cho mà xem.

Vừa nghĩ vừa khẽ trừng mắt nhìn Lương Hạ đang cười hí hửng.

Nhưng với tính cách của Khương Tình thì đúng là Khanh Long có vẻ không hợp lắm.
Hạ Nhi chống nhẹ cằm, cũng đã hơn 1 tuần kể từ cái ngày chạm mặt ở hành lang rồi.
Cô cũng trốn tránh đủ, nên giờ phải thoải mái mà ra ngoài hít thở tự do chứ.

Tiếng chuông reo báo hiệu giờ nghỉ trưa.
Hạ Nhi liền đứng dậy, mở túi rồi lấy sách ra vuốt nhẹ.
Cô quay đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Lương Hạ.
“Cậu lại đi tự kỉ đấy hả? Tớ luôn thấy lạ tại sao 2 tuần nay cậu cứ trốn trong xó xỉn này mà nói chuyện với tớ.

Tưởng cậu bị tớ làm cho thay đổi rồi, Ôi dào ôi, trái tim tớ tan nát ra mất thôi.” Lương Hạ vờ ôm trái tim nhỏ bé.
Hạ Nhi gõ cuốn sách lên đầu Lương Hà.
“Im lặng đi.

Tớ chịu cậu tra tấn đủ rồi.”
Hạ Nhi thản nhiên ôm cuốn sách chầm chậm bước ra cửa.

Bỏ lại Lương Hạ bặm môi trợn mắt tức giận.
Trong trường đại học B.

Có một nhóm những người thừa kế được hình thành từ rất lâu. 
Hội 7 người bao gồm những người có gia cảnh thế lực, được đấng phụ huynh cho gặp mặt cùng xã giao từ nhỏ, nên đặc biệt thân thiết, họ thường xuyên gặp nhau mỗi cuối tuần.

“Sắp tới Cao Vỹ Quang muốn tổ chức một buổi tiệc tại nhà nhân dịp Tiến Minh về nước, Khương Tình, cậu nghĩ sao?”  Tinh Thần – con trai hiệu trưởng trường đại học B, giọng nói vô cùng vui vẻ.

Khương Tình đang chăm chú làm luận văn liền ngẩng đầu, tỏ vẻ khó hiểu nói:
“Tại sao lại tổ chức ở nhà Vỹ Quang?”
Tiến Minh liền cười hì hì nói nhỏ:
“Tại vì nhà cậu ấy rộng rãi, lại có sảnh lớn nữa.

Quan trọng là cậu ấy ở một mình, chúng ta có thể mời toàn bộ học sinh của các khối đến mà vẫn có thể dư sức thoả thích ăn chơi trác táng.” Nói xong liền haha cười lớn.

Tiến Minh- là cháu trai của tập đoàn HR, tuy không phải là một thiếu niên có vẻ ngoài xuất chúng, nhưng luôn có khí chất lãng tử ăn chơi của đại thiếu gia bậc nhất.

Khương Tình quay đầu nhìn Cao Vỹ Quang, cười cười hỏi:
“Cậu cho phép rồi sao?”
Cao Vỹ Quang gật gật đầu, nói:
“Chuyện nhỏ như cho mượn sảnh tổ chức tiệc, Vỹ Quang thái tử là tớ làm dễ như trở bàn tay.”
Khương Tình liền cười nhẹ, hỏi lại:
“Cậu biết quản lý tổ chức một bữa tiệc rất phiền phức không? Còn là mời cả khối.”

Bối Lạc ngồi bên cạnh Khương Tình cười khẽ nói:
“Các cậu ấy đang muốn cậu đứng ra tổ chức đấy!” Nói xong mắt liếc về phía Cao Vỹ Quang:
“Cậu không nghe thấy Vỹ Quang chỉ nói là cho mượn sảnh thôi sao?”
Bối Lạc là bạn từ nhỏ của Khương Tình.

Cô gái nhỏ nhắn trầm tĩnh, là học bá siêu việt chỉ đứng sau Khương Tình về khoản học tập.
Khương Tình cúi đầu cười, thanh âm có chút trong trẻo, cô nói:
“Các cậu lại muốn giở trò gì phải không?”
Tiến Minh ngay lập tức xua tay chối:
“Khương tỷ, cậu thật sự quá đa nghi, cũng đã rất lâu rồi chúng ta chưa tổ chức buổi tiệc nào mà.” Rồi quay đầu nhìn về phía Khanh Long đang bảo trì vẻ trầm mặc thường ngày, nói:
“Ý cậu thì thế nào Khanh Long?”
“Cũng được!” Khanh Long giọng khàn khàn nói.

Khương Tình liền có chút suy nghĩ, cảm thấy quả thật cũng một thời gian rồi chưa hề tổ chức một buổi tiệc nào cả.

Cô khẽ quay đầu lại nói với Bối Lạc:
“Cuối tuần này hình như cũng là sinh nhật cậu đấy.”
Bối Lạc liền ngẩng đầu, ánh mắt có chút vui sướng vì Khương Tình không quên sinh nhật cô.

Tinh Thần liền nói:
“Đúng thế, ngày đó là sinh nhật của Bối Lạc.

Bây giờ tớ mới nhớ ra.”
Tiến Minh liền khẽ liếc mắt về phía Bối Lạc, ánh mắt có chút sâu xa.
Tinh Thần tinh mắt liền nhìn thấy, khẽ đẩy nhẹ vai Tiến Minh, cười giỡn:
“Thế nào? Nhớ đến hồi sinh nhật Bối Lạc ba năm trước phải không?”
Tiến Minh liền trừng mắt nhìn Tinh Thần.

“Cậu quyết không quên cái ngày đó?”
Tinh Thần cười haha nói :
“Ngày cậu bị đá phải tìm tớ mà khóc, sao có thể quên được chứ.”
Tiến Minh không nhịn được, liền đứng phắc dậy đạp cho Tinh Thần một cước.

“Cậu đừng ghẹo Tiến Minh nữa.” Hương Vũ – bạn của Bối Lạc khẽ lên tiếng.

Khương Tình xoay xoay cây bút, cười ôn hoà nhìn về phía Cao Vỹ Quang, nói:
“Vậy tổ chức tiệc mừng Tiến Minh về nước và sinh nhật Bối Lạc thứ 7 tuần tới nhé!” Nói xong liền gõ cây bút lên bàn, cô bổ sung một câu:
  “Chi phí tớ trả!”.

Tiến Minh nghe thấy thế liền vui vẻ nói:
“Đúng là lão đại Tình Tình mà.”
“Phen này phải làm thật hoành tráng.” Tinh Thần hét toáng lên.

Bối Lạc ngước mắt nhìn Khương Tình, ánh mắt mang cảm kích lại che giấu một tia tình cảm không rõ.

Cô nhỏ giọng:
“Tổ chức tiệc thôi, sinh nhật tớ không cần đâu.

Năm nào cậu cũng làm sinh nhật cho tớ.”
Vỹ Quang chen lời:
“Bối Lạc, cậu biết Khương Tình một khi đã đồng ý quyết định gì thì sẽ không thay đổi được mà.”
Bối Lạc liền cúi đầu im lặng.

Khương Tình không nói cũng không nhìn tới mọi người đang ồn ào vui vẻ, cô tiếp tục cúi đầu làm luận văn.
Bỗng Tiến Minh huýt sáo một tiếng, rồi đẩy nhẹ khủy tay Vỹ Quang.

“Mày đẩy tao làm gì?” Vỹ Quang cáu.
“Mỹ nhân trong lòng của mày kìa.” Tiến Minh cười khúc khích.
Vỹ Quang ngay lập tức quay đầu nhìn về phía sau.
Hạ Nhi bước từng bước chậm rãi đi tới.

Ánh mắt nhìn về phía góc bàn ngay cạnh cửa sổ.

Cô bước tới khoan thai ngồi xuống.

Vô cùng ưu nhã thành thục làm giảm đi sự tồn tại của mình.

Khương Tình nghe Tiến Minh, ngước đầu lên nhìn Hạ Nhi.
Rồi bỗng nở nụ cười đầy ý vị.
Hết tránh né cô rồi.
Bối Lạc nghiêng đầu, nhìn thấy nụ cười của Khương Tình thì bất giác cảm thấy lạ lẫm.
Cô làm bạn với Tình cả 10 năm chưa từng thấy Khương Tình cười kì lạ như thế.
Khanh Long nhìn Khương Tình, bị Khương Tình làm cho có chút sửng sốt.
Đó không phải là một nụ cười bình thường của cô, cô không bao giờ cười một nụ cười nhẹ nhàng và yêu chiều như vậy, lúc nào cũng cười ôn hoà nhưng xa cách, nhìn thì có vẻ rất dễ gần, nhưng thật sự lại vô cùng lạnh nhạt.
Khanh Long không kiềm lòng được nhìn theo hướng nhìn của Khương Tình.
Một bóng dáng quen thuộc, một cô gái, mái tóc nâu mượt và rất dài, cô buộc một cách hờ hững, khuôn mặt nhỏ cực kỳ nghiêm túc chăm chú vào sách.
Hạ Nhi vừa đọc sách vừa chống cằm, giương mặt thanh thoát từng đường nét như được lai tạo bởi một tạo vật xinh đẹp, sóng mũi cao và thẳng, bờ môi mọng gợi cảm, rèm mi dài và khẽ chớp động theo từng nhịp chớp mắt của cô.
Ánh mắt cô đang chăm chú, không quan tâm mọi thứ xung quanh, bàn tay lâu lâu khẽ đưa lên cầm chiếc cốc trà nóng rất chuẩn xác và nhấp một ngụm
Sau đó ưu nhã lấy bánh bỏ vào miệng, những điều cô gái đó làm bỗng chốc lại khiến Khương Tình cười càng rạng rỡ.
Khanh Long trong lòng đầy khó hiểu.
Hạ Nhi, là người Vỹ Quang thích.
Tại sao Khương Tình lại nhìn Hạ Nhi cười như vậy.
Khanh Long nhíu nhẹ chân mày.

Hắn không kìm được nhìn về phía Khương Tình, khẽ gọi: 
“Khương Tình!”
Khương Tình vẫn không nghe thấy, Khanh Long liền gọi có chút lớn tiếng:
“Khương Tình!!!”
Tiếng gọi lớn đến nỗi làm Khương Tình đang ngẩn người và Hạ Nhi đang mơ mơ màng màng hoàn hồn về thế giới thực.
Khương Tình quay mặt nhìn Thanh Long, mày nhíu chặt.
“Tớ không có điếc, cậu lớn tiếng như thế để làm gì?”.
Khanh Long nhìn Khương Tình rồi cười.
“Cậu thất thần.”
Khương Tình nhíu mày khẽ liếc về phía Hạ Nhi.

Thấy Hạ Nhi đang nhìn mình thì cô khẽ cười ôn hoà dịu dàng với Hạ Nhi, sau đó nhìn về phía Khanh Long, nói giọng lạnh tanh:
“Tớ chả thất thần gì cả.

Các cậu bàn về buổi tiệc đi.”
Khanh Long quay đầu nói với Vỹ Quang.

“Khương Tình đã nói thế, tụi mày triển khai đi.”
Vỹ Quang ánh mắt vẫn không rời khỏi Hạ Nhi.

Giọng hơi thấp nói:
“Tao biết rồi.”
Khanh Long nhìn về phía sau rồi nói:
“Vỹ Quang, cậu có mời Hạ Nhi được không?”

Vỹ Quang nhìn Hạ Nhi, nghe thấy thế liền quay đầu cười cợt.
“Quả thật là quân tử có lòng mà mỹ nữ vô tâm.

Tớ không biết phải làm cách nào để Hạ Nhi nhận lời cả.”
Khương Tình đang ngồi, nghe câu nói của Khanh Long thì có chút khó chịu.
Thật phiền.
“Nếu Hạ Nhi không đi thì đừng ép cô ấy.”
Khương Tình bỏ lại một câu lạnh lùng rồi đứng dậy bỏ đi.
Cô biết câu cảnh cáo nhẹ nhàng này chỉ là thừa nhưng vẫn muốn nói.
Hạ Nhi tính cách lạnh nhạt chắc chắn sẽ không muốn đi, còn Vỹ Quang thì cố chấp, sẽ không từ thủ đoạn để làm Hạ Nhi phải có mặt trong buổi tiệc.
Vỹ Quang nghe Khương Tình nói thì cười lớn nói theo sau lưng Khương Tình.
“Lần đầu tiên tớ thấy cậu quan tâm tới ý muốn của người khác đấy Tình Tình.

Không phải trước giờ cậu luôn nói tớ thích thì phải làm bằng được sao.”
Khương Tình đang đi thì dừng bước.
Vỹ Quang cười cười nói với Khương Tình:
“Tớ sẽ mời được Hạ Nhi tới dự tiệc cho cậu xem.”
Khương Tình im lặng một lúc rồi lạnh giọng:
“Tùy cậu.”
Hạ Nhi đang tập trung nhưng cạnh bên thảo luận bàn tán về buổi tiệc đó quá ồn ào.

Khiến cô cảm thấy không nên ở đây lâu.
Hạ Nhi gấp cuốn sách lại và đứng dậy đi khỏi nơi khiến cô nhức đầu đó, cô bước đến sân sau hành lang căn tin liền một bàn tay nắm lấy tay cô, bàn tay đó mát lạnh, rồi mùi hoa lan lan tỏa xung quanh cô.

Hạ nhi có chút khó hiểu khẽ quay đầu thì thấy Khương Tình đang lạnh nhạt nhìn cô, thần sắc không rõ, cô hỏi:
“Đi theo tôi làm gì? thói quen của chị là thích đụng chạm người khác như thế sao?”
Nói xong ánh mắt rơi lên bàn tay đang giữ lấy cô của Khương Tình, Hạ Nhi có chút giận:
“Phiền chị buông ra”.
Khương Tình cong khoé miệng, nở một nụ cười ôn nhuận nhìn Hạ Nhi dịu dàng nói:
“Tôi xin lỗi, bọn tôi ồn ào ảnh hưởng đến em phải không?”.

Nói xong liền buông tay Hạ Nhi.
“Chắc sau này tôi sẽ đổi một chỗ khác yên tĩnh hơn, chị theo tôi chỉ nói thế?” Hạ Nhi đưa tay ra sau mình, các ngón tay nắm chặt.
Khương Tình cười nhẹ, mái tóc đen bay bay làm mùi hoa cứ thoang thoảng trong gió, quả thật cô có hơi gấp gáp, một phút chốc đã tùy hứng mà đuổi theo rồi.
“Tôi quan tâm em.” Khương Tình nói, giọng điệu ôn nhu như nước.

Hạ Nhi bỗng cười, nụ cười có chút tuỳ ý:
“Chị đừng nói chị thích tôi nhé.”
Khương Tình khẽ nắm tay mình.

Khớp xương thanh mảnh đầy mê hoặc.

Cô im lặng một lúc rồi nhẹ giọng.
“Em nghĩ nhiều rồi.

Tôi chỉ là thấy đám bạn tôi hơi ồn ào ảnh hưởng đến em nên mới đuổi theo để xin lỗi thôi.”
“Ồ.

Không sao.

Đừng bận tâm.” Hạ Nhi lạnh nhạt.
“Em ghét tôi à?” Khương Tình nhẹ giọng hỏi.
“Tôi không ghét.” Hạ Nhi dứt khoát trả lời.
“Vậy tại sao em né tránh tôi?” Khương Tình bước tới gần cô, thanh âm mang theo chút khó hiểu.

“Tôi không có, chị nói gì thế?” Hạ Nhi vô thức lui về sau, mắt cụp xuống.
“Em hôn tôi xong thì liên tiếp tránh trong lớp không ra ngoài nữa, như thế không phải không muốn thấy tôi sao?” Khương Tình khoé miệng cong lên, ánh mắt mang theo cảm xúc không rõ, ôn nhuận nói.

“Lúc đó tôi bị chị ép!” Hạ Nhi ngẩng đầu ra vẻ vô tội.

“Tôi ép em hôn tôi?” Khương Tình lạnh giọng hỏi lại.
“Chị có thể đừng nhắc tới nữa không? Cứ như chị chưa từng hôn qua ai..” Hạ Nhi chưa dứt lời thì Khương Tình đã cắt ngang.
“Ừ! Tôi chưa từng.” Khương Tình nói rất đương nhiên.

Hạ Nhi trợn tròn mắt.

Khương Tình nhìn Hạ Nhi rồi khẽ chớp nhẹ rèm mi tuyệt mỹ.
Hạ Nhi lâm vào rối rắm.
Không phải tới bắt con nhóc đáng thương là ta chịu trách nhiệm chứ?
Hạ Nhi muốn đi ngay lập tức.

Nồi này không thể đội bậy được.
Nhưng Khương Tình không buông tha, ôn nhu nhìn Hạ Nhi.
“Em có cảm giác không?” Khương Tình giọng vô cùng bình tĩnh.
Hạ Nhi muốn rời đi thì chợt khựng lại.

Cô ấp úng, ánh mắt hổ phách hơi chuyển động:
“Cảm..

cảm giác gì?”
“Tôi có cảm giác khi em hôn tôi.” Khương Tình giọng ôn nhuận dễ nghe, rồi liền tiếp tục bổ sung:
“Rất thoải mái.” Thanh âm mang theo ý cười rất rõ.
Hạ Nhi có chút chột dạ.

Cô giấu rất kỹ nha! Khương Tình chắc chắn không biết xu hướng tình dục của cô.
Tại sao lại nói mấy lời kì quái ám muội này.
Hạ Nhi chân tay có chút luống cuống, quay đầu nhìn Khương Tình thấp giọng:
“Chị muốn nói gì? Lúc nãy tôi hỏi chị thích tôi phải không thì chị từ chối, giờ lại bảo tôi hôn chị và chị có cảm giác.” Hạ Nhi nghĩ Khương Tình đang đùa cợt cô nên có chút tức giận, giọng vô cùng lạnh nhạt.
“Tôi không biết tôi có thích em theo cái nghĩa mà em nói hay không, tôi chỉ biết cảm xúc của tôi khi nhận nụ hôn đó, tôi không chán ghét.

Còn có chút rung động.” Khương Tình chỉ muốn thẳng thắn nói cho Hạ Nhi biết cô không bài xích Hạ Nhi đến gần mình.
“Ồ.

Có lẽ tại lần đầu có con gái hôn chị nên chị thấy hiếu kì thôi.” Hạ Nhi nhún nhẹ vai cười nhạo.
“…”
Một người từng quen nam sinh như Khương Tình chắc chắn sẽ không giống cô.

Hạ Nhi nhủ lòng phải tỉnh táo, cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này thì nghe giọng Khương Tình vang lên, thanh âm vô cùng ôn nhuận, dịu dàng hỏi:
“Em có cảm giác với con gái sao?” Khương Tình đáy mắt có ý cười, cô tin linh cảm của cô sẽ không sai.

Cô nghĩ Hạ Nhi là Lesbian.

Hạ Nhi nghe thấy liền sững sờ, bàn tay không tự chủ được run khẽ.

“…”
“Nhìn thẳng vào mắt tôi! Trả lời đi!” Khương Tình giọng đầy nghiêm túc.
Hạ Nhi thấy thế giới này điên rồi.
Hạ Nhi bảo trì trầm mặc, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Khương Tình bỗng cúi đầu cười khẽ.
“Dọa em sao? Hạ Nhi! Em đang sợ cái gì vậy?”
“Khương Tình! Chị đừng có quá đáng!” Hạ Nhi giọng đầy phẫn nộ.
“Tôi không có! Người phi lễ tôi là em, tôi chưa từng làm gì em cả.” Thanh âm ôn nhuận dịu dàng như nước.
Nói xong Khương Tình khẽ vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc uốn lượn trước ngực Hạ Nhi, khiến tim Hạ Nhi đập liên hồi.
Khương Tình cười nhàn nhạt, cúi người ghé sát vào bên tai Hạ Nhi nói khẽ.
“Khi tôi có câu trả lời về việc tại sao lại chú ý đến em.

Tôi nhất định sẽ tìm em.

Hạ Nhi! Lúc đó, em đừng hòng trốn!” Nói xong liền đặt nhẹ một nụ hôn lên má Hạ Nhi.

Nụ hôn lướt qua mang theo ý lạnh.

Hạ Nhi trợn tròn mắt đầy kinh hãi.
Ngay lập tức quay đầu chạy trối chết.

Phía sau còn nghe tiếng cười khanh khách như tiếng chuông bạc êm tai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.