Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi

Chương 37


Đọc truyện Hạ Tiên Sinh! Yêu Anh Em Sai Rồi – Chương 37

“Tôi hóa trang ngay bây giờ đây, chờ tôi hóa trang xong, tôi sẽ xử lý vết thương cho cô.” Chu Diểu quay trở lại chỗ trước gương, cầm bông hóa trang lên.

Cô nhanh chóng hóa trang thật nhanh, sau đó cầm hộp thuốc sơ cứu lại xử lý vết thương trên mặt cho Hướng Vãn.

“Lưng hình như bị rách rồi, cô giúp tôi xử lý một chút, cảm ơn.” Chờ sau khi xử lý vết thương trên mặt xong, Hướng Vãn cởi chiếc áo đồng phục bên ngoài ra, chỉ mặc mỗi áo lót, quay lưng lại với Chu Diểu.

Chu Diểu nhìn những vết thương mới dài có ngắn có trên lưng cô, còn có cả những vết thương cũ đan xen vào nhau, lần đầu tiên thấy đồng cảm với một người, “Sau lưng nhiều vết thương như thế, đều là dấu vết từ ngày ngồi tù sao?”

Hướng Vãn “ừ” một tiếng, không muốn nhớ lại đoạn hồi ức đó, đối với cô mà nói, đó là một chuỗi ác mộng dài ngày.

“Thế còn vết thương mới này là sao đây?” Chu Diểu sợ làm cô đau, khi xử lý vết thương đã nhẹ nhàng hết mức, nhưng cho dù có như thế, cô vẫn nhìn thấy Hướng Vãn đau tới mức co người lại.

Cô tưởng rằng Hướng Vãn sẽ la lên là đau, bảo cô nhẹ một chút, tuy nhiên Hướng Vãn ngay cả đến một tiếng thở dài cũng không có thể hiện ra, giống như là … thói quen rồi.

Hướng Vãn cúi xuống, “Không cẩn thận bị va.”

Chu Diểu muốn nói rằng chỉ cần nhìn cũng biết là không phải do không cẩn thận bị va, nhưng định nói ra đến miệng, rồi lại nói khác đi, “Hướng Vãn, cô nói xem cô ở đây, lấy được một tý tiền lương như vậy, mỗi ngày lại phải làm việc gấp đôi ba thời gian, còn suốt ngày bị người khác gây rắc rối, hà tất phải như vậy chứ?”

Hướng Vãn xoa xoa đầu gối có chút hơi đau, mím môi lại không nói gì cả.


“Hôm đó cô quỳ cả nửa ngày ở cửa hội sở, hôm nay lại bị Hướng Kiến Quốc tát bạt tai, khi bị Giang thiếu phạt quỳ, ai cũng chế giễu cô.” Chu Diểu nói nhỏ lại một chút, “Cô đảm đang như vậy, đi đâu cũng tốt hơn ở đây, cứ ở đây như vậy không cảm thấy bị mất tôn nghiêm, trong lòng khó chịu hay sao?”

“Cô cứ coi như tôi ở đây là vì lòng tham với những thứ xa hoa tráng lệ ở đây đi.” Vết thương được xử lý xong, Hướng Vãn mặc lại chiếc áo đồng phục, vén chân ống quần lên, lấy thuốc mỡ bôi lên miếng bầm tìm to đùng ở trên chân.

Chu Diểu nhếch môi, sắp xếp lại tủ thuốc, “không muốn nói thì không nói vậy, lừa người ta làm gì chứ? Sau này chuyện của cô ai muốn quản đi mà quản, dù sao tôi cũng không quản nữa!”

Nghe vậy, Hướng Vãn ngơ người một lúc, cười, “Ngày mai tôi mời cô đi ăn món cá nướng ở tiệm cá nướng mà cô thích nhất, đừng giận nữa mà.”

Một người quen biết cô đã hơn tám năm trời, nói cô ở lại hội sở là vì cô bất chấp thủ đoạn để lao được vào cái vòng tròn khi trước.

Còn một người mới quen biết cô chưa được một tháng trời, lại cảm thấy cô nói cô ham xa hoa tráng lệ như là đang nói dối.

Cái thế giới này, đúng là không bao giờ giống như cô tưởng tượng cả.

Cô tắm giặt xong nằm trên giường, trong bóng tối, nước mắt vô thức cứ thế chảy ra.

Không ai có thể chịu đựng được nhân phẩm bị chà đạp, và cô ấy cũng vậy, có thể nói giống như Nhâm Tiểu Nhã nói, ai cũng không thể giúp nổi cô, trừ khi cô lấy lòng được Hạ Hàn Xuyên, lấy được sự tha thứ của anh.

Cô thật sự thật sự không muốn, cũng không cam tâm cả đời là một công nhân vệ sinh ở hội sở như thế.


*

Hướng Vãn luôn nghĩ tới việc làm thế nào để lấy được sự tha thứ của Hạ Hàn Xuyên, nhưng lần nữa gặp được anh thì đã là chuyện nửa tháng sau, anh đang cũng với mấy người nữa đến hội sở bàn chuyện làm ăn.

Khi đi qua cô, anh đến nhìn cô một cái cũng không nhìn, trong đám đông đi vào phòng riêng để họp.

Hướng Vãn cầm chiếc giẻ lau đứng ngơ ngẩn một lúc, nén nỗi chua xót trong lòng lại, sau đó cô cất dụng cụ vệ sinh vào trong nhà chứa đồ, đi tìm chủ quản.

“Cái gì? Cô không làm công nhân vệ sinh mà muốn làm công việc trước kia sao?!” Chủ quản trợn trừng mắt, nhìn đi nhìn lại cô mấy lượt, châm biếm nói: “Cô coi mình là ông chủ hay sao, muốn làm chức vụ gì thì làm chức vụ đó à?”

“Anh hiểu nhầm rồi tôi chỉ là quay về làm chức vụ cũ đúng hai tiếng đồng hồ, không muốn đổi công việc.” Hướng Vãn do dự hết lần này tới lần khác, sau đó tháo chiếc mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ xuống, đưa tới trước mặt chủ quản, “Đồ triều Minh đó.”

Mặt dây chuyền ngọc bích này là khi cô sinh nhật tròn mười tám tuổi, anh trai cô đã tiêu mất hai mươi triệu nhân dân tệ để mua cho cô món quà sinh nhật này, cũng vì thế mà anh suýt chút nữa bị cho mắng chết.

“Triều Minh? Sao cô lại không nói là triều Đường hay triều Tống đi chứ?” Chủ quản chết cũng không tin một công nhân vệ sinh như cô lại lấy ra một thứ đồ tốt như thế, nhưng mà chỉ là mới sờ qua chiếc mặt dây chuyền ngọc bích thôi, ánh mắt của anh ta cũng sáng hết cả lên.

Cho dù mặt dây chuyền ngọc bích này không phải là triều Minh đi chăng nữa, nhưng mà tuyệt đối nó cũng là một món đồ quý giá.


Chủ quản sờ rồi lại sờ, thích lắm, nhưng mà vẫn chưa thỏa nguyện, “Giám đốc đích thân nói rằng cho cô làm một công nhân vệ sinh, nếu như tôi tự ý …”

“Chỉ là hai tiếng thôi mà, giám đốc sẽ không phát hiện ra đâu.” Hướng Vãn mím môi, tay phải đưa ra trước mặt anh ta, “ Nếu như thật sự làm khó cho anh thì, thì thôi vậy.”

Chủ quản cầm lấy mặt dây chuyền ngọc bích, lùi lại phía sau, nhạo báng nói: “Cũng không phải làm khó như thế. Thế này đi, cô chờ tôi gọi điện thoại cho giám đốc xin ý kiến một chút.”

Nói xong, anh ta dường như không để cho Hướng Vãn có cơ hội từ chối, tay nắm chặt lấy mặt dây chuyền ngọc bích, một tay lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho giám đốc.

Hướng Vãn chau mày lại, có chút hối hận.

Mộng Lan là người của Hạ Hàn Xuyên, nếu như không phải là chỉ thị của anh ta, chắc chắn sẽ không đồng ý cho cô hoán đổi vị trí. Nhưng mà nhìn dáng vẻ của anh chủ quản, bất luận là chuyện có thành hay không, sợ rằng anh ta cũng không thể nào trả lại mặt dây chuyền ngọc bích cho cô.

“Được ạ, tôi hiểu rồi, thôi tôi không làm phiền cậu nữa.” Chủ quản cười ngắt điện thoại đi, khi quay người nhìn hướng Hướng Vãn, lại là tư thái cao ngạo của người quản lý cấp trên, “Được rồi, tôi vừa nãy đã xin gay cả lưỡi, để giám đốc đồng ý cho cô hoán đổi vị trí rồi.”

“Cảm ơn chủ quản.”

Chủ quản có phải cầu xin gãy cả lưỡi hay không, Hướng Vãn đứng ở bên cạnh nghe được rất rõ ràng.

Nhưng mà có những chuyện, thấy được nhưng không thể nói được, không ảnh hưởng tới anh ta là được.

Chỉ là Mộng Lan, hoặc có lẽ là Hạ Hàn Xuyên, sao lại có thể dễ dàng đồng ý như vậy chứ?

“Không cần khách sáo như vậy đâu.” Chủ quản đưa chiếc mặt dây chuyền ngọc bích, lắc lắc, “Thế còn chiếc mặt dây chuyền ngọc bích này?”


“Của anh ạ.” Hướng Vãn nói.

Chủ quản cười híp mắt thu miếng mặt dây chuyền ngọc bích lại, nhìn rồi lại nhìn, càng nhìn càng thấy vui, “được rồi, công việc của cô bàn giao lại một chút cho chị Lưu, thay đồ xong tới phòng 5231. Có mắt nhìn đó, đừng đắc tội với người không nên đắc tội nhá.”

Bảo Hướng Vãn tới phòng 5231 là ý của giám đốc, cô cũng không biết là vì sao, nhưng mà chuyện này không cản trở gì chuyện của cô cả cho nên cô cũng không có hứng thú đi hỏi.

Hướng Vãn sáng mắt lên một cái, phòng 5231 này chính là phòng riêng của Hạ Hàn Xuyên, như vậy thì cô cũng không cần đi tìm cớ gì nữa. Cô nhẹ đáp một tiếng rồi đi ra.

Giao nhận công việc xong, cô đi tìm trưởng ca nhận một chiếc áo sườn xám, trang điểm nhẹ nhàng một chút, sau đó đi tới phòng 5231.

Hạ Hàn Xuyên ngước mắt lên nhìn một cái, nhìn thấy Hướng Vãn không mặc chiếc áo công nhân vệ sinh xanh rộng thùng thình nữa, mà thay vào đó là một bộ sườn xám họa tiết màu tím nhạt, đôi chân dài thon thả bước đi, chiếc đùi lúc ẩn lúc hiện, không khỏi có những cám dỗ thầm lặng.

Bàn tay anh cầm ly rượu nắm chặt lại, nâng ly rượu lên như không có chuyện gì, nhấp một ngụm.

“Làm phiền rồi ạ.” Hướng Vãn cúi đầu xuống nói, trước ánh mắt nhìn của mọi người đi tới cạnh Hạ Hàn Xuyên.

Mọi người trong phòng ngồi vây lấy anh ta, nhưng lại không có một ai to gan giám ngồi gần sát anh ta cả, đều cách anh ta chỗ ngồi khoảng cho một người, cô trực tiếp ngồi ngay xuống bên cạnh anh.

Cô tuy rằng có ý lấy lòng Hạ Hàn Xuyên, nhưng mà đối với anh ta vẫn có chút sợ sệt, chỗ trống không lớn lắm, cô không dám ngồi sát cạnh anh, cơ thể lại sát người đàn ông bên cạnh một chút, dường như dính sát vào nhau.

“Tôi có nói bảo cô ngồi xuống sao?” Ánh mắt của Hạ Hàn Xuyên rơi xuống chiếc đùi mà cô dính sát với người đàn ông bên cạnh, ngừng một chút, dường như có chút khó coi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.