Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không

Chương 380: Căm Hận


Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 380: Căm Hận


Vị máu tanh nồng tràn ngập trong khoang miệng cả hai, thế nhưng Dung Lạc dường như đã bất chấp tất cả, quyết không rời khỏi môi cô.
Nụ hôn càng lúc càng cưỡng ép, đầu lưỡi Hạ Nhi thấm nhuần vị máu tanh ngọt, đến khi chiếc lưỡi bá đạo của Dung Lạc càn quét đi mọi thứ, từ vị máu, cho tới cả hô hấp dần trở nên suy yếu của cô, cả vị ngọt trong khoang miệng ấm áp của cô.
Sức sống mỏng manh của Hạ Nhi bị Dung Lạc bức đến tận cùng, mọi thứ trước mắt bỗng chốc đều trở nên hư hư ảo ảo.
Thân thể cô gần như muốn ngã quỵ, Dung Lạc mới rời đi, giọng nói khản đặc:
“Em có thể hận tôi! Hận tôi đi! Nhưng tuyệt đối! Tuyệt đối không được phép ở bên cạnh kẻ khác.

Em phải ở bên cạnh tôi, không được rời xa tôi.

Em hiểu chưa?”
Hạ Nhi cắn môi, cưỡng ép nhắm chặt mắt lại.
Dung Lạc như hoá rồ, quát thẳng vào mặt cô bằng tất cả hơi sức mà bản thân có:
“Em có biết khi nhìn thấy em và Khương Tình ở bên nhau, trái tim tôi đau đến thế nào không? Hả? Tôi đau đến không thiết sống nữa.

Nhưng chỉ cần em ở đây, dù chỉ là thể xác đi chăng nữa, mọi nỗi đau đó tôi sẽ xem như không cảm thấy.

Là không thấy nữa.”
Trong giây phút, Hạ Nhi thoáng giật mình vì phản ứng có phần gay gắt đó của Dung Lạc.
Nếu nói về hiểu một con người, cô cũng phần nào hiểu được một chút tính cách của Dung Lac.
Nữ nhân này tuy ngông cuồng ngang tàng lại độc ác, lúc nào cũng rất bạo ngược và tàn nhẫn, thế nhưng trong một số chuyện, cô phải thừa nhận Dung Lạc là một nữ nhân thiên tài tuyệt đỉnh, mưu kế và thủ đoạn vô cùng quyết đoán, âm hiểm đầy xảo trá, một chút cũng không hề kém cạnh Khương Tình, thậm chí khả năng điều khiển tâm trí và che đậy cảm xúc còn tốt hơn Khương Tình rất nhiều lần.
Vậy tại sao, hiện tại lại làm gương mặt khổ sở đó với cô?
Hạ Nhi chậm rãi mở mắt, đôi hàng mi rậm thoáng rung nhẹ lên, cô nghi hoặc nhìn Dung Lạc.
Dung Lạc lại lặng người nhìn cô, đôi mắt xanh biếc đẹp nhưng buồn bã rộ lên hàng vạn lần phức tạp.
Hạ Nhi xuất hiện trong cuộc đời Dung Lạc như một người cứu rỗi.
Bản thân Dung Lạc yêu cô đến không thể kiểm soát thân mình, cô ở trước mặt quá đỗi mê hoặc, dẫu có nhìn cô bao nhiêu lần như thế này cũng không thể nào khiến bản thân Dung Lạc mãn nguyện được.
Chỉ muốn có được cô.
Bằng mọi giá phải có được.
Tình yêu dành cho cô như một cơn lốc xoáy, cuốn đi mọi lý trí.
Cho dù Hạ Nhi hết lần đến lần khác chà đạp lên mảnh chân tình đó, đan tâm dẫm nát đến mức không còn nguyên vẹn.

Nhưng bất hạnh thay, càng đau lòng vì cô bao nhiêu lại càng chua xót nhận ra bản thân yêu cô nhiều bấy nhiêu.
Tình cảm này từ lúc bắt đầu đã biết trước sẽ không được hồi đáp lại, nhưng Dung Lạc vẫn một mực đâm đầu vào.
Yêu mà không thể có được, đó là một cảm giác rất đau, đau đến không thể lột tả!
Sau bao phen dùng mưu tính kế để kéo cô về bên mình, Dung Lạc tự hỏi rằng cô có bao dung mà rộng lòng tha thứ cho mình hay không?
Dung Lạc biết câu trả lời là không.
Nhưng…
Những dòng suy nghĩ thay nhau dằn xéo, dẫm đạp lên tâm trí khiến Dung Lạc thở dốc mệt mỏi.
Mái tóc màu vàng kim rối bời rồi rơi ra lộn xộn, làm nền cho khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt.
Không gian xung quanh rất tĩnh mịch, thứ sót lại duy nhất chỉ có tiếng thở đều đặn thật nặng nề của cả hai.
“Hạ Nhi.” Giọng của Dung Lạc thấp đến khó ngờ.
Dường như đang cố dùng chút sức lực còn lại mà cố gắng cất lên những câu nói từ tận đáy lòng:
“Thà rằng tôi nhốt em ở bên cạnh mình vĩnh viễn, chặt bỏ đi đôi cánh tự do của em.

Tôi cũng nhất quyết phải để em ở bên cạnh tôi.”

Đôi mắt Hạ Nhi dồn lên một lần chấn động không ngừng, hai hàng mi cứ liên tục run run.

Cô thở mạnh hơn, lồng ngực lại thấy hơi thắt lại vì xung đột trong tâm trí.
Cô nhìn gương mặt Dung Lạc, một vài đường nét hung tợn thường thấy hôm nay đã bị điều gì đó che khuất.
Đôi mắt Hạ Nhi ẩn dật sâu thẳm nhìn Dung Lạc thật lâu, rồi đột nhiên bật lên tiếng nói từ cửa miệng:
“Dung Lạc! Xin cô…”
Giọng nói của cô dễ nghe lại vô cùng rõ ràng, thanh âm đó trong trẻo như đang gõ vào pha lê, rồi vỡ tan ra như thuỷ tinh trong suốt.

Đôi mắt hổ phách long lanh những vệt nước trong lành, tô ướt hàng mi dày khiến chúng trở nên nặng nề.
Cặp mắt Dung Lạc không thể dừng lại ở bất kì điểm nào trên người cô.
Hết đôi mắt, rồi lại đến chiếc mũi cao nhỏ nhắn, rồi sau đó là bờ môi mềm mại như hoa đào.
Hai cánh hoa đỏ thắm ấy cứ chốc chốc lại mím nhẹ, làm cho ý chí của Dung Lạc dù có cứng rắn đến mức nào cũng đành phải chịu thua.
Dung Lạc chăm chú nhìn cô, nhưng càng nhìn lại càng hận bản thân không thể nhìn thấu cô, không thể đọc được cô đang nghĩ những gì.
Có lẽ ngay từ đầu đến giờ, cảm giác bản thân mang đến cho cô chỉ toàn là đau thương với sợ hãi.
Nhưng biết phải làm sao đây?
Cánh môi mỏng của Dung Lạc chợt mím chặt, ngay sau đó đôi môi ấy phát ra hơi thở nóng rực, mang theo chút mùi vị bi phẫn khó đoán:
“Bản thân em vì Khương Tình mà ngay cả mạng cũng không cần, trong khi tôi vì em mà phải trả giá cái gì? Có bao giờ em nhìn thấy dù chỉ một lần không? Có bao giờ em thử quay đầu nhìn lại một lần nào chưa? Hả?”
Tinh thần Hạ Nhi như bị đả kích cực mạnh, giọng nói cũng run rẩy:
“Dung Lạc! Tôi xin cô đấy…!Buông tha tôi..”
Hạ Nhi mất hết bình tĩnh, ôm đầu mà gào đến khản cổ, chỉ muốn quay lưng mà tháo chạy thật nhanh.
Nhưng Dung Lạc lại nhanh tay tóm được cô từ phía sau, vòng tay mạnh như một cổ máy siết chặt cơ thể của cô, dễ dàng xoay người cô trở về.
Ám ảnh kinh hoàng đối với Dung Lạc khiến Hạ Nhi phát điên, cô vung tay lên tát một cái rất mạnh lên khuôn mặt tuyệt sắc của Dung Lạc.
Chát!!!
Ngay lúc này Hạ Nhi đã mất hết bình tĩnh, khuôn mặt đầy hoảng loạn, bàn tay vừa tát mạnh vào Dung Lạc cũng thoáng đỏ tấy và run rẩy.
Dung Lạc sững người giây lát.
Cái tát kia của cô, thực sự chẳng khác nào một hồi chuông chính thức khởi động một cơn dục tính đang cuộn trào trong người Dung Lạc.
Dung Lạc khẽ nhếch môi cười nhạt, nơi đầu lưỡi hồng nhuận vươn ra liếm nhẹ bên phía môi vừa bị tát đến đỏ rát.
Hạ Nhi lập tức lùi lại, cô không thể đợi thêm mà xoay người muốn bỏ chạy.
Nhưng Dung Lạc lại không hề để cho cô được như ý, nhanh chóng đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô mà kéo ngược trở lại.
Một lần nữa, thân thể của cô bị kéo trở về.
Hạ Nhi kháng cự một cách điên cuồng, hai tay không ngừng vung lên đánh tới tấp vào người Dung Lạc những cú thật mạnh.
Cô phẫn uất gằn giọng:
“Buông ra!!! Buông ra!!!”
Nhưng căn bản, chút sức lực đó của cô không hề đá động được gì đến Dung Lạc.
Dung Lạc thích thú nhìn cô toàn thân đang hoảng loạn như một con cáo nhỏ lạc đường.

Dường như sự phản kháng nơi cô lại càng làm cho tâm trạng Dung Lạc thêm phần hưng phấn.
Khuôn miệng đang ra sức gào thét một cách bất lực của Hạ Nhi phút chốc bị bàn tay Dung Lạc nắm chặt.
Những âm thanh cô tận dụng sức lực gào đến muốn khàn cả cổ cũng trở nên vô dụng.
Từng dây thần kinh của cô bây giờ như bị nữ nhân này kéo căng ra sắp đứt.
Hạ Nhi bần thần, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Mặc cho vết thương trên cánh tay đã rướm máu, máu đỏ thẫm rỉ ra ướt đẫm cả băng vải trắng tinh đang quấn chặt, nhưng Dung Lạc vẫn chỉ dùng một tay đã kiềm chặt một tay cô ra sau lưng.
Nhìn sâu vào đôi mắt ướt đẫm của cô, Dung Lạc tàn bạo tuyên bố lần nữa:

“Hạ Nhi! Em nghe cho rõ đây! Tôi — Tuyệt đối không buông tay đâu.”
Thanh âm nhẹ tựa như gió lướt qua vành tai Hạ Nhi nhưng lại nóng rực với hơi thở trầm thấp nhả ra từng đợt.
Hạ Nhi căng mắt, gào lên:
“Tại sao cô lại đối xử với tôi như thế này? Phải nhìn thấy tôi đau khổ, nhìn thấy tôi sụp đổ cô mới cam lòng sao?”
Giọng Hạ Nhi hơi run nhẹ, tuy đã cố sức giữ bình tĩnh nhưng vẫn không thể giấu được sự phẫn uất.
Lời nói của cô vừa dứt, ngay lập tức hai cổ tay phía sau của cô thình lình bị siết thật chặt.
Bao nhiêu sự chống cự của cô lúc này hoàn toàn bị Dung Lạc làm cho vô hiệu hoá, sức lực áp đảo.
Hạ Nhi giẫy giụa:
“Buông ra.”
Dung Lạc thoáng nhướng mắt, ngang ngược thu hẹp vòng tay của mình lại, khiến cả cơ thể nhỏ nhắn thon gọn của cô một lúc bị nép sát vào người, bàn tay vẫn nắm lấy khuôn cằm tinh xảo của cô, Dung Lạc nở nụ cười âm trầm mà khẽ thì thầm:
“Tôi đã từng nói với em rất nhiều lần.

Đây là cách mà tôi yêu em.”
Từng tấc da thịt trên cổ tay Hạ Nhi trơn nhẵn, láng mịn, mang đến cảm giác rất tốt, thân thể cô vẫn đang cố sức kháng cự đến cùng.
Hạ Nhi ứa nước mắt, cô liều mạng nhào người về trước, áp mặt ngay nơi cổ của Dung Lạc mà dùng răng cắn thật mạnh.
Lập tức một mùi máu tanh mặn khiếp đảm lấp đầy trong khoang miệng của cô, Hạ Nhi điên tiết cắn chặt không buông, đến khi mùi máu xộc lên mũi, vị tanh ngọt tràn đầy khoang miệng cô.
Cô cắn rất mạnh, máu tuôn ra không ít vậy mà Dung Lạc vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào là đau dù chỉ một chút.
Dung Lạc nhắm mắt lại, toàn thân run khẽ.
Dưới thứ ánh sáng mờ nhạt không rõ của ánh trăng bạc trên đỉnh đầu, Hạ Nhi vẫn cảm nhận được một sự u ám đau thương phút chốc được hình thành từ trên người Dung Lạc.
Nữ nhân này dù chỉ là im lặng…nhưng cũng đủ tản ra một mảng sát khí áp đảo người khác đến cùng cực.
Hạ Nhi nhả răng ra, kinh hoảng vùng vẫy:
“Buông ra! Đồ khốn!”
Dung Lạc bỗng bật cười.
Tiếng cười thanh nhã như tiếng chuông bạc treo trong gió, nồng đậm một mùi vị thê lương, nhưng vẫn chất chứa hàng vạn nỗi niềm về một thứ tình cảm điên loạn không cách nào kiểm soát được.
Tâm mi Hạ Nhi thoáng dao động.
Cô cứ ngỡ Dung Lạc sẽ nổi cơn thịnh nộ với cô, nhưng Dung Lạc không hề có chút động thái nào, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt xanh biếc có một chút u tối mờ nhạt, trong không gian tăm tối, tiếng cười của Dung Lạc buông ra vừa lạnh lẽo lại vừa càn rỡ vô cùng, bàn tay vẫn không có ý định buông cô ra, vẫn giữ chặt thân người của cô.
Nụ cười đó từ từ nhạt đi, sau khi chỉ còn là một chút thoáng qua bên khoé môi rất nhẹ, ngón tay cái thanh mảnh của Dung Lạc mới đưa lên, trượt qua cánh môi mềm mại như hoa của cô, thì thầm:
“Miệng em, dính máu của tôi rồi…”
Hạ Nhi mở to mắt, cô tức giận, hất mặt ra khỏi ngón tay kia, sau đó nghiến răng lên giọng:
“Mẹ kiếp!!”
Dứt lời, cô nghiêng mặt qua “phụt” một cái, hành động không chút chần chừ.
Cô phun ra một ngụm nước bọt còn đọng lại thứ mùi vị của máu ra khỏi miệng mình.
Dung Lạc bật cười thành tiếng, ngón tay miết cằm cô kéo về, chạm vào một chút máu vương bên khoé môi của cô, chậm rãi chà sát vệt máu đó, đè nó lên môi cô, vệt máu đỏ thẫm nhanh chóng trở thành một lớp son đỏ diễm lệ, làm bờ môi cô ướt át căng mọng, đỏ tươi mê người.
Hạ Nhi nghiến chặt răng, cho dù cô cố tỏ ra quật cường, cố phản kháng lại, thì hành động của Dung Lạc vẫn bá đạo ngang ngược như thế.
Mùi vị máu tươi trên môi khiến đầu óc cô choáng váng, như có hàng vạn con ong đang bay vo ve trong đầu, khiến cô phải cau mày nhăn mặt.
Hạ Nhi điên cuồng quẫy đạp tứ tung, dưới sự ép buộc của sức mạnh, hai cổ tay cô vùng ra khỏi tay Dung Lạc, chống lên cánh tay bị thương đang chảy máu đầm đìa kia, cô dùng toàn bộ sức lực để kéo xa khoảng cách của hai người.
Có lẽ vì dùng sức quá lớn, thân thể cô hơi đổ về phía sau, một chút nữa liền ngã.
Dung Lạc nhìn thấy vội lao người tới muốn đỡ lấy cô, nhưng thân thể Hạ Nhi nhanh hơn, mắt nhìn thấy dưới chân Nghiên Nghiên đứng gần đó là một con dao sắc lạnh, không chút do dự liền lao tới.
Dung Lạc chỉ kịp nhìn thấy thân ảnh Hạ Nhi nhoáng qua một cái, lộn một vòng trên mặt đất, bàn tay trắng nõn của cô vươn ra, chụp lấy con dao rồi hướng con dao về phía mình.
Cơn mưa không lớn, chỉ lất phất nhưng lại có vẻ khá dai dẳng.
Mặt đường nhựa trở nên bóng loáng như một chiếc gương khổng lồ, thâu gom tất cả những thân ảnh con người bên trên in xuống lòng đường, mơ hồ không rõ nét.

Hạ Nhi cầm chặt con dao trong tay, cô không nhìn bất cứ ai, đôi mắt hiện giờ như nhuốm một mảng u tối, sâu thẳm không đáy.
Dung Lạc đứng dối diện cả người như mất hồn, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của cô, một chút cũng không dám động đậy.
Bởi vì sau lưng Hạ Nhi là biển lớn.
Gió thổi tung mái tóc dài của cô, gương mặt to hơn lòng bàn tay một chút ấy càng thêm nhợt nhạt dưới làn tóc nâu mang theo chút ánh bạc dìu dịu, chỉ còn chút môi là phớt hồng tự nhiên, mỏng manh như hoa anh đào.

Đôi mắt Hạ Nhi từ sự đau đớn đầy oán hận trở nên lãnh đạm vô hồn, trực tiếp nhìn thẳng về phía Dung Lạc, sắc nhọn như mũi dao, đâm vào lồng ngực Dung Lạc đến mức nhàu nát.
Cô nói:
“Dung Lạc! Tình cảm này của cô tôi nhận không nổi.

Tôi đền bù cho cô bằng mạng sống của tôi.

Cô nhận không?”
Dứt lời, Hạ Nhi thay đổi hướng con dao, kề lên chiếc cổ mảnh khảnh yếu ớt của mình.
Khuôn mặt Dung Lạc trong phút chốc tái mét.
Nhìn cô đứng trước làn gió lạnh, trông vô cùng yếu đuối, giống như một cánh buồm nhỏ giữa đại dương có thể bị nhấn chìm bất kỳ lúc nào, trái tim Dung Lạc chợt nhói đau giây lát.
Rất lâu sau, Dung Lạc mới khản giọng, như thể trong sự ôn nhu hoà lẫn hàng vạn lần nóng giận:
“Nếu em không bỏ dao xuống và ngoan ngoãn đi theo tôi.

Tôi sẽ giết hết tất cả bọn họ.

Một người cũng không chừa!!”
Vương Luân đứng cách đó không xa cũng bị kinh động, tim đập mạnh muốn bật ra ngoài.
Theo Dung Lạc đã lâu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy gương mặt tái mét của Dung Lạc, ngón tay cũng run rẩy theo.
Bình thường Dung Lạc luôn lạnh nhạt hờ hững, hành động chưa bao giờ quan tâm đến hậu quả, cho dù gặp chuyện không vừa ý cũng chưa từng thấy Dung Lạc giận dữ và hoảng sợ đến thế này bao giờ.
Vương Luân âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Những lời Dung Lạc nói lại làm Hạ Nhi bật cười, cô hỏi lại, giọng vô cùng thờ ơ và hờ hững:
“Vậy sao?”
Tựa như có một lưỡi dao đang nhẹ nhàng cứa qua lồng ngực, đau tưởng chết và máu chảy thành sông.

Con ngươi xanh biển của Dung Lạc khẽ co rụt lại, nhìn cô không rời mắt, giọng nói bất giác cũng phát run theo:
“Bỏ dao xuống và đi theo tôi.

Tôi sẽ ngay lập tức thả bọn họ.

Em muốn gì tôi cũng chấp nhận hết.”
Lương Hạ lúc này đã sợ tới mức mất hết hồn vía, cả cơ thể mềm nhũn, nhưng vẫn cố gắng bước tới trước mấy bước, dùng toàn bộ sức lực còn lại mà lắp bắp:
“Hạ…!Hạ Nhi..”
Rõ ràng Lương Hạ đang muốn nói gì đó, nhưng lắp bắp mãi, thân thể run run mà vẫn không mở miệng được.
Từng đợt kiềm nén sự bi thương đang dồn lên tận cổ họng, gây ứ nghẹn đến sắp không thể nổi, Hạ Nhi gượng ép cánh môi mình nở ra một nụ cười như đoá hoa rạng rỡ khoe sắc với Lương Hạ, cô lần nữa hạ thấp giọng mà nói:
“Hình như cậu đang rất nguyện ý muốn chết theo tôi.

Phải không Lương Hạ?”
Lương Hạ hồn vía hệt như bị lạc mất khỏi thân xác, khoé mi nặng dần rồi mặc nhiên bật khóc, gật mạnh đầu, nước mắt trong hốc mắt trào ra, giọng vô cùng chắc nịch:
“Đúng vậy! Tớ nguyện ý.

Nguyện ý mà.”
Mưa phùn đột ngột trút xuống, phủ lấy thân người nhỏ bé của Lương Hạ một mảng ướt sũng.

Mái tóc được cô cột gọn bị bung ra, từng làn tóc đen mướt bị thấm đẫm nước mưa, dính lên khuôn mặt khổ sở của cô.
Hạ Nhi nhìn Lương Hạ, nụ cười bên môi đẹp đến mức tưởng chừng như trăm ngàn đoá tường vi đang bung nở diễm lệ.

Dung Lạc nghe thấy, giọng đầy phẫn nộ:
“Nếu em dám động thủ, tôi sẽ giết tất cả bọn họ.

An Tranh hay Khương Ngọc, Lương Hạ hay Bối Lạc, tất cả bọn họ sẽ chôn cùng em.”
Hạ Nhi quay đầu nhìn Dung Lạc, cười đến càng mị hoặc, hỏi lại:
“Cả Bối Lạc sao?”
Dung Lạc run run, giọng chắc nịch:
“Phải!.”
Hạ Nhi bật cười.
Dung Lạc đứng đó, như một cây tùng bất động, dường như giữa trời đất này chỉ còn một chuyện đáng để Dung Lạc đợi chờ, chính là câu trả lời của cô.
Sự thoả hiệp của cô!!
“An Tranh!”
Ngay lúc này, thanh âm có phần hoảng hốt của Bối Lạc vang lên.
Hạ Nhi bình thản nhìn Bối Lạc từ đâu lao đến, vẫn là khuôn mặt với diện dung đẹp đẽ thanh thuần, nhưng phút chốc đã bị lấm lem những mảng nước mắt loang lỗ, mái tóc đen dợn sóng nhẹ nhàng hất tung theo từng đợt di chuyển, vạt váy mềm nhẹ thoáng bay lên, thanh nhã thoát tục.
Bối Lạc chạy nhanh đến bên cạnh An Tranh, sau khi xem xét một hồi lập tức đứng dậy, quẹt nhẹ một hàng nước mắt trên gò má, nói:
“Hạ Nhi! Cậu bỏ dao xuống đi.

Đừng hành động dại dột như vậy.

An Tranh còn chưa chết đâu.

Khương Ngọc cũng chưa chết.

Cậu làm thế tất cả mọi người sẽ chôn cùng cậu đấy.”
Một lát sau Hạ Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn Bối Lạc.
Ánh trăng mờ ảo thoáng qua đôi mắt ngọc ướt át của cô, làm ánh lên trong đáy mắt hổ phách đó như hàng vạn tinh thể trong suốt lại hão huyền tựa như pha lê.
Hạ Nhi bật cười thành tiếng.
Đón nhận ánh mắt và nụ cười đó của Hạ Nhi, lòng Bối Lạc chợt run lên dữ dội.
Đôi mắt hổ phách kia lấp lánh ý cười nhưng dường như lại đang giễu cợt, giống như câu nói đó của Bối Lạc hoàn toàn không đáng bận tâm.
Hạ Nhi chậm rãi lên tiếng:
“Không phải cậu là người muốn tôi chết nhất sao?”
Một sự im lặng đến lạnh người!!
Sóng mắt của Bối Lạc chợt dao động đôi chút, là sự bàng hoàng thoáng qua rất nhanh nhưng vẫn bị Hạ Nhi bắt được.
Nụ cười của cô càng thêm đậm:
“À, cậu sợ tôi chết.

Dung Lạc sẽ giết luôn cả cậu à?”
Ngoài mặt Bối Lạc vẫn tỏ ra bình thản nhưng trái tim thì như bị châm kim, đầy hốt hoảng.
Từng câu từng chữ của Hạ Nhi đâm chính xác vào trái tim Bối Lạc khiến nó chảy máu.
Lương Hạ nghe thấy nhất thời cũng á khẩu, há hốc miệng, đôi mắt to tròn lập tức đỏ rực lên, nhìn về phía Bối Lạc, lắc đầu tỏ vẻ không thể tin, nói:
“Bối Lạc…”
Bối Lạc còn chưa nghĩ ra tiếp theo phải nói thế nào thì Hạ Nhi đã tiếp tục lên tiếng:
“Bối Lạc, tại sao cô lại trở thành con người thế này?”
Bối Lạc lặng đi, bờ môi mềm mại thoáng run mấp máy, bước chân hơi khựng lại.
Còn chưa biết phải ứng xử thế nào, mặt Bối Lạc vẫn cúi gằm nhìn chằm chằm sang một bên thì thanh âm trong trẻo của Hạ Nhi đã nhả nhẹ, truyền đến màng nhĩ của Bối Lạc như một lời chất vấn:
“Cô diễn lâu như vậy, không thấy mệt sao?”
Toàn thân Bối Lạc cứng đờ, một lát sau mới ngẩng đầu lên, khi đối diện với khuôn mặt của Hạ Nhi, Bối Lạc cũng không còn vẻ mặt hoảng hốt nữa, hoàn toàn từ bỏ vẻ mặt coi cô như người bạn thường ngày, mắt cũng không còn vương lệ, khóe miệng tuy nở nụ cười nhưng đáy mắt lại lạnh tanh:
“Không có được Khương Tình, tôi có biến thành loại người nào cũng đâu còn quan trọng nữa.”
Câu nói ấy vừa như khẽ cười lại vừa như căm hận..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.