Đọc truyện Hạ Sốt – Chương 79
Ánh nắng xám trắng theo ô cửa sổ vuông cao 2 3m trong nhà wc tiến vào.
Trên nền gạch chỉ có tiếng nước tí tách nhỏ giọt từ vòi nào đó không vặn kĩ.
Lưng Lộ Vô Khả dựa vào cửa, tay bị Thẩm Ngật Tây giữ chặt.
Thẩm Ngật Tây đã dạy cô.
Không khí loãng đến mức như không thở được.
Bên tai Lộ Vô Khả là tiếng thở nặng nề của anh, đôi môi dính dục vọng của anh từng chút từng chút dán lên cổ cô.
Dâm mĩ mờ mịt xao động, trên đường đua xe đua xe cuồng loạn.
Tiếng bài khí từ xa đến gần như đang ầm ầm nổ tung bên tai.
Tay Lộ Vô Khả run một chút.
Thẩm Ngật Tây tê một tiếng, ngừng bên cổ cô: “Lộ Vô Khả, em đến lấy mạng anh à?”
Cổ họng anh hơi khàn khàn.
Tai Lộ Vô Khả hơi nóng lên: “Là do tiếng xe bên ngoài.
“
Không gian nhỏ hẹp, người đàn ông cong lưng giam cô trong khủy tay mình.
Anh cười cô: “Lại không phải chưa từng ngồi lên xe đua, đã từng ngồi rồi, còn sợ tiếng này?”
Đại học lúc ấy Lộ Vô Khả không chỉ từng ngồi lên xe đua của Thẩm Ngật Tây, còn không chỉ một lần.
Thẩm Ngật Tây nói: “Lá gan thì lớn, sao lại còn bị dọa thế.
“
Anh hôn một cái thật mạnh lên má cô, không mang theo dục vọng, chỉ đơn thuần là cảm thấy bạn gái thật dễ đùa.
Lộ Vô Khả bỗng nhiên từ cửa đứng dậy, Thẩm Ngật Tây còn tưởng rằng nói cô hai câu cô lại không bằng lòng.
Kết quả liền thấy cô tới gần anh.
Đôi mắt Lộ Vô Khả sáng lấp lánh.
Cô đều hiểu, nhưng cô càng muốn.
Ỷ vào gương mặt thanh thuần của mình làm những chuyện câu dẫn người nhất.
Thẩm Ngật Tây hít hà một hơi, cười: “Khen em một câu em là em lâng lâng đúng không?”
Lộ Vô Khả không tỏ ý kiến, ngửa đầu hôn lên môi anh.
Tối hôm qua Thẩm Ngật Tây không làm với Lộ Vô Khả.
Tối qua đám Tề Tư Minh uống đến hơn nửa đêm mới tan cuộc, lúc Thẩm Ngật Tây lên lầu Lộ Vô Khả đã ngủ rồi.
Khó có lúc cô ngủ sâu như vậy.
Thẩm Ngật Tây cũng không ồn ào cô, tắm rửa xong ra tới trực tiếp ôm cô ngủ.
Hiện tại bị cô nháo như vậy, cái gì cũng lên.
Môi Thẩm Ngật Tây để cô hôn, niết cằm cô: “Lộ Vô Khả, thật sự đến?”
Lộ Vô Khả bất mãn anh niết cằm cô, hất vài cái ném tay anh ra, lại dính lên môi anh.
“Thật a~.
“
Cô ngừng lại, gọi tên anh.
“Thẩm Ngật Tây.
“
Loại thời điểm này ngay cả tên cũng mang theo sắc.
“Lộ Vô Khả,” Thẩm Ngật Tây cười khẽ một cái, chớp mắt, “Bản thân chọc họa thì phải tự chịu trách nhiệm đấy.
“
Nói xong hai cánh tay luồn qua đùi cô trực tiếp bế cô lên.
Lộ Vô Khả không phòng bị chút nào, lưng đụng vào cửa, phanh một tiếng trong nhà wc trống vắng hơi đột ngột.
Ngoài cửa sổ trên đường đua loáng thoáng truyền đến tiếng người cười đùa nói chuyện với nhau.
Nghe không rõ, giống như được phủ một tầng màng.
Trời cao, đuôi xe đua vượt qua khúc cua, tiếng bánh xe cà vào mặt đất bén nhọn như muốn xé rách không khí.
Đợt thao tác này hẳn là hoàn thành rất xinh đẹp, nháy mắt bên ngoài vang lên tiếng hoan hô và trêu đùa.
Xe đua cuốn theo tốc độ kiêu ngạo chạy nhanh.
Lẽ ra Thẩm Ngật Tây nên là như vậy.
Lộ Vô Khả ôm cổ anh.
Ngực phập phồng, khóe mắt đỏ lên.
“Có thể quay lại đường đua không?”
Môi Thẩm Ngật Tây quấn lấy tai cô.
Lộ Vô Khả không nghe anh đáp lại, thậm chí môi anh không vì vậy mà tạm dừng một phân.
Nhưng anh không phải là không trả lời cô, giọng anh phóng đãng, mang theo bình tĩnh không hề xa cách.
“Không.
“
Ánh nắng xám trắng theo ô cửa sổ vuông tiến vào, nghiêng ở phía trên toilet, vách tường hạ xuống một góc ánh sáng.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm nửa tường sáng đó, đột nhiên lẩm bẩm một câu: “Em muốn nhìn anh.
“
Cô muốn nhìn anh quay lại đường đua, khí phách hăng hái, rong ruổi ở nơi thuộc về chính anh, nhiệt huyết sôi trào.
Không biết có phải ảo giác của Lộ Vô Khả hay không, tựa hồ cô nghe thấy giữa hơi thở Thẩm Ngật Tây như có như không một tiếng cười nhạo.
Nhưng cô chưa kịp tìm hiểu kỹ, môi liền bị anh ngậm lấy.
Tất cả lời nói của cô đều bị vụn vỡ trong tràng không khí này.
– ———
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Ngày đó đoàn xe huấn luyện cường độ cao như vậy là bởi vì mấy ngày sau có thi đấu, buổi chiều toàn bộ đoàn xe còn đến vùng ngoại ô hoang dã vào đường đèo để luyện tập, đúng lúc chiều đó Lộ Vô Khả có lớp ở trung tâm vũ đạo, nên không đi theo, Thẩm Ngật Tây đưa cô đến trung tâm.
Tối đó đoàn xe liền xuất phát, Thẩm Ngật Tây bảo Lộ Vô Khả mấy ngày nay đến căn hộ gần đại học Lan Giang ở, hồi đại học Lộ Vô Khả thường xuyên được Thẩm Ngật Tây đưa tới đây.
Nhưng Lộ Vô Khả không đi, vừa lúc mấy ngày nay A Thích la hét bảo cô qua chỗ cô ây ở cùng mấy ngày.
Lộ Vô Khả từ nước ngoài trở về, đồ vẫn để ở chỗ A Thích, vừa hay nhân mấy ngày này có thể dọn dẹp một chút.
Mấy ngày nay Lộ Vô Khả đều ở tại chỗ A Thích.
Mấy hôm này ông trời Lan Giang không chiều lòng người, lại một trận mưa rất to.
Chiều hôm đó trung tâm cho nghỉ, thông báo với phụ huynh nghỉ học bữa sau sẽ bù lại.
Trận mưa to này sau giờ tan học giữa trưa đột nhiên bắt đầu hạ xuống, tới vội vàng không hề báo trước.
Lộ Vô Khả rất không khéo vừa ra tới cửa liền gặp trận mưa rền gió dữ này, mưa rơi xuống đầu như trút nước, hai ba mễ trong vòng chỉ có dày đặc màn mưa, điện thoại gọi cũng nửa ngày cũng không gọi được xe.
Có giáo viên giống nhau cô, lớp giữa trưa xong trễ một chút thì đi ra đã bị trận mưa to ngăn cản, không đi được, ở lại cũng không có việc gì làm, các lớp buổi chiều đều cho nghỉ.
Giáo viên đó là người khá thân thiện, tuy rằng là đồng nghiệp với Lộ Vô Khả lâu như vậy chỉ chạm mặt một hai lần, nhưng lúc này cô ấy đã có thể coi Lộ Vô Khả như bạn cũ mà nói chuyện phiếm.
Cô ấy nói chuyện với Lộ Vô Khả một lát rồi buông tiếng thở dài, nói chiều nay hẹn hò với bạn trai chắc phải ngâm nước nóng rồi*.
Nhưng dù không về được thì vẫn phải ăn cơm chứ, kết quả vừa mở điện thoại ra thì ngay cả cơm hộp cũng không gọi được.
Cô giáo đó thuộc phái lạc quan, nếu là người tâm thái không tốt lúc này chắc đã chửi đổng lên rồi, nhưng may mắn là văn phòng cô ấy có trữ mì gói.
Ở dưới lầu đợi không thú vị, lúc Lộ Vô Khả về văn phòng thì cô ấy cũng đi theo cô.
Văn phòng hai người cách nhau không xa, cô ấy về văn phòng còn cầm hộp mì tôm đến văn phòng cô cho cô.
Kỳ thật Lộ Vô Khả không định ăn, hiện tại cô không đói bụng, buổi sáng A Thích gọi rất nhiều đồ ăn sáng, cô ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Nhưng thịnh tình không thể chối từ, còn nói không ăn chính là không cho cô ấy mặt mũi, tuy rằng Lộ Vô Khả không quá thích kết giao, nhưng cũng biết không thể làm mất mặt người ta, liền nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Cũng may có hộp mì đó, cả buổi chiều Lộ Vô Khả mới không đến nỗi bị đói đến mức ngực dán lưng.
Bởi vì Lan Giang cả buổi chiều mưa to không ngừng, rất nhiều địa phương tuyên bố báo động trước tín hiệu màu cam mưa to, người không ra ngoài, tài xế cũng không đón khách.
Cô ở phòng vũ đạo luyện vũ đạo hai tiếng, Thẩm Ngật Tây gọi cho cô, cô mới cầm điện thoại đến văn phòng.
Thẩm Ngật Tây nói vẫn còn bận, hai người nanh tin với nhau.
Chắc anh rất bận, trả lời rất chậm.
– ———
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Thẳng đến chạng vạng sắc trời dần tối, mưa dần dần nhỏ lại.
Bên ngoài giao thông đang khôi phục, sắc trời xám xịt hỗn độn.
Lộ Vô Khả đóng cửa văn phòng, tắt đèn dưới tầng, trung tâm không học nên trống rỗng, an tĩnh có hơi dọa người.
Bảo vệ giữ cửa rảnh rỗi đến chán, đang chắp tay sau lưng xem bồn hoa to ở đại sảnh.
Lộ Vô Khả cầm điện thoại gọi xe.
Ngoài cửa mưa nhỏ không ít, nhưng vẫn rơi vang xôn xao.
Gió thổi tới, mang theo mưa phùn dừng trên bậc thang.
Lộ Vô Khả mới từ bên trong đi ra liền nghe được tiếng khóc của trẻ con trộn lẫn trong tiếng mưa.
Tiếng mưa rơi che bớt tiếng khóc không ít.
Lúc đầu Lộ Vô Khả không chú ý, thẳng đến giây tiếp theo cô nghe ra trong tiếng khóc có khủng hoảng và sợ hãi, tầm mắt cô từ giao diện đặt xe trên điện thoại dời đi, theo tiếng khóc nhìn qua.
Nhưng vừa nhìn Lộ Vô Khả liền sửng sốt.
Đứa bé này cô không lạ một chút nào, Trần An Ninh.
Trần An Ninh đang bị một người đàn ông ôm lấy đi vào màn mưa, bình thường là cô bé ngoan ngoãn thích cười giờ khắc này mặt lại đầy nước mắt nước mũi giàn giụa, tiếng kêu tràn ngập sợ hãi.
Trần An Ninh mới 5 tuổi rưỡi, trẻ con tuổi này đều là cha mẹ đón đưa, người tới đón Trần An Ninh ngoại trừ Thẩm Ngật Tây, cũng chỉ có ba bé, Lộ Vô Khả đã gặp qua ba Trần An Ninh, cho nên cô liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông quần áo lôi thôi đang ôm Trần An Ninh cách đó không xa không phải là ba bé.
Rõ ràng người này thừa dịp hiện tại mưa to xung quanh không ai khó bị phát hiện ôm trẻ con đi.
Cô sợ kinh động người đàn ông chưa chạy trước mặt, không có gọi Trần An Ninh, chạy qua chỗ bọn họ.
Nhưng nhất thời tình thế cấp bách cô quên mất cô đang mang giày cao gót.
Gót giày đạp lên đá cẩm thạch vang đăng đăng, cô mới vừa chạy vài bước, anh liền cảnh giác phát hiện, quay đầu lại thấy có người lập tức ôm đứa bé vọt vào màn mưa.
Trước khi vọt vào trong mưa còn không quên bỏ xuống một câu thử người: “Có bệnh sao? Đây là con tôi, tôi ôm con gái tôi thì liên quan gì đến cô!”
Lộ Vô Khả cũng bất chấp mặt khác, hướng vào trong hô to bảo vệ, sau đó theo bậc thang chạy vào trong mưa.
Hiển nhiên Trần An Ninh cũng thấy cô, khóc gọi cô ơi.
Tên kia thấy lòi đuôi, ôm Trần An Ninh chạy như điên.
Lộ Vô Khả không chạy kịp một người đàn ông, cô thừa dịp hiện tại còn chưa cách xa ngừng lại, tháo giày cao gót ra ném qua người anh: “Trần An Ninh, trốn đi.
“
Giày cao gót bay ra ngoài nện lên lưng anh.
Tên kia không hề phòng bị, kêu lên một tiếng thiếu chút nữa một bước lảo đảo ngã xuống.
Lộ Vô Khả nghe được anh ta hùng hổ.
Lộ Vô Khả thấy hữu dụng, lại tháo chiếc còn lại ra ném qua.
Giày cao gót của con gái ngoài trừ vẻ ngoài giống nữ ra thì chẳng có gì, nhưng có lúc nó lại là một thứ cứu mạng.
Không đến mức trí mạng, nhưng có thể cứu mạng.
Tên kia bị một chiếc giày đập lên người chưa kịp đứng thẳng dậy lại bị một chiếc khác đập vào ót.
Cái ót trí mạng hơn nhiều so với lưng, lần này hắn ta đỡ không được trực tiếp ngã xuống.
Bao gồm cả Trần An Ninh bị hắn ôm trong người.
Lộ Vô Khả cơ hồ không tạm dừng, giọt mưa rơi trên lông mi cô khẽ run, cô chạy chân trần qua, nước mưa lạnh lẽo làm ướt váy dài của cô.
Chờ chạy tới gần Lộ Vô Khả mới phát hiện tay phải anh bị phế.
Anh dùng tay trái ôm Trần An Ninh, sau ngã xuống nhất thời sốt ruột định dùng tay phải ngồi dậy, không trụ được tay như mềm như vải không bò dậy nổi, lại lần nữa chật vật ngã vào trong nước.
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Cô đột nhiên nhớ tới lần đó cùng A Thích đến buổi tụ hội, là đêm cô phát sốt xuống tiệm thuốc dưới lầu gặp được Thẩm Ngật Tây.
Tối ngày đó buổi tối các cô đến tiệm đồ nướng bị Quách Húc đang giáo huấn ai đó đuổi đi.
Rồi sau đó tới tiệm thuốc bọn họ cách kệ hàng, cô nghe được Thẩm Ngật Tây đang nói chuyện với Quách Húc.
Anh hỏi Quách Húc người bên kia tay nào chạm vào đứa bé, biết được là tay phải liền bảo Quách Húc phế tay phải người nọ đi.
Cô ý thức được cái này cơ hồ là trong nháy mắt, dưới chân không ngừng chạy qua.
“Trần An Ninh, lại đây.
“
Mà bên kia đứa nhỏ Trần An Ninh cũng đồng thời nhân lúc anh ngã trên đất không rảnh bận tâm, bé hất cánh tay cồng kềnh đó ra, oa oa khóc chạy qua chỗ Lộ Vô Khả.
Cơ hồ là một khắc Lộ Vô Khả ôm được bé lại, đột nhiên Trần An Ninh bị tên kia kéo lại, dưới cánh tay của người đàn ông trung niên đứa bé không thể tránh được.
Trần An Ninh hoảng sợ tiếng khóc non nớt phá tan màn mưa.
Không rõ khi đó trong đầu nghĩ gì, có thể cô biết nếu cô không cướp Trần An Ninh về đứa nhỏ này liền xong rồi, theo bản năng cô vọt lên.
Duỗi tay muốn đoạt Trần An Ninh lại với hắn ta.
Trần An Ninh khóc gọi cô ơi, hắn dùng lưng chặn Lộ Vô Khả lại, không cho Lộ Vô Khả đoạt lấy.
“Tao nói mày đừng động vào chuyện này, không cần xen vào việc người khác!”
Lộ Vô Khả như không nghe được hắn nói, không sợ chết kéo quần áo hắn, giành lấy.
Biểu lộ cô muốn xen vào việc này.
Cả người Lộ Vô Khả ướt đẫm, vài sợi ướt dán lên má trắng nõn, nước mưa theo cằm nhỏ giọt.
Cô cố hết sức giành lại, giữa mày nhăn lại.
Nếu tên trước mặt có hai cánh tay chắc chắn Lộ Vô Khả giành không lại, nhưng hiện tại hắn chỉ có một cánh tay dùng được.
Cuối cùng cô cắn môi hung ác, đoạt lấy Trần An Ninh kéo vào trong lòng ngực mình.
Lúc Lộ Vô Khả tiếp xúc gần gũi với hắn đã sớm đụng phải thứ kim loại góc cạnh gì đó trên người hắn.
Cơ hồ trong nháy mắt lúc cô giành được Trần An Ninh cô liền xoay người lại, giữ bé trong ngực mình.
Người mang theo thứ này mà lại chậm chạp không dùng để đả thương người, đều là không đến thời điểm cuối cùng anh sẽ không lấy ra, nhưng thế cũng không đại biểu bọn chúng không dám liều mạng.
Thẹn quá thành giận trợ trụ vi ngược, cuối cùng điên cuồng thành ma quỷ.
Cô ôm Trần An Ninh xoay người chạy đi, một thứ hướng eo cô đâm tới.
Trong khoảnh khắc vật nhọn cứng rắn đâm xuống eo cô, đối diện bảo vệ vội vàng chạy tới hét lên thả dao xuống.
Trong khoảnh khắc cấp bách liên quan đến sự sống còn như vậy.
Lộ Vô Khả nhớ tới Thẩm Ngật Tây.
Nhớ tới anh từng nói với cô.
Anh nói nhiều năm như vậy, cô không thay đổi một chút nào.
Gióng như 5 năm về trước, chưa bao giờ nghĩ đến cùng anh về sau.
Cô cắn môi đến trắng bệch, dùng hết sức lực toàn thân chạy ra ngoài.
Mũi dao cắt qua áo, gió lạnh bọc lưỡi dao sắc bén tiếp xúc da thịt cô.
Lộ Vô Khả không có bỏ.
Nhưng giây tiếp theo đau đớn lường trước không đánh úp lại, mũi dao lệch hướng, mũi dao sắc bén cắt một đoạn thật dài lên eo cô.
Cùng lúc đó tên kia bỗng nhiên bị gạt ngã trên đất, Lộ Vô Khả nghe thấy anh ngã xuống rên một tiếng, còn có tiếng dao rơi loảng xoảng trên đất.
Dây cung căng chặt trong người Lộ Vô Khả chợt buông lỏng.
Đi tới trước gặp được bảo vệ.
Lộ Vô Khả đi tiếp vài bước, thả Trần An Ninh xuống.
Đau đớn trên eo nhẹ tới, trên mặt cô không có một tia thống khổ, cô không quan tâm, quay đầu nhìn qua.
Thẩm Ngật Tây cắn chặt quai hàm, xách cổ áo tên kia nện một quyền lên mặt hắn.
Gần như không có một giây tạm dừng, anh lại nện thêm một quyền lên.
Liên tục không gián đoạn, anh không rên một tiếng, lại đánh xuống một quyền.
Lộ Vô Khả chú ý tay Thẩm Ngật Tây xách cổ áo anh hơi run.
Anh đang cực lực khắc chế phẫn nộ.
Bên cạnh Trần An Ninh vừa rồi ngã xuống bị đập trúng trán.
Hiện tại thái dương đã đỏ một khối, vốn dĩ đã đau, còn nhìn thấy người lớn đánh nhau, đứa nhỏ bị dọa lập tức khóc lên.
Lộ Vô Khả kéo bé đến bên người, không để bé xem nữa.
Bên kia bảo vệ muốn kéo Thẩm Ngật Tây ra, lại bị anh không lưu tình chút nào hất ra, anh đánh hung ác.
Bảo vệ có ba bốn người, cuối cùng hợp sức kéo Thẩm Ngật Tây ra.
Lại bảo anh bớt giận, có chuyện gì từ từ nói.
Thẩm Ngật Tây không đi lên đánh tiếp, chỉ vào tên đang nằm liệt trên đất.
“Tao đã nói với mày chưa?”
“Mẹ nó để tao thấy mày lần nào liền đánh mẹ mày lần đó.
“
Tên kia mặt mũi bầm dập, khí thế kiêu căng mới nãy đối với Lộ Vô Khả đã mất sạch, hắn không biện giải, không chửi lại, mà như nhìn thấy ôn thần vậy, luống cuống tay chân bò dậy tè ra quần bỏ chạy.
Thẩm Ngật Tây hất tay bảo vệ ra, nhìn về phía Lộ Vô Khả.
Mấy ngày không gặp, anh cắt tóc, một đầu tóc ngắn lại càng ngắn, làm ngũ quan anh càng thêm sắc bén.
Nước mưa theo xương mày anh trượt xuống.
Anh nhìn chằm chằm Lộ Vô Khả.
Tóc Lộ Vô Khả ướt đẫm, nước mưa không ngừng rơi trên mặt cô.
Như một thứ mong manh dễ vỡ, giữa yếu ớt sinh ra một tia bệnh trạng mỹ cảm.
Thẩm Ngật Tây không nói gì, chỉ lười biếng cúi đầu xuống.
Anh đi qua nhặt đôi giày cao gót của cô lên, sau đó đi tới trước mặt cô.
Thẩm Ngật Tây cầm đôi giày cao hơi ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Cánh tay anh vắt trên đùi, bàn tay to rộng nắm lấy mắt cá chân cô.
Mắt cá chân Lộ Vô Khả lạnh như băng, được lòng bàn tay ấm áp hữu lực của anh nắm lấy.
Thẩm Ngật Tây mang giày cao gót vào lại chân cô.