Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 375: Đau Đớn
Ở bên ngoài, phía đường chân trời tối đen một màu ảm đạm, dường như những tia sáng của ánh đèn đường leo lắt cũng sắp bị nuốt mất.
Dọc đường, việc Hạ Nhi làm nhiều nhất là nhắm mắt, tảng lờ toàn bộ phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cũng để ngoài tai tất cả mọi âm thanh.
Từ khi rời khỏi quán bar X, Hạ Nhi không hề thay đổi chút biểu cảm nào, bộ dáng lãnh nhược băng sương, quả thực làm cho người ta phát lạnh theo.
Cô dựa vào thành ghế, nghiêng mặt rồi thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cần cổ thon dài bại lộ trong tầm mắt.
Dung Lạc yên lặng ngồi cạnh bên, đôi mắt chậm rãi mở ra, trầm tĩnh khẽ nhìn sang.
Kính xe không hoàn toàn khép chặt, phía trên vẫn còn hở ra một chút khiến gió bên ngoài lùa vào thổi tung mái tóc của cô.
Trên người cô giống như luôn có một tầng sương mù bao phủ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng không chân thực, bao gồm cả dung mạo của cô.
Từng sợi tóc nâu nhạt tuỳ tiện bay lên nhè nhẹ, phảng phất qua không khí mang mùi hương thanh mát ngọt ngào truyền đến khứu giác Dung Lạc.
Mùi hương này ám sâu vào tâm thức Dung Lạc, chẳng khác gì một mầm non đã dần dần cắm rễ vào tận tim mạch.
Dung Lạc run rẩy đưa tay tới, chạm nhẹ lên gò má nhợt nhạt của cô, ngón cái tham luyến trượt nhẹ qua đuôi mắt ngọc đẹp đẽ.
Hạ Nhi nghiêng đầu né tránh, trừng mắt nhìn Dung Lạc.
Gương mặt Dung Lạc đang cách cô rất gần, gần đến mức áp đảo cả thần trí cô.
Ánh mắt xanh biển sắc lạnh tối tăm vô hạn, không ngừng nhìn sâu vào trong mắt cô, làm lồng ngực cô dâng lên cảm giác căng tức.
Hàng lông mày Dung Lạc hơi cau lại, đôi mắt màu xanh biển thâm sâu như chìm hẳn trong đêm tối lạnh lùng, đường cong sườn mặt tuyệt mỹ, chỉ một góc nghiêng, mà đã đẹp đến bức người.
Cự ly rất gần, không gian lại vô cùng yên ắng.
Từng hơi thở của đối phương cứ đều đặn truyền đến vang vọng trong bốn bề xe kín bưng, tiếng gió buốt rít qua khe hở cửa kính xe.
Dung Lạc áp sát khuôn mặt tới, gương mặt yêu dã mị hoặc sát lại gần cô hơn, cạ chiếc mũi thẳng tắp của mình vào chóp mũi của cô.Trong ánh mắt có sự quan tâm nhưng vẫn không thể tránh khỏi thói quen ép người vốn có, giọng trầm thấp đến khản đặc lại cất lên:
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi phút chốc co lại thành một khối thật ảm đạm, hàng mi dày chớp chớp dao động rất khẽ, có một tia sáng tản ra thành hàng vạn mảnh vỡ nhỏ cuốn bay vào trong đáy mắt long lanh của cô, làm chúng như được thắp sáng một cách lạ lùng.
Trong đáy mắt đang sáng lên đó, thu về một hình ảnh khác đang nhìn vào cô chằm chằm.
Dung Lạc bị chính hình ảnh của mình trong mắt cô làm cho rung động mãnh liệt.
Sự rung động mãnh liệt ấy khiến Dung Lạc đột nhiên gợi nhớ đến những cảm giác lần đầu hôn cô, khoảnh khắc khi môi chạm môi đó thực sự khó quên, bây giờ nhớ lại vẫn thấy như hương vị mật đào còn vương vấn nơi đầu lưỡi.
Hạ Nhi nhận thấy một chút khác thường nơi đáy mắt xanh biếc kia, cô thực sự không chịu được bầu không khí ngột ngạt lúc này, càng không chịu được bản thân bị mang ra mổ xẻ dưới ánh mắt sắc bén chẳng khác nào lưỡi dao kia.
Ngay lập tức cô cụp nhẹ mắt, nhưng lại vô tình liếc nhìn tới gương chiếu hậu bên ngoài, phát hiện phía sau là hàng dài ánh đèn xe đang bám sát.
Chỉ việc đem cô rời đi đã dùng một lực lượng hùng hậu như vậy, tâm huyết này bỏ ra vì cô đấy, cô có nên khóc lóc vì cảm động không đây?
Hạ Nhi cố giữ khoảng cách với Dung Lạc, cô dựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt hướng về con đường phía trước không nhìn thấy điểm cuối, bây giờ cô tiến không được, lui không xong, bực bội từng tấc từng tấc kéo lên.
Trong đầu liên tục suy tính những đối sách để chạy trốn khỏi Dung Lạc.
Dung Lạc nhìn cô, ánh mắt lạnh như mang theo làn sương mùa thu, hơi lạnh đó dày như tuyết vậy, nó hơi u ám rung chuyển, như thể mặt hồ bị một lực làm cho nổi sóng.
Nhìn cô gái trước mặt có vẻ như đang yên lặng dựa đầu vào cửa kính, bộ dạng vô cùng an tĩnh nhu thuận, nhưng Dung Lạc có thể cảm nhận được toàn bộ tế bào trên người cô đều đang căng ra, đầy phòng bị.
Bỗng đáy lòng dâng lên một cỗ xúc động mãnh liệt, đầu ngón tay Dung Lạc đưa ra, chạm lên làn da cô gái phá lệ mềm mại tinh tế, ánh trăng bên ngoài hắt lên khuôn mặt trắng nõn kia của cô, lộ ra mấy phần mập mờ.
Đầu ngón tay trượt qua làn môi của cô một cái, giọng nói trầm thấp vô hạn gợi cảm của Dung Lạc cất lên làm Hạ Nhi hoang mang cực độ:
“Đôi môi này khiến tôi có chút không cầm lòng được.”
Giọng nói này, cử chỉ này, cả sự dẫn dụ đầy nham hiểm, ý định dục vọng hiện rõ không chút che dấu.
Hạ Nhi chưa kịp tránh né, Dung Lạc đã dùng bờ môi mang hơi thở nóng rực đến ngang tàng hôn lấy môi cô.
Cánh môi Dung Lạc nóng như lửa, chạm vào môi cô mỏng manh lạnh lẽo như mưa tuyết lạnh buốt bên ngoài cửa, làm đầu óc cô choáng váng.
Đầu lưỡi ẩm ướt của Dung Lạc khẽ cạy lấy môi cô ra, tách lấy hai hàm răng đang nghiến chặt mà thâm nhập vào trong, chạm đến chiếc lưỡi non mềm ngọt ngào của cô, quấn lấy nó mà mút thật chặt.
Hai tay Hạ Nhi đưa ra chống cự, nhưng dường như Dung Lạc lại không một chút bận tâm đến sự phản kháng của cô, một tay còn khoá chặt hai tay cô ra sau, một tay siết lấy tấm lưng cong của cô làm cô buộc phải ưỡn ngực tiếp nhận cái hôn sâu hút.
“Mẹ…!mẹ kiếp!!”
Cổ họng liên lục bị rút cạn dưỡng khí khiến Hạ Nhi khó khăn kêu lên.
Nụ hôn của Dung Lạc quá sức cuồng nhiệt, gần như không cho cô một giây để ổn định.
Đôi môi mỏng ngang ngược vẫn nuốt trọn mọi thanh âm kháng nghị nhỏ xíu phát ra từ cô.
Nụ hôn hoà trộn chung với sự tham luyến, len lỏi vào xúc giác của cô làm cô choáng váng mặt mày.
Hạ Nhi bắt đầu thở hổn hển, tần suất nụ hôn mỗi lúc mỗi sâu hơn, khi lại nhẹ nhàng như sóng, khi lại mãnh liệt như giông.
Bàn tay Dung Lạc chống lên mặt ghế, tiếp tục dán chặt môi cô không buông.
Hạ Nhi thở khó nhọc, mười đầu ngón tay thay nhau cấu chặt lòng bàn tay đến bật máu, trông như vừa chịu đựng, lại như vừa quẫn bách.
Đôi môi Dung Lạc bắt đầu thay đổi vị trí, chậm rãi ngậm lấy khuôn cằm nhọn tinh tế của cô rồi đi sang liếm nhẹ nơi vành tai mẫn cảm.
Môi Dung Lạc vừa rời khỏi môi cô, ngay lập tức Hạ Nhi phải hít lấy hít để một lượng dưỡng khí lớn.
Toàn bộ cơ thể thoáng run lên vì phẫn nộ.
“Dung Lạc! Cô phát điên cái gì thế hả?” Hạ Nhi mở miệng ra mắng chửi.
Dung Lạc lại làm như không nghe thấy, từng ngón tay thanh mảnh lúc này lại lướt dọc trên cánh tay cô, rồi vuốt ve từ chân lên đến bắp đùi.
Bàn tay Dung Lạc hệt như có ma lực, cái chạm như khiến thân thể người khác tan ra thành nước, giống như một con mãng xà trơn trượt luồn dưới vạt váy của cô, chạm vào xoa nắn, vuốt ve làn da nhẵn mịn của cô.
Bàn tay ấy rất mềm, lại nóng ấm cực kì, mỗi khi đi đến đâu, đều khiến nơi đó lưu lại cảm giác ngứa ngáy cùng bỏng rát.
Hạ Nhi thở hổn hển.
Cái quái gì thế này?
Cô đã từng được chiêm ngưỡng rõ mồn một kỹ thuật điêu luyện của Dung Lạc lúc ngang nhiên bị bắt ép xem một màn cung đồ sống hầu hạ hai nữ nhân đến khoái lạc tột đỉnh.
Thế nên cô biết rõ nữ nhân trước mặt mình có khả năng điều khiển cơ thể người khác, đặc biệt là nữ nhân.
Cho dù trái tim ngàn lần không tình nguyện và cực độ chán ghét, nhưng cơ thể cô dưới thân nữ nhân này vẫn cơ hồ theo bản năng mà trở nên run rẩy.
Hạ Nhi lúc này liên tục tự trấn tĩnh bản thân, cố nghiêng đầu sang một bên, cắn môi nhẫn nhịn.
Cô phải nhịn!!
Đây là Dung Lạc!
Là một bụi hoa đào nát vô cùng phóng đãng.
Còn là một kẻ điên.
Dung Lạc nhìn cô, khoé môi lãnh đạm cong lên, ngón tay đưa ra kéo tuột dây áo, bàn tay thuần thục luồn ra sau kéo bỏ khoá lưng rồi nhanh chóng đi vào.
Nhận thấy hành động ấy của Dung Lạc, Hạ Nhi liên tục vùng vẫy, cô không nhịn nổi nữa mà gào lên:
“Dung Lạc! Cô còn dám tiếp tục, tôi giết cô đấy.”
Dung Lạc ngọc nhan vốn bình tĩnh bởi vì rành mạch nghe được câu nói đó của cô mà nhịn không được run rẩy một phát.
Ngay sau đó bật cười vô cùng tà mị, môi mỏng ghé sát vành tai cô, trầm thấp nói:
“Cơ thể em ngoan ngoãn hơn cái miệng nhỏ đó đấy.”
Thanh âm khản đặc cứ vang nhẹ rồi tan vào trong không khí, để lại một sự nhọc lòng vô hình không kiểm soát.
Đôi mắt Hạ Nhi chợt dâng lên sự cương quyết, cô nhắm chặt mắt mà cắn môi đến suýt bật cả máu, sau đó cao giọng nói:
“Tôi sẽ hận cô.”
Dung Lạc càng làm như không nghe thấy, trầm mặc không nói, môi mỏng lại cúi xuống.
Hạ Nhi hoảng sợ vội gào lên, vô cùng nóng nảy:
“Có nghe thấy không?”
“Đã nghe được!” Dung Lạc nhàn nhạt nói ra mấy chữ.
Hạ Nhi mở lớn mắt, nghiến từng chữ:
“Tôi sẽ hận cô đấy! Làm ơn tôn trọng nhân quyền một chút đi.”
Trong mắt Dung Lạc chợt loé lên những tia sáng như hai ngọn lửa lớn.
Bàn tay đang lần trong váy áo đột ngột đưa ra nắm lấy khuôn cằm của cô, nâng lên một chút, ngón cái lại ghì xuống khiến cánh môi của cô vì thế mà bị hé mở.
Dung Lạc cười một cách thản nhiên đến lạnh người, nhìn cô đầy tình ý, một không theo hai không thuận, thì thầm:
“Không sao.
Em không cần tôn trọng tôi.” Ngữ khí vô cùng quyết đoán.
Hạ Nhi mở lớn mắt, có chút hoảng loạn.
Dung Lạc cong môi cười khẽ, lại không chút cố kỵ áp môi mình lên môi cô.
Toàn thân Hạ Nhi thoáng gồng lên, cánh môi đỏ mọng bị hôn đến sắp tan ra thành nước.
Hai cổ tay bị siết chặt, thân thể chỉ có thể cam chịu đón nhận những cử chỉ vuốt ve mơn trớn đầy gợi tình từ Dung Lạc, môi vẫn bị hôn cuồng nhiệt.
Các ngón tay Dung Lạc lướt trên làn da cô càng lúc càng trở nên nóng hơn, đầu ngón tay không ngừng lướt trên da thịt mềm mại của cô, chẳng biết phải khiến cô bao phen rùng mình.
“Hạ Nhi, đừng phản kháng nữa.”
Dứt lời, bàn tay Dung Lạc như có ma lực, vuốt ve không ngừng, chạm lên rãnh cong trên lưng cô.
Thần kinh của Hạ Nhi bất giác căng lên, cô bất giác sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Dung Lạc.
“Dung Lạc! Cô bình tĩnh một chút đi.” Hạ Nhi kiên nhẫn làm công việc thuyết phục.
Dung Lạc cúi đầu đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực cùng ánh mắt đầy sương mù của cô, nhìn bằng tất cả sự chiếm hữu độc đoán mà bản thân có, đôi mắt xanh biển lúc này đã nổi lên lốc xoáy, khàn giọng hỏi:
“Em nghĩ đối với em, tôi bình tĩnh được sao?”
Hạ Nhi căng thẳng nhìn Dung Lạc, tựa hồ đối với nữ nhân trước mặt đã không còn lời nào để nói.
Mặt đối mặt ở cự li rất gần, hơi thở hoang dại ngông cuồng của Dung Lạc phả vào mặt cô, khuôn mặt tuyệt sắc ấy ghé rất sát, thấp giọng thì thầm:
“Tôi nói cho em biết.
Câu trả lời là — không được.”.