Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 367: Không Được Phép
Kristy sau khi bị Khương Tình nã pháo một tràng, cuối cùng cũng im lặng, còn xung phong muốn đưa cô và Khương Tình ra sân bay.
Tiến nhanh lên trước để mở cửa xe, Kristy ngồi vào trong, trong giọng nói đã rộ lên sự đắc ý:
“Bổn gia hôm nay hạ mình làm công việc tài xế, hộ tống hai người.”
Hạ Nhi bật cười, còn chưa bước lên xe, Khương Tình đã lấy một chiếc áo gió khoác lên người cô:
“Trời đêm xuống sẽ lạnh.”
Hạ Nhi vốn đang mặc một chiếc váy không tay, ban nãy gió thổi qua khiến cô có chút rùng mình, chỉ một hành động nhỏ đó của cô Khương Tình cũng thấy được, đúng là một nữ nhân suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Bả vai ấm hẳn lên, Hạ Nhi ngước nhìn gương mặt Khương Tình, chỉ cảm thấy dù cô có nhìn mãi cũng không biết chán, cười hì hì nói:
“Em biết rồi.”
Chiếc xe đi thẳng vào trung tâm thành phố, đúng lúc gặp phải giờ tan tầm, từ xa đã nhìn thấy một hàng đèn đỏ kéo dài, vô cùng náo nhiệt.
Tốc độ xe chậm dần lại, bò đi như sên cùng với dãy đèn đỏ phía trước.
Những tòa nhà ngoài cửa xe chậm rãi lùi về phía sau, Hạ Nhi nhìn tòa nhà gần ngay trước mắt, gần như có thể vươn tới những tầng mây, cùng nhau tỏa sáng, ánh sáng rực rỡ ấy được lọc qua lớp thủy tinh trở nên dịu nhẹ hơn nhưng vẫn khiến đôi mắt của cô bị nhói, cô thò đầu ra cửa nhìn trái ngó phải.
Kristy thấy vậy trêu đùa:
“Tiểu mỹ nhân, ở nước S đường phố không như vậy sao?”
Hạ Nhi bĩu môi, bấm bụng trả lời qua loa:
“Cũng như nhau.”
Khương Tình ngồi bên cạnh vẫn luôn nắm tay cô, không nói một lời.
Hạ Nhi vốn không thân thiết với Kristy, cũng chẳng thể đoán được tính tình người này.
Từ lúc gặp mặt tới bây giờ, nữ nhân ấy luôn cười ha ha vô cùng thân thiện với cô, đôi mắt hoa đào kia còn rất yêu mị tà khí, thiện chí vẫn có nhưng cô không rõ là thật hay đang giả vờ.
Chiếc xe đi thẳng về phía trung tâm thành phố, chiếc xe vệ sỹ phía sau đi theo như hình với bóng.
Tới sân bay, sau khi xuống xe đi vào đại sảnh chờ, di động trong túi Khương Tình đột nhiên rung lên không ngừng, kêu inh ỏi.
Khương Tình vốn định mặc kệ nó, ai dè nó không chịu ngơi nghỉ, Khương Tình đành rút di động ra.
Hạ Nhi quan sát sắc mặt Khương Tình, cảm thấy có lẽ là một cuộc gọi rất quan trọng.
Đầu mày Khương Tình hơi nhíu lại, mặc dù chỉ giây lát nhưng cô vẫn bắt được.
Hạ Nhi ngay lập tức nói:
“Chị đi nghe điện thoại đi.”
Đáy mắt Khương Tình ngập tràn thương yêu, bàn tay đưa lên xoa đầu cô rồi rời đi nghe điện thoại.
Hạ Nhi nhìn bóng dáng Khương Tình đang chậm rãi tiến về phía cửa, lướt nhanh qua tầm mắt của cô.
Ngay lúc này, một chiếc xe đẩy từ phía sau lao về phía cô, Hạ Nhi loạng choạng té nhào ra trước, sau đó cả thân người cô đã được đôi tay của Kristy đỡ lấy.
“Có sao không?” Âm giọng yêu dị đặc trưng truyền đến tai.
Hạ Nhi ngẩng đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ kia đang ở ngay trước mặt cô, cười đến ranh mãnh.
Hạ Nhi ra sức vùng vẫy, nhưng Kristy đã nhanh trí giữ chặt hai cánh tay của cô lại.
Sức của Kristy rất lớn, cho dù cô hao sức chống cự, mắt như muốn đỏ lên vì tức, vẫn không thể thoát khỏi được.
Hạ Nhi lườm Kristy một cái thật sắc, cất tiếng:
“Thả tôi ra.”
Kristy không những không thả, còn ngang ngược nắm lấy bả vai cô mà kéo về trước.
Hạ Nhi phản đối nhưng bất thành, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo nhìn Kristy, ngắn gọn hỏi:
“Cô có ý gì?”
Vầng trán hơi cau lại một chút, tia mắt Kristy ôn nhu lẫn một chút trêu ghẹo, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên bên đôi má nhợt nhạt của cô, nâng niu làn da mềm mại ấm áp của cô, có một sự rung động từ sâu trong tâm thức, là thứ tình cảm rõ ràng hiện hữu trong lòng như vô tình, lại như cố ý.
Hành động của Kristy khiến Hạ Nhi nảy sinh phản cảm, lập tức đẩy ra, nói nghiêm túc:
“Cảm ơn đã đỡ tôi.”
Kristy cũng không cưỡng ép, chỉ quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, nhìn đến nỗi Hạ Nhi nổi cả da gà, rồi lại cười với cô:
“Có ơn phải trả đấy.
Hay là em lấy thân báo đáp cho tôi đi.”
Hạ Nhi sững người nhìn Kristy rất lâu.
Kristy thấy cô vẫn cứ không rời mắt khỏi mình, cười càng rực rỡ hơn:
“Có phải phát hiện nhìn chính diện tôi rất đẹp không?”
Hạ Nhi làm gì còn tâm trạng đùa cợt, cô nhìn Kristy, cố ép ra một nụ cười:
“Cô có ý gì vậy?”
Kristy nhìn cô, sau đó bất ngờ sát lại gần cô, gần như chạm vào môi cô.
Hạ Nhi hoảng hốt nhưng không kịp né tránh, vẫn cứ nhìn thẳng vào mắt Kristy.
Hai người nhìn nhau như thế khoảng mấy giây thì Kristy thu lại nụ cười của mình, ánh mắt có vẻ nghiêm túc, hạ thấp giọng nói:
“Tôi đột nhiên rất muốn đào góc tường nhà bạn mình.
Tiểu mỹ nhân, cô thấy sao?”
Kristy càng bày ra vẻ nhắng nhít, một tay chống lên tường, cúi đầu như đang hít lấy mùi hương thơm mát trên người cô.
Hạ Nhi giơ tay định đẩy ra nhưng Kristy đồng thời ghìm chặt hai tay cô lại.
Cô cảnh giác trừng mắt, Kristy nhìn cô chằm chằm đầy hứng thú, càng nhìn đôi mắt càng thâm sâu.
Câu nói bất thình lình kia của Kristy làm Hạ Nhi hốt hoảng, đầu óc chợt trống rỗng, cô ngây ra tại chỗ.
Kristy cười càng thêm mê người, buông lỏng bàn tay đang giữ chặt cô ra, ngón tay trắng trẻo vờn lên gò má cô, vuốt ve nhẹ nhàng.
Không còn cười cợt nữa, ánh mắt nhìn cô có chút chuyên chú, còn có đôi chút hứng thú.
Bỗng nhiên, Kristy cúi đầu xuống, đè về phía môi cô.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, Hạ Nhi đã tỉnh lại, không giãy giụa không thô lỗ, từ miệng cô bật ra một câu nói:
“Cô cứ thử xem.”
Khuôn mặt Hạ Nhi không hề kinh ngạc, giọng điệu cực kỳ kiêu hãnh.
Kristy nghe rất rõ ràng, thấy đôi mắt hổ phách kia vô cùng bình tĩnh bèn lùi về sau.
“Là tôi không đẹp bằng Khương Tình sao?” Kristy cười hỏi.
Hạ Nhi nhướng mày:
“Cô đừng thăm dò tôi làm gì.
Kristy, cô rõ ràng không hề thích tôi.”
Lời vừa dứt, đột ngột cả cơ thể Hạ Nhi bị một lực kéo mạnh về phía sau.
Là Khương Tình.
Khương Tình kéo ngay cô ra sau người, cả cơ thể cao lớn đứng chắn trước mặt Hạ Nhi, cơn giận bừng bừng bốc lên, Khương Tình buông một chữ hết sức bạo lực với Kristy:
“Cút!”
Kristy ra vẻ thương tâm, uể oải nói:
“Khương Tình, tôi cũng chỉ đùa một chút thôi.
Tiểu mỹ nhân trẻ trung xinh xắn, theo lý mà nói ai cũng thích hướng tới cái đẹp.
Tôi cũng là con người, dĩ nhiên cũng bị mê hoặc sâu sắc bởi dung mạo mỹ miều này.”
Hạ Nhi nghe thấy, cô cố nhịn để không nôn hết bữa cơm ra.
Khương Tình lạnh mặt, ngắt ngay mấy lời “khen ngợi” kia:
“Kristy, vẫn là phiền cậu sau này cách xa Hạ Nhi một chút.”
Kristy cười khẽ, khuôn mặt yêu nghiệt kết hợp với lối ăn mặc khá nghiêm chỉnh, sơ mi quần Âu, không tùy tiện quá mức, chiếc sơ mi được mở mấy cúc, khuỷu tay cũng được xắn lên, tóc hơi rối loạn, một vẻ ngoài hết sức chói mắt.
Nghe thấy vậy bèn bước đến, nói với Khương Tình:
“Đừng có sốt sắng như vậy.
Cậu biết rõ người tôi thích là cậu mà.”
Trước mắt bị che mất cả một khoảng ánh sáng, gương mặt Khương Tình chìm trong quầng sáng tối không rõ ràng, hạ thấp giọng:
“Trêu đùa ai cũng được.
Kristy, chỉ duy nhất Hạ Nhi, tôi cấm cậu tuyệt đối không được động vào.”
Ngữ khí như nghiến răng nghiến lợi để từng chữ bật ra khỏi kẽ răng theo từng luồng gió rít lạnh lẽo.
Kristy thẳng người, vẻ mặt không một chút sợ hãi, dáng người còn rất gợi cảm, ngón tay đưa ra chỉ tay vào Khương Tình, giọng đùa cợt:
“Khương chủ tịch, cậu đừng có ích kỷ như vậy.”
Hạ Nhi nhướng mày, dường như cô đã đánh giá thấp độ dày của da mặt Kristy.
Tuy mặc dù không thích Kristy, nhưng khi thấy hai người có vẻ gươm súng sẵn sàng, sợ hai người lại đánh lộn, cô vội lên tiếng:
“Kristy chỉ đùa giỡn.
Khương Tình, chị đừng nổi nóng.”
Khương Tình lại rõ ràng không hài lòng với cách nói chuyện này của Kristy, chẳng để tâm tới cảm xúc đùa giỡn của Kristy, lập tức túm lấy cổ áo, gằn giọng:
“Hằng ngày cậu muốn nháo thế nào tôi cũng mặc kệ không quản tới.
Nhưng nên nhớ cho kỹ, con người tôi cũng có giới hạn.
Kristy, Hạ Nhi chính là giới hạn của tôi.
Cậu cứ thử đụng vào cô ấy lần nữa xem.”
Những câu nói tàn bạo ấy khiến Kristy đỏ bừng mặt, mãi sau mới buông một câu:
“Khương Tình, đây là lần duy nhất tôi đùa giỡn mà cậu có phản ứng đấy.”
Hạ Nhi phải dốc hết sức mới kéo được tay hai người ra, len vào giữa hai người họ, làm người hòa giải:
“Thật ra đều là hiểu lầm thôi.”
“Hạ Nhi.” Khương Tình cực kỳ nghiêm nghị.
Hạ Nhi lập tức chuyển chủ đề:
“Một lát nữa em phải bay rồi.
Đừng gây chuyện ở đây.”
Kristy phụt một tiếng nhưng lập tức ngậm chặt miệng lại, tiếng cười to mới không bật ra.
Sau khi kiềm chế, Kristy nói:
“Xem cậu đi, tôi cũng chỉ đùa với tiểu mỹ nhân một chút.
Chưa gì đã hoảng lên rồi.”
Khương Tình nhìn Hạ Nhi, rồi khi nhìn về phía Kristy, kiềm nén giận dữ, lạnh giọng:
“Tôi không muốn thấy chuyện vừa rồi thêm một lần nữa.
Kristy.”
Kristy chỉ cười khẽ, không phát biểu ý kiến..