Hà Tiên - Cuộc Sống Điền Viên

Chương 2: Đây là đâu?


Đọc truyện Hà Tiên – Cuộc Sống Điền Viên – Chương 2: Đây là đâu?

Tỉnh ngủ lần nữa, mở
mắt ra vẫn là mái nhà lá với những lỗ thủng ánh trăng đang xuyên qua.
Nhờ vậy mà Mai nhìn ra hình ảnh mờ mờ trong căn phòng. Cô đang nằm giữa
nương và tỷ trên cái giường phía trong; cha và Bình ca, a Phúc ngủ
giường ngoài. Chắc đang mùa hè nên nửa đêm mà vẫn không thấy lạnh. Xung
quanh u u tiếng côn trùng kêu giống như nhà ngoại ở quê. Tiếng vo ve của mấy con muỗi làm cô khó chịu, thỉnh thoảng còn bị chích nữa, ahhhh.
Nương bị cô làm tỉnh, thấp giọng hỏi:

– Sao vậy? còn đau sao?

– Muỗi!

– Ừ, để nương đốt lại cỏ xả, tắt rồi.

Thì ra là dùng cỏ xả, nếu không ngủ không mùng như vầy chắc bị muỗi tha.

Nương mò mẫm đi đến góc phòng nhóm lại bếp, cho thêm búi cỏ vào, khói lại quanh quẩn trong phòng xua đi mấy còn muỗi tham ăn.

-Ah,

Nương quay lại giường, xoa xoa vai Mai như dỗ cô ngủ. Buổi chiều cô tỉnh lại
từ hôn mê, nhận ra sự thay thế này làm cho tâm trí hoảng loạn. Bây giờ
bình tĩnh lại, Mai nên thừa nhận sự thực này thôi, cái này là vận mệnh
sao?

Từ chiều đến giờ cô không dám nói gì vì phát hiện ngôn
ngữ của họ không giống mình, có nhiều từ nghe không hiểu lắm, chỉ lờ mờ
đoán ý. Cách xưng hô cũng hơi khác, nghe vừa quen vừa lạ, giống như
trong mấy phim thời xưa vậy. Mai cố gắng nhớ lại mấy bộ phim cổ trang đã xem Thiên địa anh hùng? không giống lắm, Phạm Công Cúc Hoa, chết rồi!

Dù thế nào cũng cần thêm thời gian tìm hiểu thêm, tạm thời cứ giả bệnh không nói gì là được.

Nhắc đến bệnh mới nhớ, đầu bị đập vào đá rồi còn bị Bình ca cõng từ trên núi chạy về, dọc đường xóc nảy như vậy mới làm bé Mai rời đi. Giờ không
biết có bị máu bầm trong não, xuất huyết não hay không đây? Ông trời ơi, đừng nói là sáng mai con ngủ dậy bị tưng tửng nha! Ba năm làm bệnh
nhân, hết chữa tây y, trung y rồi đông y, cộng với thời gian rãnh rỗi
đọc sách, xem tivi về các bệnh lạ làm Mai cũng trở thành một nửa bác sĩ
rồi. Hy vọng ông trời đưa con đến đây thôi, đừng mang bệnh đến theo.

Trời chưa kịp sáng tỏ mà cả nhà đã lục đục dậy, cả nhóc Phúc cũng thức dậy. Mai cũng gượng ngồi thì nương ấn vai cô:


– Con ngủ thêm đi, nương và a Cúc đi hâm đồ ăn và sắc thuốc cho con.

Mai gật gật đồng ý rồi nằm xuống nhưng không ngủ tiếp mà lặng lẽ quan sát chung quanh, lắng nghe tiếng cha nương nói chuyện.

– Ta qua nhà Lưu huynh phụ chuẩn bị.

– Được, chàng quay về ăn chút đồ trước khi làm.

– Con theo cha!

Bình ca rửa mặt xong đi vào nói.

– Cùng đi đi, nhà Lưu bá con chắc vài ngày nữa là xong.

A Phúc hai tay chụm chụm cái gì trong tay, đi lại gần hé ra co Mai xem.
Trong hai tay nhỏ xíu là bốn trứng nhỏ nhỏ, màu xanh nhạt có chấm đen,
chắc là trứng chim.

– Ca và đệ nhặt được ở gò đất bên kia. Tương huynh cũng không biết là chim gì.

Nhóc Phúc mặc quần đen dài, ở trần lộ ra ngực nhỏ gầy, hai cánh tay xương
xương, da đen cháy nắng. Đôi mắt hai mí to sáng long lanh, nhìn biết là
tiểu quỷ linh tinh. Ở làng chài tiểu tử này ít khi ở nhà mà chạy thám
thính khắp nơi. Theo trí nhớ mơ hồ, tiểu tử này đã không ít lần gây
phiền phức. Có lần còn lén lên một mình lên núi Lộc Trĩ khiến cả nhà tìm loạn lên, đương nhiên là sau đó nhóc bị một trận đòn sưng mông.

Núi Lộc Trĩ là nơi nào?

Dù sao thân thể này mới hơn tám tuổi, nhút nhát, chỉ quanh quẩn quanh làng chài nên chỉ biết nhà Lưu bá ở làng Đông Hồ, còn nhà mình thì ở làng
chài cạnh núi Lộc Trĩ. Mà chỉ hai cái tên này không đủ để cô biết đây là đâu, thời nào!

Chỉ chốc sau, cháo tối qua hâm nóng được mang lên.

– Con ăn trước đi, rồi uống thuốc. Hôm nay con ở nhà với a Mai, không chạy đi chơi nghe không?

Nương quay sang dặn a Phúc.


– Dạ, mấy hôm nay con đâu có đi chơi.

Nhóc nhăn nhăn nói, hai hôm nay tỷ té chảy máu, hắn rất sợ, cứ quanh quẩn
quanh nhà hoặc đi ra vào theo sau lưng nương nhìn nhìn Mai nằm yên trên
giường.

Cha và tam ca vội đi vào nhà, ngồi xuống mấy cái ghế đẩu ăn sáng.

– Con ở nhà với hai em, sắc thuốc 2 cử trưa chiều nữa.

– Dạ, con biết.

Mai định lắc đầu mà vẫn thấy hơi choáng nên lắc cái tay gầy nhỏ. Cô không
dám nói dài, không biết giọng mình sao nữa, lỡ đâu bị phát hiện thì hậu
quả không biết ra sao. Có bị cho cho là yêu quỷ hay không? Cha và nương
đều nhìn vết thương trên đầu cô. Có thêm người phụ thì nhà Lưu bá nhanh
xong, cả nhà về làng chài sớm chút.

– Vậy con đau thì nói đệ chạy qua gọi nương. Trưa tỷ sẽ mang cơm về rồi sắc thuốc cho con luôn.

Cúc tỷ nhanh nhẹn mang nồi, chén ra lu ngoài bếp rửa, rửa xong úp lên giàn
chén bằng cây bên cạnh. Bốn người lớn trong nhà mang theo khăn nón đội
đầu rồi đi. A Phúc đi tiễn đến ngoài đường. Mai cúi xuống giường tìm đôi giày bện bằng dây mây, mang vào gượng đi ra ngoài.

– Tỷ đi đâu vậy?

– Uhm,

Mai nghiêm mặt chỉ đôi chân trần của tiểu Phúc ý hỏi sao không mang?

– Nóng quá,

Nhóc ha ha cười rồi chạy vào mang giày. Loại giày được bện bằng sợi gai giống như từ vỏ cây làm sao mà nóng chứ!

Phía trước nhà là sân trồng mấy cây rau, dây leo lá xanh viền tím nhạt không rõ là gì. Con đường đất nhỏ quẹo phải là hướng qua nhà Lưu bá. Xa hơn
khoảng năm mươi mét là con rạch không rộng lắm nhưng xa hơn chút nữa là
mặt Đông Hồ mênh mông. Sương buổi sáng vẫn còn vờn trên mặt vũng.


– Vũng này sâu không?

– Nghe Tương huynh nói là sâu lắm, có năm nước lớn tràn bờ luôn. Mùa mưa ở đây nhiều cá lắm, không giống cá ngoài biển của mình đâu, còn có ếch ăn ngon hơn thịt gà nữa,…

A Phúc nói huyên thuyên tất cả mới lạ mà nó nghe được từ Tương huynh là con trai lớn của Lưu bá. Nhà Lưu
bá có một con trai lớn và ba con gái nhỏ gọi là tam Mi, tứ Mi và ngũ Mi. Tứ Mi bằng tuổi Mai bây giờ, sinh sau mấy tháng.

Mai vừa lắng nghe nhóc nói vừa nhẩm lại cho quen. Chỉ có một mình nhóc Phúc nên cô không cần quá đề phòng.

Trong không khí vẫn có vị mặn mặn của muối biển, chắc cách bờ biển không xa,
nhưng mà đi bộ về đến làng chài cũng gần ba canh giờ mới đến.

-Tỷ, phía bên kia Đông Hồ có núi Tô Châu cao hơn gò Lộc Trĩ nhiều, có thạch động nữa,…

– Đệ còn muốn đi thạch động nữa à?

– Ah,

A Phúc le lưỡi rồi im re.

Khoan, núi Tô Châu, vũng Đông Hồ, vậy ở đây là Hà Tiên?

– A Phúc, ở nhà mình nhìn có thấy Hòn Phụ Tử không? Cô vội hỏi.

– Sao không thấy? tỷ còn nói nó cao hơn gò Lộc Trĩ mà.

Vậy đúng rồi sao? Mình đang ở sát bên vũng Đông Hồ, gần hòn Phụ Tử. Mà năm nay là năm nào? Từ từ thăm dò, không cần vội!

– Tương huynh ca còn kể gì nữa không?

– Xây nhà xong Tương huynh sẽ tát đìa trong đồng đó, có nhiều cá lắm, cá
rô, cá lóc, cá trê, cá trạch nữa; đệ chưa biết cá trê là cá gì. Mà lúc
đó nhà mình đã về rồi. A, trưa nay Lưu bá mẫu nấu khoai ăn với chuối,
thế nào nương cũng sẽ mang về cho tỷ đệ. Mà nước ở đây không mặn như ở
biển phải không tỷ?

– Ừ, đệ nói núi Tô Châu ở đâu?

– Bên kia, đi ra cửa mới thấy,

A Phúc chỉ chỉ tay về hướng bên phải nhà.

Mai không muốn ở trong nhà nữa, mà đã lâu rồi cô không có cảm giác đi trên

đôi chân của mình. A Phúc cười cười đứng dậy đi đến gần cô, đỡ một bên
tay. Mai vịn vai nhóc hơi mỉm cười, nhóc thật ngoan, rất quan tâm đến
cô. Sáng giờ ngồi trong nhà chắc cũng buồn chân.

Đường đất có nhiều vết nứt nẻ, cây cối xung quanh đã có lá vàng. Dọc theo đường đi
cỏ vẫn còn xanh, a có cỏ đầu gà. Đây là trò chơi lúc nhỏ Mai về quê
ngoại hay chơi cùng anh hai và các bạn nhỏ trong xóm.

Mai chỉ chỉ nhóc Phúc, cúi xuống tìm cỏ đầu gà.

– Cái này làm gì tỷ?

Mai đưa cho a Phúc một cọng, cô lấy cọng cỏ mình đang cầm quất vào cổ cọng cỏ gà đó.

– Tỷ thắng, haha,…

Rất nhanh a Phúc đã biết, bé hưng phấn tìm kiếm trong đám cỏ thêm nhiều cọng cỏ gà khác.

– Cọng nào mập mạp ở phần cổ này nè, nó mới không gãy.

– Dạ, như cọng này hả tỷ?

– Đệ tìm đâu hay vậy? Cọng này chắc là cỏ gà vua rồi, thử xem.

Cọng cỏ này chắc khoẻ thiệt. Nhóc Phúc cười hớn hở, khoe hàm răng sữa nhỏ
như bắp. Niềm vui của a Phúc như lan sang cả Mai. Hôm qua đến giờ cô vẫn hoảng sợ, lo lắng khi đến nơi này. Dù sao nơi này cô cũng có gia đình,
vẫn còn xa lạ nhưng dần dần sẽ quen. Hơn nữa cô đang chiếm thân thể này
mà họ không biết, cô thấy áy náy, tự hứa sẽ làm hết sức giống như bé Mai có thể làm. Nếu đây là sự hoán đổi thì chắc bé Mai còn hoảng sợ và khó
khăn để thích ứng hơn cô nữa.

– Núi Tô Châu kìa tỷ,

Tiếng a Phúc ngắt ngang suy nghĩ của cô. Vũng Đông Hồ rất rộng hình giống như
nút cổ chai, ở giữa hồ có mấy dãy đất xanh um hay gọi là cồn. Chỗ cô
đang đứng thấy cổ nút, xéo góc bên kia hồ là núi Tô Châu. Biển chắc là
phía ngoài cổ chai này. Xa phía sau núi Tô Châu là hòn Phụ Tử.

Xung quanh đây chỉ có vài ngôi nhà lá nhỏ, cách nhau khá xa. Trước sau nhà
đều là đất trồng rau, trồng cây, dây leo. Xa xa phía sau nhà có mấy dãy
núi thấp, cây cối xanh xanh chen lẫn màu xám của đá. Ấn tượng chính nơi
này mang lại là sự mênh mông và hoang sơ, có hồ, có sông rạch, có đồng
ruộng, có đồi núi và biển.

Ừ, vậy sẽ không lo đói rồi! Chỉ cần chăm chỉ làm ruộng hay đánh cá là sẽ đủ ăn no.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.