Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không

Chương 371: Nhiệm Vụ


Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 371: Nhiệm Vụ


Quán bar X.
Ánh đèn sặc sỡ nhiều màu liên tục thay đổi nhức mắt, hàng loạt thứ âm thanh chát chúa vang lên lớn đến mức chói tai.
Giữa lòng quán, những cô tiếp viên ăn bận vô cùng mát mẻ, trang phục hoá thân thành những nàng thỏ khiêu gợi, uốn éo đi đến từng bàn để chào mời và chèo kéo khách hàng.
Quán bar nơi này có ba tầng, phía lầu ba là tầng dành riêng biệt cho những người thuộc tầng lớp thượng lưu lui đến.
Tầng ba, trong một căn phòng VIP rộng lớn, những ngọn đèn vàng thắp sáng xung quanh, chính giữa trần là một ngọn đèn chùm pha lê vô cùng tráng lệ, rất nhiều khung tranh nghệ thuật được treo cân xứng trên bốn bức tường, cả bộ bàn ghế ngự giữa phòng cũng mang đậm nét quý tộc.
Dung Lạc ngồi nhàn nhã trên hàng ghế sofa cổ điển kiểu dáng hoàng gia.
Quanh thân lộ ra khí chất lãnh đạm, giữa hai đầu lông mày dường như cũng tràn đầy vẻ xa cách, như một nữ vương cao cao tại thượng đứng ở đỉnh núi tuyết, thanh nhã cao quý, khiến cho người ta không dám tới gần.
Dung Lạc có một đôi mắt màu xanh biển cực kỳ xinh đẹp, đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc nhìn người khác mang theo sự sắc sảo lạnh lẽo tựa như đường đi của một lưỡi gươm sắc bén.

Chỉ cần vô ý chạm phải bất kì kẻ nào cũng khiến người ta có cảm giác như đang bị xẻ ra làm đôi.
Phía bên phải là Hoắc Thâm, bên trái là Nghiên Nghiên, xung quanh bao gồm những tên vệ sĩ cao lớn đứng đều thành hai hàng thẳng tắp, cúi đầu nghiêm chỉnh đợi lệnh.
Vương Luân luôn túc trực bên cạnh Dung Lạc không rời nửa bước, ánh mắt không hề di chuyển, vô định xa xăm về một hướng.
Từ ngoài cửa đi vào, một cô nhân viên cúi thấp người xuống, quỳ hẳn một chân chạm xuống sàn.
Cô ta gắp lấy vài viên đá cho chiếc ly thuỷ tinh, sau đó cẩn thận rót rượu.
Thứ chất lỏng vàng nhạt len lỏi qua từng viên đá nhỏ vuông vức, vô tình tạo ra âm thanh tan chảy nhỏ nhặt.
Cầm lấy ly rượu đưa về phía Dung Lạc, nữ nhân viên bày ra bộ dạng phong tình quyến rũ, ánh mắt lả lơi:
“Dung tổng…”
Dung Lạc nhíu mày, Vương Luân ngay lập tức bước đến cầm lấy ly rượu từ tay cô nhân viên kia, cẩn thận từng chút đưa đến tay cho Dung Lạc.
Nữ nhân viên kia vẫn không từ bỏ ý đồ, lại lả lướt bước đến.

Cặp mông căng lên sau lớp vải bó sát khe khẽ chạm lên mặt ghế sofa, không ngừng đưa bộ ngực đẩy đà kia ra trước mặt Dung Lạc, cử chỉ rất mời gọi.
Giọng nói nũng nịu, uỷ mị câu người:
“Dung Tổng, người ta muốn kính Dung tổng một ly có được không?”
Khoé môi hơi cong lên, Dung Lạc bỗng bật cười.
Bàn tay thanh mảnh tuyệt mỹ đến từng khớp xương khẽ đung đưa ly rượu, chất lỏng sóng sánh ánh lên dưới tầm mắt xanh biếc nham hiểm, trên cổ tay là chiếc đồng hồ thương hiệu Patek Philippe xa xỉ, ngón tay thon dài khẽ gõ lên thân ly, tạo ra thứ âm thanh vụn vặt nhưng đầy ẩn ý.
Nữ nhân viên trông thấy nụ cười đó, trái tim trong phút chốc đập loạn xạ, kiều mị gọi một tiếng:
“Dung Tổng~”
Dung Lạc liếc mắt nhìn qua, một tay tiện thể vòng qua eo cô gái, dùng sức kéo cô ta ngồi ngay trên đùi mình.
Cô nàng nhân viên kia bị hành động này của Dung Lạc doạ cho hết hồn, thế nhưng trong lòng đầy vui vẻ, lại càng bày ra dáng vẻ quyến rũ tận xương cốt, đưa đẩy cặp ngực sữa trắng nõn đến trước mặt Dung Lạc, nhu nhuyễn gọi:
“Dung Tổng~”
Dung Lạc cười cợt, một tay đưa ra nắm lấy mặt cô ta, dùng sức bóp vào khiến đôi môi cô ta mở ra một chút.
Rồi thật nhanh, Dung Lạc lại cầm lấy ly rượu đổ hết vào miệng cô gái.
Trong một lúc không kịp trở tay, nữ nhân viên ấy hốt hoảng giãy dụa một chút, cổ họng bị rượu đột ngột trôi xuống làm cô ta phải ho lên vài tiếng.
“Khụ..

khụ…”
Dung Lạc ném ly rượu rỗng tuếch sang một phía, tiếng ly thuỷ tinh vỡ nát vang lên cũng là lúc bàn tay dùng lực đạo mạnh mẽ siết lấy người cô gái ấy, ngón tay kiềm chặt chiếc cằm của cô ta, trầm giọng tà mị hỏi:
“Rượu ngon không?”
Cô nhân viên đỏ bừng mặt, ấp úng trả lời:
“Ngon..”

Dung Lạc cười một tiếng, bàn tay ôm trọn vòng eo nhỏ lộ ra bởi bộ trang phục hở hang của cô gái, áp thân thể cô gái xuống sofa, khiến cô ta ngã người về phía sau.
Một tay đưa tới trước bầu ngực sữa căng tròn.

Chỉ nghe xoẹt một tiếng, chiếc váy mỏng manh trên người cô gái đã bị xé rách.
Nữ nhân viên trong hưng phấn càng thêm kiều mị mà rên khẽ, ánh mắt đong đưa gợi tình.
Thứ cô ta muốn thấy bây giờ một đôi mắt ham muốn cơ thể cô ta, một nét mặt phong lưu hoang dã, cùng giọng nói trầm thấp đặc biệt phong tình.

Cô ta muốn thời khắc này được đắm chìm trong tiếng thì thầm nhẹ nhàng bên tai, cơ thể cô ta được nâng niu từng chút từng chút một.
“Muốn à?”
Giọng nói tà mị đầy khiêu gợi vang lên.
Dung Lạc dùng tay kéo lệch cổ áo bị xé rách của cô ta xuống, một bên bờ vai trắng ngần lộ ra.

Sau đó áp sát cơ thể cô ta, chậm rãi há miệng cắn vào xương vai đẹp đẽ kia một cái khá mạnh.
Nữ nhân viên vừa bị kích thích vừa như mê đắm, liên tục kiều nhuyễn rên rỉ dưới thân Dung Lạc.
Ngón tay thon dài của Dung Lạc trượt trên da thịt cô ta.

Luồn nhanh vào dưới lớp áo, sờ nắn bên ngực đang căng lên vì hơi thở đầy gấp gáp.
Cánh môi mang theo hơi lạnh thấm sâu qua từng lớp biểu bì trên da cô ta, mang đến cô ta những cơn rùng mình không thể tự chủ.

Trong lúc cô ta tưởng rằng thân xác sẽ đắm chìm trong dục vọng hoan ái với Dung Lạc.

Dung Lạc bỗng ngừng động tác, chậm rãi ngước mắt lên, hàng mi đậm và dày như đôi cánh bướm mang chút hơi sương lạnh lẽo.
Dung Lạc cười lạnh, khẽ thì thầm ẩn ý:
“Cô ấy đến rồi.”
Giọng nói trầm tính mang theo một loại hương vị rất khác biệt, thanh nhã xa xăm, như tiếng đàn vang lên bên suối.
Thanh âm đó khiến người ta cảm thấy, chỉ việc nghe giọng nói ấy cất lên cũng chính là một loại hưởng thụ.
Nữ nhân viên khó hiểu nhướng mày.
Còn chưa định hình được, cô ta đã nghe giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên bên tai, lạnh đến buốt tim:
“Cút xuống đi…”
Nhưng cô ta nào dễ buông tha cơ hội tốt như thế này, vẫn muốn được nhiều hơn nữa, với giá trị ngàn vàng khó cầu của nữ nhân uy quyền trước mắt, lòng hư vinh khiến cô ta không thể chối từ nổi cám dỗ.
Níu lấy cổ Dung Lạc, cô ta nhỏ giọng kiều mị nói:
“Dung tổng~ Người ta muốn…”
Lời còn chưa dứt, Dung Lạc đã vung tay, không chút lưu tình ném cô ta qua một bên.
Sự thẳng thừng mạnh bạo đó khiến nữ nhân viên vô cùng uỷ khuất mà rơi nước mắt lã chã.
“Đem cô ta vứt ra ngoài.”
Dung Lạc bình thản ra lệnh, đôi mắt xanh biếc toát ra vẻ không hài lòng.
Khi nổi hứng thì vô cùng phong lưu phóng đãng, khi chán chường lại vô tình xua đuổi không chút tiếc thương.
Nữ nhân viên kia bị doạ cho sợ xanh mặt, một tên vệ sĩ cao to vạm vỡ bước tới, lôi xềnh xệch cô ta như một miếng vải rách mất hút nơi phía cửa.
Dung Lạc lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế, dưới ánh đèn chiếu rọi, lộ ra gương mặt thịnh thế mỹ nhan khiến cho người ta thần hồn điên đảo.
Từ trên cao nhìn xuống đại sảnh, qua lớp cửa kính một chiều sa hoa tráng lệ, toàn bộ thân ảnh nữ nhân đẹp như hoa như ngọc một lúc bị cuốn nhanh vào tầm mắt hứng thú của Dung Lạc.
Mái tóc nâu dài bóng mượt hơi ánh lên dưới ánh đèn vàng, chúng tản đều trên tóc cô rồi vụng về để lại trong mắt Dung Lạc những say mê vô hạn.
Dung Lạc chợt mỉm cười, tia mắt mang theo một chút ẩn ý càn rỡ lướt dọc theo người cô.

Gần đây đầu óc Dung Lạc hoàn toàn bị xáo trộn bởi hàng loạt suy nghĩ về cô, nó cứ không ngừng vô thức tìm đến trong tâm trí, không thể nào chối bỏ, càng không thể vờ như không biết.
Cảm giác khi trông thấy Hạ Nhi, từng ánh mắt đến bờ môi cho đến một lần cô thở nhẹ cũng dễ dàng chạm đến đáy lòng Dung Lạc.
Thậm chí ngay lúc này đây, nhìn thấy Hạ Nhi trong bộ dạng lãnh lãnh đạm đạm, nét đẹp kiều mị ẩn dưới khuôn mặt thánh khiết, diện dung hoàn hảo đến từng chi tiết càng làm Dung Lạc thấy bức bối vô cùng.
Nữ nhân khí định thần nhàn đứng thẳng, cằm hơi giương nhẹ, lộ ra gương mặt với ngũ quan tinh xảo, không hề phấn son trang điểm nhưng cũng khiến người ta kinh diễm, đôi mắt hổ phách hết sức xinh đẹp, tựa như bảo thạch, thanh lãnh và trong suốt.
Rõ ràng là một bộ quần áo bình thường, lúc này nhìn vào, lại giống như được chế tạo riêng cho cô, hài hoà sinh động.
Đôi mắt xanh biếc chợt trông thấy chiếc nhẫn lấp lánh sáng chói trên ngón áp út của cô, Dung Lạc lại bất giác nhíu chặt chân mày.
Biểu hiện của Dung Lạc rơi vào mắt Hoắc Thâm, hắn đột nhiên cảm thấy:
Tâm tư của nữ nhân cường thế bá đạo này cũng có lúc có thể nhìn nhấu rõ ràng như vậy.
Theo Dung Lạc đã bao nhiêu lâu, bản thân Hoắc Thâm không ít lần chứng kiến những lần ra tay tàn nhẫn của Dung Lạc đối với địch thủ của mình.
Nếu trong hắc đạo, giết hoặc khiến kẻ đó đến trở nên tàn phế thì với việc kinh doanh, Dung Lạc triệt tiêu địch thủ bằng cách thâu lại toàn bộ những gì mà kẻ đó đang có.
Điều này khiến cho thế lực của Dung thị ngày một càng lớn mạnh và đáng gờm hơn trong mắt người khác.
Còn Dung Lạc thực sự chẳng khác gì vị nữ vương lãnh ngạo bề thế chễm chệ ngồi trên ngai vàng, nắm mọi quyền lực thao túng, một tay che trời.
Tâm tư của một vị đế vương cao ngạo làm sao có thể dễ dàng dò thấu.
Thế nhưng trước mặt hắn hiện giờ, vị nữ vương cao cao tại thượng không gì sánh được trong mắt hắn lại bày ra một vẻ mặt say mê đến mất đi lý trí, không chút cố kỵ sự ham muốn chiếm hữu cực hạn với một nữ nhân.
Hắn ta thực sự không hiểu tình yêu là một thứ mê dược gì mà lợi hại đến vậy.
Một con người lạnh lùng và tàn nhẫn như Dung Lạc cũng dễ dàng bị khuất phục không lối thoát.
Dung Lạc thong thả ngồi trên sofa thưởng thức ly rượu vang thượng hạng, bàn tay thon dài với những khớp xương cực kỳ tinh mỹ khẽ nâng ly rượu, nhẹ nhàng xoay vòng làm thứ chất lỏng màu vàng nhạt bên trong cứ không ngừng rung chuyển.
Đôi chân thon dài thẳng tắp trùng điệp, mái tóc dài màu vàng che phủ trên bờ vai càng làm nổi bật lên dung mạo tuyệt sắc, ngón tay thon dài, nhẹ gõ lên thành ly rượu, vang lên nhịp vang có tiết tấu.
Đinh ——
Dung Lạc dựa người ra sau ghế, đáy mắt đong đầy nụ cười, ngữ khí uy quyền lại vừa trầm vừa lạnh:
“Hoắc Thâm! Làm nhiệm vụ của ngươi đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.