Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không

Chương 16: Tôi Phải Có Trách Nhiệm Với Em


Đọc truyện Hạ Tiểu Thư! Hôm Nay Có Nằm Trên Không – Chương 16: Tôi Phải Có Trách Nhiệm Với Em


Tinh Thần nhìn vẻ mặt mọi người có chút quái dị thì đi lên phía trước cười nói:
” Thôi nào, mọi người coi như cũng đã biết nhau rồi, vào trong thôi.” Nói xong hướng tới kéo tay Tiến Minh.

Hạnh Nhân ba bước cũng thành hai nhanh chóng chạy tới kéo tay Vỹ Quang, anh mắt hắn vẫn còn kinh hãi, bị Hạnh Nhân kéo tay cũng không phản kháng, theo cô rời đi.

Lương Hạ khẽ nhìn An Tranh rồi nói:
“Chúng ta cũng vào thôi” nói xong liền vươn tay kéo Hạ Nhi.

Hạ Nhi ánh mắt lạnh nhạt khẽ liếc Lương Hạ một chút rồi nói: “Lương Hạ, buông cái tay của cậu ra.”
Lương Hạ liền cười cười, giơ hai tay lên nói giọng mũi:
“Xấu tính”
Hạ Nhi xoay người đi không thèm nhìn tới nữa.

An Tranh khúc khích cười.

Tiếng cười đặc biệt vui vẻ.

Khiến khuôn mặt nhỏ của Lương Hạ thoáng chút hồng hồng.
Hạ Nhi nhìn thấy Khanh Long, cũng không chào hỏi lướt người đi thẳng.

Khanh Long nhìn về phía Hạ Nhi, hắn cũng từ trong kinh hãi mới thoát ra.
Lương Hạ liền chạy tới gần cô, khẽ nhỏ giọng nói:
“Hắn là Khanh Long, bạn trai cũ của Khương Tình đấy.”
Hạ Nhi khiêu mi, có chút khó hiểu hỏi:
“Khanh Long, không phải là phó hội trưởng sao?”
Lương Hạ gật nhẹ đầu nói tiếp.

“Tớ vừa thấy mấy người bọn họ cũng có chút ngạc nhiên, hình như nhóm này là nhóm tập hợp các người có chức vị cao trong hội học sinh”
Hạ Nhi nghe vậy, mặt có chút biến sắc.
Cô dừng bước xoay người về phía Lương Hạ, giọng nói mang chút hốt hoảng không rõ:
“Cậu nói là hội học sinh? Vậy không phải Khương Tình cũng ở đây sao?”
Lương Hạ thấy Hạ Nhi đột nhiên đứng lại thì giật mình, xém tí tông đầu vào vai Hạ Nhi, cô chun mũi nói nhỏ:
“Ừ! Tớ đang nghĩ có khi nào Khương Tình cũng tới, nhưng tớ để ý lại không thấy chị ấy” nói xong liền nghiêng đầu, mang chút trêu chọc cười cợt:
“Thế nào? Cậu có chút không nhịn được muốn thấy chị ấy sao?”
Hạ Nhi hơi sửng sốt.

Thanh âm liền mang chút chột dạ, cô nhìn Lương Hạ nói nhỏ:
“Lương Hạ, tớ có thể về trước không?”
Lương Hạ trợn trắng mắt, lại bắt đầu nhỏ giọng uỷ khuất.
“Cậu…!cậu muốn bỏ tớ một mình ở lại đây sao? Cái đồ vô lương tâm nhà cậu,…”
Hạ Nhi khẽ nhíu mày, tâm cảm thấy vô cùng phiền phức, cô không muốn chạm mặt Khương Tình, mỗi khi nhìn thấy con người ôn nhuận lại có chút bá đạo phúc hắc đó, cô sẽ không tự chủ được có những hành động kì lạ.

Chợt cô nghe tiếng An Tranh hỏi Khanh Long.

“Khương tỷ không tới?”
Khanh Long chầm chậm đi phía sau mắt liếc về phía Hạ Nhi, nói:
“Cậu ấy không tới!”
An Tranh tỏ vẻ có chút tiếc nuối.

Lương Hạ đi phía trước nghe được liền quay đầu lại hỏi:
“An Tranh, cậu cũng quen biết học trưởng sao?”
An Tranh nhẹ nhàng cười: “Ở đây là toàn những người trong hội học sinh, sao lại không biết nhau được.”
Lương Hạ như hiểu ra, gật gật đầu nói: “Cũng phải, nhưng tỷ ấy tại sao lại không tới.”
An Tranh liền nói: “Chắc là bận gì đó, hoặc không thích tới đây.”

Hạ Nhi phía trước bĩu môi nghĩ.
Ta cũng không thích đây này.

Ồn ào lại phiền phức.

Sau đó cô thở phào nhẹ nhõm.

May là không tới, cô rất sợ đối mặt với Khương Tình, cái cảm giác không làm chủ được cảm xúc đó cô rất không muốn nếm trải đâu.

Trong lòng thoáng yên tâm xoay đầu đi thẳng.

An Tranh khẽ liếc mắt về phía Hạ Nhi.

Cô nhìn Lương Hạ nói:
“Hạ Nhi có vẻ không vui khi nhắc đến Khương Tình?”
Lương Hạ cười hì hì nói:
“Đối với ai cậu ấy cũng thế đấy.” Rồi lại khẽ thở dài thườm thượt: “Tớ cứ nghĩ sẽ gặp được Khương Tình chứ, có chút thất vọng rồi.”
An Tranh cười khúc khích.

Cô nhớ là lúc nãy Tiến Minh có nhắc về chuyện Lương Hạ từng tỏ tình.
Lương Hạ còn đang chìm trong thất vọng thì nghe tiếng reo hò cổ vũ, tiếng động có chút lớn, cô rướn người nhìn về phía sân khấu, không khí đột nhiên hỗn loạn, tiếng người la hét, huýt sáo càng ngày càng nhiều.

Cô biết Hiểu Lam hẳn sắp lên sân khấu, ngay lập tức quay đầu nói với An Tranh:
“cậu đợi tớ một lát, tớ đi rồi quay lại ngay.” Nói đoạn xách váy muốn chen vào đám đông.

Hạ Nhi nhíu nhẹ chân mày, khoé miệng co rút.

Xem kìa, là ai bỏ rơi ai đây.
Nhân sinh của ta hẳn rất tốt đẹp mới có một con bạn tốt như thế.
Lương Hạ vượt lên trước Hạ Nhi, khẽ ngoái đầu nhìn Hạ Nhi cười cười, nói:
“Tớ đi nhé!” Nói xong khẽ nháy mắt rồi biến mất.

Hạ Nhi lấy tay xoa lên trán, chân mày đáy mắt đều chứa đầy phiền não.
Bỗng một nữ sinh vì chen lên trước mà vô ý đụng phải phục vụ bàn, tên phục vụ trên tay đang bưng một khay rượu liền nghiêng người trượt chân về hướng Hạ Nhi, ba ly rượu vang đỏ liền chao nghiêng muốn đổ, Hạ Nhi biến sắc, sợ là tất cả số rượu trên ly đều sẽ đổ lên người cô, trong đầu không ngừng rủa thầm bản thân thật vô cùng xui xẻo, thì cánh tay cô bị nắm lấy, thân thể lập tức bị kéo về phía sau, lưng chạm vào một mảng mềm mại, mùi trầm hương thoang thoảng, cô nghe thấy tiếng tim đập cùng hơi thở nhẹ nhàng bên tai.

Khuôn mặt cô tối lại, khẽ cựa mình muốn tránh khỏi lồng ngực An Tranh.

Nhưng tay An Tranh nắm lấy cô rất chặt, tựa hồ muốn khảm sâu vào da thịt cô, Hạ Nhi thoáng bình tĩnh rồi mở miệng nói:
“Cảm ơn! Cậu buông tôi ra được chứ?”
An Tranh khẽ cười trầm thấp, tiếng cười văng vẳng bên tai Hạ Nhi làm tai Hạ Nhi có chút ngứa.

Cô khẽ nghiêng đầu né đi, giọng lạnh tanh:
“Cậu cười cái gì?” nói rồi xoay người lui về sau, ánh mắt nhìn xuống bàn tay thon mảnh khảnh đang nắm chặt tay mình, cô nói tiếp: “cậu định nắm tay tôi đến bao giờ?”
An Tranh nhẹ nhàng buông tay ra.

Trên tay cô hằn nhẹ vết đỏ nhàn nhạt, An Tranh nói:
“Ở đây hơi hỗn loạn, cậu đi phía sau tớ đi.”
Hạ Nhi nhất thời im lặng.

An Tranh nói xong liền chậm rãi đi tới trước Hạ Nhi, bước chân không nhanh không chậm, khoé miệng câu lên một nụ cười ôn nhuận như ngọc.

Cô vươn tay lên, ánh mắt cúi xuống nhìn vào những ngón tay của mình, khẽ từ từ nắm tay lại, sau đó ngẩng đầu lên, bên môi vẫn ý cười nhàn nhạt.

Khanh Long ánh mắt đảo nhẹ về phía An Tranh và Hạ Nhi, đầu xoay chuyển suy nghĩ cái gì đó.


Quản lý thấy bọn họ quay lại liền cúi đầu chào rồi vươn tay mở cửa.

Đoàn người bước vào trong, Bối Lạc và Hương Vũ nhìn về phía bọn họ, Bối Lạc thấy Hạ Nhi liền trợn tròn mắt, đáy mắt hiện lên vẻ ghen ghét, cô nhìn về phía Tiến Minh.

Tiến Minh liền không đợi hỏi mà trả lời:
“Hạ Nhi là bạn An Tranh mời tới.

Còn có Lương Hạ nữa, nhưng có vẻ cậu ấy có việc nên ra ngoài rồi.”
Bối Lạc khẽ cụp mắt, che giấu thần sắc không rõ.

Tinh Thần ổn định chỗ ngồi cho mọi người, quay sang Hạ Nhi liền cười, giọng nói vô cùng thân thiện:
“Hạ Nhi cậu cứ tuỳ tiện, cậu muốn ngồi ở đâu?”
Vỹ Quang ngay lập tức đứng lên nói:
“Hạ Nhi, cậu qua đây đi.” Hạnh Nhân nghe thấy tay liền nắm chặt váy, làm nó trở nên nhăn nhúm không nhìn ra hình dạng, ánh mắt mang chút căm hận.

Hạ Nhi không thèm nhìn Vỹ Quang, cô đảo nhẹ ánh mắt nhìn khắp phòng, muốn tìm một chỗ khuất nào đó để giảm thiểu sự tồn tại của bản thân xuống.

Cô nhìn bên trái Tiến Minh có một chiếc ghế sopha nhỏ, định tiến tới ngồi xuống thì bàn tay bị nắm lại, chưa kịp phản kháng thì nghe An Tranh nhìn về phía Vỹ Quang nói:
” Tớ mang cô ấy tới, tất nhiên là sẽ ngồi cạnh tớ.” Sau đó liền không cho Hạ Nhi phản kháng mà kéo cô xuống ngồi bên phải mình.

Hạ Nhi đen mặt, lúc ngồi xuống tay cô liền muốn hất tay An Tranh ra.

An Tranh không những không buông còn nắm lấy rất chặt, ánh mắt nhìn về phía cô có chút tĩnh mịch lại mang ý vị không rõ.

Hạ Nhi hơi sững sờ, cô thấy An Tranh đối xử với cô có chút lạ.

Cô nhìn xuống tay An Tranh đang giữ chặt tay mình rồi cất giọng lạnh lẽo:
“Câu có ý gì? Buông tay tôi ra.”
An Tranh liền cúi đầu cười trầm thấp.

Giọng điệu thấp đến không thể thấp hơn nói:
“Tôi mang em tới, nên phải có trách nhiệm với em.”
Hạ Nhi nghe An Tranh đổi cách xưng hô, mặt thoáng chốc trở nên băng hàn đến cực điểm.

“Buông tôi ra.

Tôi không thích bị chạm vào người.” Thanh âm vô cùng giận dữ, cô giật mạnh tay.
An Tranh nghe vậy liền cười nhẹ, tay khẽ buông.
Hạ Nhi ngay lập tức xê dịch bản thân cách xa An Tranh.

Ánh mắt hiện rõ vẻ đề phòng.

An Tranh nhìn Hạ Nhi ôn nhuận cười.

Mọi người trong phòng liền bắt đầu cười đùa vui vẻ.

Hạ Nhi từ đầu đến cuối luôn trưng ra một khuôn mặt người lạ chớ tới gần, cô không ngừng rủa xả Lương Hạ, lôi mười tám đời tổ tông Lương Hạ ra hỏi thăm một lần.

Rồi bỗng tiếng điện thoại vang lên, Tiến Minh đưa ngón tay lên môi khẽ suỵt một tiếng, nói:
“Là Khương Tình.”
Mọi người trong phòng bỗng chốc im bặt.


Tiến Minh đưa tay trượt lên màn hình nhận cuộc gọi.

“Khương tỷ” điện thoại không bật loa nên không biết Khương Tình nói gì, chỉ nghe Tiến Minh cười cười nói: “Tới đông đủ cả rồi, đúng rồi, tớ có nói với quản lý bar X là thanh toán chi phí hôm nay cho cậu.” Sau đó Tiến Minh như nhớ ra nói: “À, hôm nay An Tranh dẫn bạn tới, cậu biết là ai không?”
Bên đầu dây bên kia Khương Tình vừa mới tắm xong, khuôn mặt thanh thuần thánh khiết, cô đang dùng một tay khẽ lau tóc, ánh mắt nâu sẫm có chút sương mù bao phủ, mái tóc ướt át rơi xoã trên vai, mang một ý vị quyến rũ lại phong tình không sao tả xiết, cô cười nhẹ, hỏi:
“Là ai vậy? Nghe giọng cậu có vẻ là người quen.”
Tiến Minh bên này liền cười lớn, giọng không giấu nổi sự thích thú:
“Là Lương Hạ, cậu nhớ cô bé tỏ tình với cậu hôm sinh nhật Bối Lạc không?”
Khương Tình khẽ nhíu mày, thần sắc cũng thoáng hiện lên bất ngờ, cô nói:
“Hình như An Tranh cùng lớp với Lương Hạ, đúng không?”
Tiến Minh suy nghĩ một chút rồi nhìn về phía An Tranh, nhỏ giọng nói:
“Hạ Nhi cũng ở đây!”
Động tác lau tóc của Khương Tình liền dừng, ánh mắt nâu sẫm hơi tối, giọng bỗng dưng có chút lạnh.

Cô hỏi:
“Cậu vừa nói Hạ Nhi và Lương Hạ…!đều đang ở đó sao?”
Tiến minh nghe giọng Khương Tình có chút thay đổi liền cười nói:
“Lúc tớ thấy cũng rất kinh hãi, ai lại ngờ An Tranh…” chưa nói hết câu thì tín hiệu trong di động liền bị tắt.

Tiến Minh cau mày khó hiểu, nhìn vào di động khẽ nói:
“Chưa nói hết câu sao lại tắt máy rồi?” sau đó lại gãi đầu, ánh mắt hiện vẻ hoang mang nhẹ giọng nói: “Thật kì lạ.”
An Tranh ngồi gần Tiến Minh liền nghe thấy.

Nhẹ giọng hỏi:
“Lạ cái gì thế?”
Bỗng điện thoại Tiến Minh lại vang lên.

Tiến Minh chưa trả lời An Tranh liền bắt máy.

“Khương Tình, tớ chưa nói xong…”
Khương Tình đang bước nhanh xuống cầu thang, tay ra hiệu vệ sĩ đi lấy xe, không có kiên nhẫn nghe Tiến Minh nói hết câu, giọng cô lạnh tanh hỏi:
“Số phòng?”
Tiến Minh bị ngắt lời lần nữa liền trầm mặc một lúc, đại não chưa kịp tiêu hoá lời Khương Tình vừa nói, hơi ngập ngừng, đảo mắt nhìn về phía mọi người trong phòng đang hiếu kì không hiểu mà nhìn cậu.

Giọng Khương Tình trong điện thoại liền lộ rõ là cô vô cùng mất kiên nhẫn:
“Tôi đang hỏi cậu.

Cậu điếc sao?” Trong giọng nói nghe ra sự tức giận không nhẹ.

Tiến Minh liền hoàn hồn, cậu ấp úng trả lời trong vô thức:
“Là phòng VIP số 3” sau đó cậu liền nghe thấy tiếng tắt máy không chút lưu tình.

Mặt Tiến Minh vô cùng đặc sắc, có chút ngẩn người ngồi “bịch” xuống ghế:
Bối Lạc nghe Tiến Minh nói chuyện điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Hạ Nhi hiện lên sự căm tức không thể che giấu.

An Tranh vươn tay cầm lấy ly rượu trên tay, ưu nhã nhấp một ngụm.

Cô liếc mắt về phía Hạ Nhi.

Thấy cô không hề chạm vào ly rượu trước mặt, liền nhịn không được cười hỏi:
“Cậu không biết uống rượu sao?”
Hạ Nhi liếc nhìn An Tranh, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng không đáp.

Cô không thể thừa nhận chuyện cô chỉ cần ngửi mùi rượu là sẽ choáng váng, hiện tại mùi rượu trong phòng rất nồng cũng đang hun cô đến mặt mày nóng bừng, tửu lượng của cô quả thật có chút dở khóc dở cười.

Bình thường cô rất an tĩnh, nhưng chỉ cần nhấp nhẹ chút rượu sẽ trở nên rất kì lạ, giống như cái ngày Lương Hạ tỏ tình, cô nghĩ rượu trái cây sẽ không sao, chỉ nếm thử một tí mà đã làm ra hành động vô cùng đáng xấu hổ.

Nghĩ lại còn thấy sợ.

Nên cô đã tự nhủ với lòng sẽ không đụng tay vào rượu.
An Tranh nhìn khuôn mặt Hạ Nhi có chút ửng hồng, nhưng thần sắc lại lạnh nhạt nghiêm túc.

Cô như hiểu ra điều gì đó, khoé môi khẽ nhếch lên một độ cong vô cùng kì lạ, thanh âm trầm thấp lẫn chút trêu ghẹo:
“Cậu nhạy cảm với rượu, tôi nói đúng không?”

Hạ Nhi liền quay đầu lại nhìn An Tranh, ánh mắt tĩnh lặng, chân mày khẽ nhíu lại,nói:
“Tôi chỉ là không thích rượu.”
An Tranh khẽ “à” lên một tiếng, cúi đầu cười nhẹ:
“Thế em muốn uống gì? Tôi gọi cho em.” Rồi lại cúi người chống tay lên bàn, khẽ cười ôn hoà nhìn cô, nói tiếp: “Mặt em rất đỏ, tôi nhìn cứ nghĩ em đang say.”
Hạ Nhi trợn trắng mắt.

Cô có xúc động muốn đập chết người trước mặt.

Cô lạnh nhạt mở miệng nói:
“Tôi không say.”
An Tranh liền cười khúc khích, ánh mắt đen sâu thẵm khẽ chớp động, cười có chút tuỳ ý:
“Đúng rồi, em chưa chạm vào tí rượu nào trên bàn, sao lại có thể say được.

Tôi hồ đồ rồi.”
Anh mắt hổ phách hiện lên sự tức giận.

Nếu Hạ Nhi không biết con người trước mặt này đang trêu ghẹo cô, cô coi như sống uổng 18 năm rồi.

Hạ Nhi nhìn An Tranh, vươn tay cầm lấy ly rượu, khẽ cười nhưng ánh mắt lại hiện rõ sự tức giận không thể phát tác, cô nói:
“Chỉ là rượu thôi, muốn tôi uống thì cứ nói thẳng.

Vòng vo ám chỉ nhiều như vậy làm gì.” Nói xong liền ưu nhã đưa ly rượu lên môi, uống một ngụm lớn, chân mày nhỏ không nhăn lấy một cái.

An Tranh thấy thế, tay liền chống cằm cười khe khẽ, rồi vươn tay đang cầm ly rượu lên, nhỏ giọng cười nói:
” Tôi xin lỗi, tôi tự phạt một ly nhé.” Nói xong liền đứng dậy, hướng về phía mọi người trong phòng, cất giọng ôn nhuận nhẹ nhàng:
“Tôi cạn ly này.” Rồi đưa ly rượu lên môi uống cạn.

Tiến Minh hào sảng nói: “Tửu lượng tốt.”
Tinh Thần gật đầu liền nói: “Tửu lượng của An Tranh rất cao, tớ hơi tò mò không biết là tửu lượng của An Tranh và Khương Tình, ai cao hơn nhỉ.” Nói xong cũng liền cười cười đưa ly rượu lên môi uống cạn.

Khanh Long có chút trầm mặc.

Tay cũng cầm ly rượu lên, một hơi uống hết.

Cao Vỹ Quang liếc mắt nhẹ về phía An Tranh, có chút khiêu khích nói: “Nếu nói về rượu, tửu lượng của tớ cũng đâu kém.”
Tiến Minh cười lớn: “Đúng vậy, nhưng so với Khương Tình thì cậu không bằng.” Nói xong lại quay sang Tinh Thần, nói “cậu nhớ đợt sinh thần của cậu không? Hôm đó năm người chúng ta đấu rượu.

Nguyên một bàn đều say đến bí tỉ không biết gì, có mỗi Khương tỷ còn tỉnh táo gọi tài xế tới đưa tụi mình về nhà.”
Tinh Thần nhớ lại liền cười nói:
“Tớ nhớ chứ, hôm đó Khanh Long say khướt, gục ngay tại bàn, cậu còn cười cậu ta tửu lượng kém, nhưng lại ngay lập tức ngã xuống đè cậu ấy luôn.

Tớ với Vỹ Quang còn chịu được một lúc, hôm sau tỉnh lại thì đã ở nhà mình rồi.”
Khanh Long nhớ lại khoé miệng khẽ cong lên.

Cao Vỹ Quang nói :
“Khương Tình tửu lượng thật sự quá khủng khiếp.” xong liền đưa ly rượu nhấp một ngụm, tiếp tục kể: “Hôm đó tớ uống đến choáng váng.

Cậu ấy còn cười hỏi tớ uống nữa không, tớ mạnh miệng bảo uống thì cậu ấy kêu thêm hai chai Tequila, mẹ kiếp, cậu ấy một mình bình tĩnh uống hết.

Tớ mơ mơ màng màng nhìn thấy cậu ấy cứ rót ly này tới ly kia.

Từ đó về sau tớ thề sẽ không bao giờ khiêu khích cậu ấy nữa.”
An Tranh nghe chiến tích về Khương Tình liền cười nói:
“Nghe các cậu kể tớ bỗng dưng rất muốn so tửu lượng với cậu ấy.”
Hạ Nhi im lặng cúi đầu, cô chơi đùa với ngón tay của mình, thầm nghĩ.

Con người hoàn mỹ nên lĩnh vực nào cũng đều khiến người tức chết người.
Hai má cô ửng hồng, cảm giác lâng lâng, Hạ Nhi biết là cô say rồi, nhưng vẫn cố gắng bảo trì vẻ mặt bình tĩnh.

Khuôn mặt nhỏ đanh lại, cô có chút không nhịn được cảm giác hơi choáng váng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.