Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 392: Khuôn Khổ
Hạ Nhi căng thẳng nhìn Dung Lạc, chỉ cảm thấy lời nữ nhân trước mặt này nói chất đầy sự vô lý đến cùng cực.
Dung Lạc đúng là một nữ nhân bị mắc bệnh ngạo kiều, thật sự là bệnh kiều, bệnh kiều đó còn vô cùng có tiêu chuẩn.
Bản thân cô còn không thể biết lúc nào nữ nhân này sẽ phát bệnh.
Dung Lạc đối xử với cô giống như cô là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời, điên cuồng chấp niệm, phớt lờ ý nguyện của cô mà cường thủ hào đoạt.
Nhìn bề ngoài Dung Lạc tuyệt sắc xinh đẹp đến thần phật đều căm phẫn, mang theo vẻ cao ngạo tự phụ nhưng lại bất đồng với nội tâm thập phần cực đoan, thập phần cố chấp lại còn hoàn toàn không biết nói đạo lý kia.
Một nữ nhân mắc bệnh chiếm hữu cực mạnh, nếu cô không chịu chấp nhận ở bên cạnh, không cho cô ta ở bên mình, có lẽ một ngày nào đó nữ nhân này sẽ phát bệnh, tìm một chỗ vắng vẻ không người nhốt cô lại rồi phóng hoả, cả hai cùng chết chùm luôn.
Hạ Nhi nghĩ tới liền ớn lạnh mà rùng mình một cái.
Đúng là vận khí không tốt, xui xẻo như kiểu uống nước lạnh cũng bị mắc răng vậy.
Cô đã phải tích bao nhiêu phần phúc mới trêu phải một nữ nhân khó chơi đến khủng bố như thế chứ?
Một nữ nhân âm ngoan lạnh lùng mang một thân phận tôn quý, người thừa kế của Cố gia một thời huy hoàng không thể chạm tới, cũng là bá chủ của giới thương trường nước A, xuất thân còn là quý tộc hoàng gia.
Hạ Nhi bỗng cảm thấy nên mặc niệm cho số phận đáng thương của mình…
Nhìn cặp mắt xanh thẳm như hải dương mênh mông kia, tiêu cự tan rã, chỉ chứa nổi một hình bóng duy nhất là chính cô, nhưng đáy lòng Hạ Nhi lại là một mảng phẳng lặng.
“Chân em mới khỏi.
Đừng đứng ở đây lâu.”
Dung Lạc cười nhạt lên tiếng, ngữ khí lạnh lẽo vắng vẻ, phảng phất như suối băng rung động trong núi sâu.
Hơi thở áp sát cô lại rất ấm áp, như lông vũ đảo qua bên tai, ngứa ngáy.
Khoảng cách gần như vậy, hơi thở hai người đều đan xen lẫn nhau, còn có thể nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ và hơi ấm toả ra từ người đối diện.
Hạ Nhi lập tức hồi thần lại, nhìn tư thế hai người mập mờ lại thân mật, giống như người yêu đang gắt gao ôm lấy nhau vậy.
Cô lập tức đưa tay lên đẩy mạnh Dung Lạc ra, gằn giọng căm hận mắng:
“Lưu manh.”
Dung Lạc cúi đầu bật cười, nói ra lời thoại kinh điển của mấy kẻ phú nhị đại ăn chơi trác táng trong phim truyền hình:
“Đúng vậy.
Nhưng tôi đây là một tuýp người lưu manh khá lễ phép đấy.”
Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi, lời nói ra đến miệng lại trở thành dao nhọn tổn thương người, mắng không chút lưu tình:
“Đồ cầm thú!”
Vẻ mặt Dung Lạc vẫn tĩnh mịch, trong trẻo trước sau như một, giọng nói cũng yêu dị quyến rũ độc nhất vô nhị, thẳng thừng như cam chịu mà thừa nhận:
“Ừ! Tôi cầm thú.”
Hạ Nhi mở lớn mắt, vẻ mặt đầy kinh hãi.
Ngươi không phải con người không có nghĩa là ta không phải con người nhá?
Nhá!! Nhá!!!
Hạ Nhi dứt khoát xoay người đi thẳng đến bên ghế sofa phòng khách ngồi xuống.
Lòng một bụng hoả, đầy hậm hực.
Trong lòng còn thầm đem ra hỏi thăm một triệu lần cái đức hạnh phóng đãng bại hoại, vô cùng đáng ghét, lại còn lãnh khốc vô tình, âm ngoan tàn bạo, vô liêm sỉ đến khốn nạn của Dung Lạc.
Dung Lạc nhìn cô nghiến răng nghiến lợi âm trầm chửi rủa mình, lại chỉ biết cười trừ, lập tức biến bản thân trở về hình tượng một nữ vương ngoài lạnh, trong nóng, cao ngạo hoàn mỹ, một hình tượng nữ vương băng lãnh hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.
Từng bước chậm rãi ngồi xuống phía đối diện, Dung Lạc trầm giọng ra lệnh:
“Thất Thúc! Pha trà.”
Thất Thúc nghe động tĩnh liền tao nhã bước đến, vô cùng phối hợp, liễm liễm mặt mày, tận lực đè nén thanh âm:
“Vâng! Thưa chủ nhân.”
Ngay sau đó liền ra hiệu người hầu đem lên trà cụ, tận tay pha trà, động tác đổ thìa trà đã đun xong vào một chiếc bát đã được lọc qua, sau đó rót vào hai chiếc cốc để trước mặt Hạ Nhi và Dung Lạc, bấy giờ mới từ tốn lên tiếng:
“Trà đã pha xong.”
Hạ Nhi không nói không rằng, gật nhẹ đầu nhấc tách trà lên, không chút hình tượng uống cạn sạch để hạ hoả.
Cô vẫn còn duy trì thói quen uống trà nóng như lúc ở biệt thự hoa hồng, cho dù trời lạnh hay trời nóng cô đều uống.
Trà nóng làm tâm trạng Hạ Nhi dịu xuống, cô hơi cười cười, ánh mắt lóe lên, âm thanh nhẹ nhàng lay động:
“Thất Thúc.”
Hạ Nhi im lặng mỉm cười, nhấc ngón tay gõ gõ lên cốc trà ra hiệu.
Thất Thúc bị nụ cười tươi tắn đó của Hạ Nhi làm cho thót tim, vội nhìn sang Dung Lạc đang an nhàn điềm nhiên ngồi cách Hạ Nhi không xa, cứ cảm thấy khí thế sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng của Dung Lạc dường như tan biến đi mấy phần sau khi thấy nụ cười của Hạ Nhi.
Ánh mắt Dung Lạc lúc này không thể rời khỏi dung mạo nữ nhân bên cạnh, một vẻ đẹp không phô trương cũng không kiêu ngạo, kiều diễm mờ ảo, nụ cười kia lại càng như sương mù ập vào mặt, mông lung lại nhu hòa khiến Dung Lạc không nhịn được mà hãm sâu vào trong đó.
Chỉ cần nhìn cô cười một cái, Dung Lạc nghĩ bản thân cho dù vì cô mà trầm luân, vì cô mà khuynh đảo, cũng là cam tâm tình nguyện, không oán không hối.
Thất Thúc thấy Dung Lạc không có động tĩnh, lập tức tiến lên, muốn châm thêm trà.
Ngay lúc này, Dung Lạc đột ngột đổ người tới, thân thể cao gầy thoáng chốc đổ ập tới trước mặt Hạ Nhi, lập tức khiến cả người cô gái nhỏ cứng ngắc.
Hạ Nhi hai mắt mở lớn, sửng sốt.
Một ngón tay thon dài trắng nõn, đẹp đến tinh mỹ nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, cô buộc phải ngẩng đầu, cất giấu sự kinh hoảng nơi đáy mắt màu hổ phách, lúc ngẩng mặt lên trông Hạ Nhi đã vô cũng bình tĩnh.
Cô trông thấy một đôi mắt xanh biếc lạnh căm căm, xong khuôn mặt lại vẫn có vẻ vui tươi, giọng nói Dung Lạc vang lên cũng vô cùng ấm ấp gần gũi:
“Ngon lắm sao?”
Cơ mặt Hạ Nhi khẽ co rúm, ánh mắt hổ phách như có ngọn lửa đang nhen nhóm, làm người khác lạnh đến phát run, cô gằn giọng quát:
“Bỏ tay ra.”
Thất Thúc thấy vậy vội bước tới, còn chưa kịp chạm tay vào bình trà, Dung Lạc bỗng thẳng thừng dùng một tay nhấc bình trà lên, cười trừ nói:
“Để tôi.”
Thất Thúc có chút hoảng sợ, lập tức lùi về sau, đầu cũng cúi thấp xuống.
Sau khi cẩn thận thêm trà nóng cho cô, Dung Lạc quay trở về ghế ngồi, dùng một vẻ mặt chờ mong mà nhìn cô và cốc trà trước mặt.
Thất Thúc nhìn thấy cảnh tượng đó mà toát hết cả mồ hôi hột, vội dùng cổ tay lau vội vầng trán bóng loáng ẩm ướt.
Lão tổ tông a! Ngài…!cái này có phải là…
Tư thế ngồi lúc này của Dung Lạc cũng không hề đoan chính, một bộ dáng nhàn tản biếng nhác, tràn ngập ý cười vui vẻ, trông không khác gì một nữ vương sa đoạ ham mê tửu sắc, không màng chuyện triều chính, nhưng không hiểu sao trên thân vẫn mang một mê lực khó cưỡng, khiến người ta không thể dời mắt nổi, càng không thể không phục tùng.
Hạ Nhi không thể không thừa nhận.
Dung Lạc rất đẹp.
Mái tóc vàng hơi dài che đi vẻ lãnh đạm trong ánh mắt xanh như hải dương, sắc môi rất thắm, hoa mỹ như hoa Hải Đường mùa thu.
Lông mi rậm rạp, khí chất lại độc đáo kiêu ngạo, đặc biệt hấp dẫn.
Hạ Nhi cắn môi cúi đầu xuống, bình thản liếc hơi nóng đang bay trong tách vẫn còn nóng, cô không vội uống, ngón tay chậm rãi cọ vào mép tách trà, cười lạnh hỏi:
“Cô đem tôi đến nước A, vậy những gì cô làm cho Cố gia, những công sức cô bỏ ra cho Dung thị, cô chấp nhận vứt bỏ tất cả à?”
Dung Lạc chậm rãi gật đầu, khí định thần nhàn nói:
“Đúng vậy.”
Hạ Nhi sững người.
Quả thật cô chỉ dò hỏi, không hề chắc chắn những hành động của Dung Lạc đang làm tại nước A, càng không quan tâm Dung Lạc vì có được cô mà phải trả giá những thứ gì.
Nhưng khi nghe thấy sự xác nhận này, trái tim cô cũng bị lỗi đi một nhịp vì bàng hoàng sửng sốt.
Đối với Cố gia, Dung Lạc giống như một liều thuốc giúp người ta hồi sinh, mọi kì vọng của Cố gia đều toàn bộ đặt cả trên người Dung Lạc, nữ nhân này như một loại kịch độc trí mạng, nguy hiểm khó phòng, nhưng thông minh tuyệt đỉnh, một chút cũng không kém Khương Tình.
Nếu là một nữ nhân bình thường khác, có lẽ Dung Lạc chả cần phải làm gì cả, chỉ đứng ở đó cũng đủ khiến người đó rung động không thôi.
Dung Lạc khiến cô nhớ đến con rắn trong Vườn địa đàng, là cội nguồn của tai họa, là kịch độc mê hoặc thần trí con người, là vực sâu muôn trượng nhấn chìm tất cả chúng sinh, là ác quỷ dụ dỗ người ta vào vạn kiếp bất phục.
Hạ Nhi run tay khẽ bê tách trà, thổi thổi lớp nước trên mặt, hương trà thơm tỏa ra hơi nóng.
Dung Lạc nhìn cô không chớp mắt, khoé môi hơi cong nhẹ, một chút ôn nhu ánh lên đôi mắt màu xanh ngọc huyền ảo.
Hạ Nhi uống một ngụm, rồi lại thổi, cứ thế từ từ uống hết tách trà, mi mắt lúc này khẽ giật giật, không được tự nhiên mà ngã về phía sau một chút, có chút vi diệu nói:
“Cố gia cũng thật là tuỳ hứng.
Một gia tộc không dễ dàng gì được khôi phục, cũng đã sắp lấy lại vị thế đỉnh cao vinh quang của đại gia tộc ngày xưa, lại để cho cô tuỳ ý đùa bỡn trong tay như thế.”
Dung Lạc bật cười, sau đó trầm mặc nhìn cô, đôi mắt xanh biếc mơ hồ như đựng sương, không thể nhìn thấu tâm tư bên trong, chậm rãi mở miệng nói:
“Hiện tại tôi là vinh quang của Cố gia.
Không có tôi — sẽ không có Cố gia.”
Dung Lạc nói xong liền đứng dậy khỏi ghế, cong khóe môi, một lần nữa cúi người, tiến lại gần phía cô:
“Ngoan ngoãn ở lại đây.
Chân em khỏi hẳn, tôi sẽ để em tự do.
Tất nhiên là trong khuôn khổ cho phép của tôi.”
Dung Lạc đột ngột tiến tới làm Hạ Nhi giật bắn người, cô nghiêm mặt, khẩn trương bắt lấy vạt áo:
“Khuôn khổ gì?”
Khoảng cách hai người chỉ còn cách nhau mấy cm, đột nhiên Dung Lạc bật cười, bàn tay đưa lên chạm vào gò má căng mượt của cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Hạ Nhi cắn môi, đôi mắt hổ phách sáng lấp lánh có hình ảnh của Dung Lạc trong đó.
Dung Lạc di chuyển đầu ngón tay, nhẹ nhàng cọ xát khóe mắt cô, thanh âm khàn khàn, mập mờ lưu luyến:
“Chỉ cần không rời khỏi hòn đảo này, còn lại em muốn làm gì cũng được.”
Hạ Nhi càng siết chặt vạt áo hơn.
Dung Lạc nghiêng đầu nhìn cô, nhấc mí mắt, khóe môi vẫn như trước lúc nào cũng đọng ý cười, là một bộ dạng cực kì không đứng đắn nhưng cũng vô cùng quyến rũ câu người.
Hạ Nhi nhìn mà chỉ muốn một chưởng xé nát cái khuôn mặt kia ra.
Ý nghĩ bạo lực cực kì xúc động ấy thoáng qua trong đầu, làm cô vô cùng muốn thực hiện nó, thế nhưng cô lại giương mắt, nhạt giọng nghiến răng nói:
“Cô không sợ tôi chạy trốn à?”
Thấy cô khí thế hung hăng, Dung Lạc cười khẽ, không có nửa điểm chống cự lại ánh mắt như muốn ăn thịt người của cô, bất đắc dĩ nói:
“Nếu em có bản lĩnh.”
Dứt lời, Dung Lạc rút người về.
Hạ Nhi im lặng, ngồi thừ người một góc sofa, nhìn tách trà bốc hơi nghi ngút, đến khi Dung Lạc xoay lưng đi, cô mới ngước mắt lên, nhìn vào bóng lưng của Dung Lạc.
Mười ngón tay cấu chặt mặt ghế, cô thực sự thấy ngột ngạt đến mức không thể thở được.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên lạnh buốt, người hầu đứng xung quanh đều cúi gằm mặt, không dám thở mạnh.
Hạ Nhi suy nghĩ một lúc, cô đứng dậy, tiến tới cửa phòng khách của dinh thự, mở cửa ra.
Khi cánh cửa mở, Hạ Nhi lập tức nhìn thấy Lương Hạ vẫn đang giơ một tay lên làm động tác gõ cửa, cả người như đang du đãng vào một không gian nào khác biệt.
Có lẽ là vừa đụng mặt với Dung Lạc lúc rời đi nên cô nàng nào đó đang bị doạ cho hoảng sợ.
Hạ Nhi thở dài.
Lương Hạ theo cô tới đây, cam tâm tình nguyện bị bắt giữ cùng cô, điều này cô đã biết rồi, cũng từng muốn mắng Lương Hạ một trận vì tự ý chủ trương.
Thế nhưng Lương Hạ khóc rống lên, nhìn thấy cô liền nước mắt nước mũi tèm lem, giống như việc cô còn sống là nhận đại hoàng ân to lớn của Thánh thượng, hai mắt đẫm lệ mông lung, nước mắt tuôn trào, Hạ Nhi lại chẳng thể nhẫn tâm mắng nổi.
Có trời mới biết, lúc nhìn thấy cô bạn thân duy nhất của mình trực tiếp tự chui mình vào rọ, chút tích cực trong cô lúc tỉnh lại lập tức biến thành tiêu cực.
Cô thật muốn nhảy vực thêm lần nữa.
Cũng muốn lao đến mở cái quả đầu nhỏ của Lương Hạ ra xem bên trong có não hay không?
Thế nhưng!!! Mẹ nó, lương tâm không cho phép.
Dạo này làm người ác với cô sao mà khó thế?
Lời nói quá khắc nghiệt cô cũng không nói được, cũng không muốn nói.
Đổi lại chỉ là trầm mặc, sau một lúc lâu chỉ biết ôm Lương Hạ vào lòng mà vỗ về an ủi.
Số cô khổ thế đấy!
Lương Hạ lúc này đứng trước mặt cô, một đầu tóc dài mềm mại, túm tuỳ tiện sau đầu bởi một cái thun nhỏ, lộ ra cái trán rộng lớn, trên người mặc một thân áo tơ tằm màu xám, một cái quần dài màu trắng, nhìn cả người thập phần trang nhã.
Có lẽ vừa hồi thần lại, nhìn thấy cô, Lương Hạ liền nhu thuận nhỏ nhẹ hỏi:
“Cậu làm sao vậy?”
Hạ Nhi liếc nhìn ra ngoài cửa, trông thấy Nghiên Nghiên đang đi tới liền kéo Lương Hạ vào trong, cũng đóng sập cửa lại.
Lương Hạ ngó nghiêng rồi nhanh chóng bước vào, lo lắng hỏi:
“Cậu ổn chứ? Có thấy khó chịu chỗ nào không, nhìn sắc mặt cậu khó coi quá.”
Hạ Nhi khép mắt gật đầu một cái, trầm giọng:
“Tớ ổn.”
Lương Hạ cau nhẹ mày.
Trong trí nhớ trước đây của Lương Hạ, Hạ Nhi cũng hay im lặng, có chút ngạo khí nhưng lại không tuỳ hứng, đôi lúc lại cực kì trầm tĩnh giống như không hề tồn tại.
Nhưng lúc này khi nhìn Hạ Nhi buông mắt xuống, nửa mặt xinh đẹp như ngọc, không nói một tiếng, nhìn vài lần liền cảm thấy rất bất an.
Lương Hạ tỏ ra quan ngại, cô nói:
“Sắc mặt tái xanh như thế.
Ổn cái gì mà ổn?”
Ánh mắt Hạ Nhi trĩu xuống, giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi:
“Tớ ngày đêm nhẫn nhịn.
Đã sắp nhẫn nhịn không nổi nữa rồi.”.