Đọc truyện Hạ Sốt – Chương 60
Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thẩm Ngật Tây đi vào vừa lúc gặp nhân viên đi ngang qua.
Nhân viên là một cô gái nhỏ, nhìn thấy Thẩm Ngật Tây từ bên ngoài tiến vào cảm thấy hơi kỳ quái, hỏi: “Ông chủ, sao ngài đi vào từ phía sau thế?”.
Tuần trước cái hẻm nhỏ sau cửa sau vừa phát sinh một trận cướp bóc, chưa bắt được hung thủ, người bị cướp bây giờ còn nằm ở bệnh viện nằm kìa.
Cho nên gần đây nhân viên của quán đều không đến cái hẻm nhỏ ngoài cửa sau đó, ông chủ cũng bảo cho bọn họ gần đây đừng đi ra kia, kết quả bản thân mình lại không sợ trời không sợ đất ra đó.
Tựa hồ Thẩm Ngật Tây hơi mệt, không có dáng vẻ cà lơ phất phơ như bình thường, nhéo nhéo giữa mày: “Đi hút điếu thuốc.”.
Anh dựa vào ván cửa không đi, lúc cô gái đó đi anh gọi lại: “Video giám sát đã lấy được chưa?”
Cô gái gật đầu: “Tiểu Trương bọn họ đang làm, cũng để lại phương thức liên hệ cho Vu tiểu thư rồi, lát nữa bọn họ sẽ đưa qua cho cô ấy.”
“Được.” Thẩm Ngật Tây gật đầu.
Cô gái ôm đồ vật đến phòng tạp vật, đi được một nửa quay đầu lại, ông chủ họ vẫn còn dựa vào cửa sau.
Không biết hôm nay bị sao vậy.
Buổi tối Thẩm Ngật Tây trở về chỗ gần đại học Lan Giang.
Sau khi lên lầu anh tiện tay mở TV, đĩa nhạc tạm ngừng lần trước tiếp tục phát.
Ngoài cửa kính sát đất sơn sắc mặc đại, anh ngồi xuống dựa vào đuôi giường, nhìn thân ảnh màu trắng trên sân khấu hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, tự mình động thủ “giải quyết”.
Làm xong đến phòng tắm tắm rửa một cái, lúc đi ra đã là một tiếng sau.
Thẩm Ngật Tây đến phòng bếp lon bia, mở ra uống trở về phòng ngủ.
TV vẫn bật, anh đi vào cửa đột nhiên ngừng lại, cạnh tường trắng trước phòng để quần áo, có cái hình vẽ không hợp với phong cách trang trí của căn phòng này.
To bằng bàn tay, rất trẻ con, trên một chiếc xe đua có một cô bé mang giày múa nằm trên đó.
Là người vô lương tâm nào đó vẽ.
Lúc đậi học có đoạn thời gian Lộ Vô Khả đều ở tại chỗ này của Thẩm Ngật Tây.
Đây là cô lấy dao nhỏ tiện tay khắc lên.
Mà bên cạnh hình vẽ đó, méo cửa có năm cái gạch chéo, cũng là dùng dao khắc.
Thẩm Ngật Tây nhìn một lát, đi qua, sau đó ngồi xổm xuống trước cạnh cửa, cầm lấy dao nhỏ trên đất, vạch lên năm cái gạch chéo đó.
5 năm.
Không biết nghĩ đến cái gì, anh cười: “Đúng là biết giày vò người ta mà.”
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
– ———
Tối đó sau khi Vu Hi Nhi lấy được video theo dõi liền báo cảnh sát.
Lộ Vô Khả với A Thích cùng cô ấy lăn lộn ở đồn công an cả đêm, rạng sáng mới về nhà, A Thích chợp mắt được mấy tiếng liền bò dậy đi làm, Lộ Vô Khả không có chuyện gì làm, nằm tới hơn 9 giờ sáng.
Làm ổ ở nhà A Thích cả ngày cho rằng hôm nay cứ trôi qua như vậy, kết quả 3 giờ chiều nhận được điện thoại của một trung tâm vũ đạo.
Đối phương thông báo cô đến phỏng vấn, hôm qua mới vừa nộp lý lịch.
Lộ Vô Khả trả lời đối phương mình sẽ đến.
Từ lúc về hành lý của cô vẫn luôn mở để trong phòng A Thích, cúp điện thoại cô xuống giường, váy tơ lụa hai dây, dây áo lỏng lẻo trượt từ bả vai xuống.
Lộ Vô Khả đi qua chỗ va li, váy hai dây cởi xuống dưới chân.
Trong gương một thân đường cong trắng nõn.
Cô chọn kiện áo lông trắng bó sát với cái leggings đen, cuối cùng bên ngoài tròng thêm một kiện áo khoác lông trắng xám nữa, một bộ quần áo quy củ.
Lộ Vô Khả cầm túi với điện thoại rồi ra cửa.
Trung tâm vũ đạo ở nội thành, cách chỗ A Thích không xa cũng không gần, Lộ Vô Khả gọi xe đi qua.
Trung tâm vũ đạo này có một cái tên rất tầm thường, Vũ Chi Mị*, chắc lấy tên dựa theo sự yêu thích trực quan của phụ huynh, trung tâm này rất lớn, có các chương trình học như múa dân tộc, múa ba lê, múa cổ điển, Street Dance, từ trẻ con 4 tuổi đến bác gái 50 tuổi.
* Nghĩa là: Vũ điệu quyến rũ.
Chỉ gọi taxi đến đó đã tốn hơn nửa tiếng, trung tâm vũ đạo đó nhìn trúng lý lịch với thực lực của Lộ Vô Khả, nói lúc đầu nhận được hồ sơ còn tưởng rằng cô nộp lộn chỗ, thẳng đến khi thấy được chân thân của cô.
Rõ ràng đối phương rất hứng thú với cô, sau khi hỏi cô một ít vấn đề cơ sở, vẫn không hề ngoại lệ thích thú với vấn đề vì sao cô về nước.
“Điều kiện của cô tốt như vậy, rõ ràng ở nước ngoài càng lợi cho cô phát triển, hơn nữa hiện tại cô cũng có chút danh tiếng, vì sao lựa chọn về nước?”
Trước kia kỳ thật Lộ Vô Khả cảm thấy vấn đề này rất không thú vị.
Người từ nước ngoài trở về chỉ có hai nguyên nhân, không tiếp tục nổi nữa, hoặc là muốn quay về.
Nhưng giờ phút này cô lại không cho bản thân mình được đáp án.
Cô không nói những lời hoa mỹ đó, cuối cùng ăn ngay nói thật: “Chỉ là muốn trở về thôi.”
Sau đó toàn bộ phỏng vấn chỉ là cái lưu trình, Lộ Vô Khả kết thúc phỏng vấn đi ra thì trời đã tối hơn nửa.
Mấy ngày nay đầu gối cô chưa hoàn toàn hết sưng, lúc nãy phỏng vấn lại nhảy múa, hiện tại đầu gối đã đau như bị kim châm, cô không quan tâm, hoặc là nói đã sớm quen rồi.
Trên đường gọi xe về nhà thu được tin nanh của A Thích, nói đêm nay không cần tăng ca, tối nay mua đồ về ăn một bữa thật ngon, kết quả về đến nhà mở cửa ra phát hiện người còn chưa về.
Lộ Vô Khả nói với cô ấy mình đi một lát rồi về.
Cô xuống lầu, tiện đường mua ít cánh gà ngâm ớt ở gần đó, A Thích thích gặm mấy thứ này nhất.
Chỗ A Thích sống không có thang máy, cô chậm rãi bò lên trên lầu.
Phòng ở tầng 5, đi chậm nên không quá mệt, chỉ là chân hơi mỏi.
Lộ Vô Khả đứng trước cửa khẽ dậm chân, dưới leggings đen là đôi chân với đường cong thật xinh đẹp, thẳng tắp cân đối.
Cô mới gõ cửa một cái bên trong A Thích đã nghe thấy.
Giọng A Thích lớn cách cách cửa cũng có thể nghe được.
“Lộ Vô Khả, từ từ, lập tức liền tới!”
Chắc cô ấy đang dỡ tay việc gì.
Đèn cảm ứng ở hành lang tắt, trước mắt Lộ Vô Khả nhất thời lâm vào một mảnh đen nhánh.
Hai giây sau, cô dậm dậm chân.
Đèn sáng.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm bóng đèn, qua một lát đèn lại tối sầm, cô lại dậm dậm chân nhỏ.
Nhàm chán chơi với cái đèn.
Lúc A Thích tới mở cửa nghênh đón một trận hơi nóng đánh tới, trên đầu cô ấy là dây cột tóc ếch xanh màu xanh lục, trên mặt còn nước, rõ ràng là mới tắm xong.
Lúc đại học mấy màu tóc kỳ kỳ quái quái A Thích đều nhuộm qua, màu đỏ rực là nhuộm nhiều nhất, hiện tại đã đi làm vẫn như vậy, muốn nhuộm màu gì thì nhuộm màu đó, lúc tốt nghiệp tìm công tác còn từng phun tào với Lộ Vô Khả đang ở nước ngoài là có một công ty bởi vì quả đầu xanh lục mà đánh rớt cô ấy.
Hiện tại mái tóc là một màu xám xám như tóc người già, đuôi tóc còn nhỏ nước.
A Thích lau nước trên mặt, nghiêng người để Lộ Vô Khả tiến vào: “Lộ Vô Khả, cậu xem chị đây yêu cậu nhiều chưa, tớ mới tắm được nửa đã ra mở cửa cho cậu rồi nè.”
Lộ Vô Khả vào cửa, ngửi được hương vị rất thơm, hỏi A Thích: “Cậu nấu cơm à?”
Lời này ngay cả A Thích tự mình nghe xong cũng không tin: “Sao có thể?”
Cô đóng cửa: “Hầm canh đó, mẹ tớ từ xa gọi video dạy đó.”
Một mình A Thích ở ngoài không phải ăn mì gói thì là gọi cơm hộp, không khác gì thời đại học.
Mới một át mà tóc cô đã làm ướt sàn, vội vã chạy vào phòng tắm: “Để tớ tắm nốt đã.”
Phòng khách nhỏ nhà A Thích trên bàn để mấy món mới mua, đều đựng trong hộp nhựa dùng một lần, Lộ Vô Khả đi qua thả cánh gà xuống rồi vào phòng.
Mấy năm nay ở bên ngoài bôn ba, cô đã có thói quen thường xuyên mang thuốc trị thương theo bên người.
Lộ Vô Khả ngồi xuống cạnh va li, cuốn ống quần bên phải lên.
Cô cầm thuốc xịt phun lên đầu gối.
A Thích tắm xong rồi, ở ngoài kêu cô.
Lộ Vô Khả thả ống quần xuống đứng dậy đi ra.
A Thích mở mấy hộp nhựa trên bàn ra, Lộ Vô Khả đến bồn rửa rửa tay sau đó cầm hai bộ chén đũa tới.
A Thích xếp bằng ngồi xuống đệm nhỏ dưới đất, dùng miệng xé gói gia vị ra: “Hôm nay cậu đi đâu vậy?”
Lộ Vô Khả cũng ngồi xuống, không gạt cô: “Đi phỏng vấn ở một trung tâm vũ đạo.”
A Thích đổ nước sốt vào chén, dừng lại: “Cậu muốn đi dạy trẻ con?”
Lộ Vô Khả gật đầu: “Tìm công việc tạm thời.”
Cô nhớ tới tối hôm qua Lộ Vô Khả đi tìm Thẩm Ngật Tây, tuy rằng sau khi trở lại Lộ Vô Khả thoạt nhìn như chưa phát sinh chuyện gì, tối hôm qua cô với Vu Hi Nhi không thấy được nửa điểm cảm xúc nào trên mặt cô cả.
A Thích nhìn đôi mắt cô, không biết suy nghĩ gì.
Qua một lát đột nhiên hỏi cô một câu: “Hối hận không?”
Lộ Vô Khả không có do dự, nhẹ lắc đầu: “Không hối hận.”
Người có mệnh riêng của mình, không có gì phải hối hận.
“Công việc lúc trước của cậu quá tốt, chênh lệch này lớn đấy.” Trong lòng A Thích vẫn không cân bằng được.
“Cũng ổn,” Lộ Vô Khả nói, “Trung tâm đó trả lương cũng không ít.”
A Thích hỏi: “Chỗ nào đấy?”
Lộ Vô Khả nói tên cho cô.
“Đúng là không tồi, lúc trước dì nhỏ tớ ở xa cũng đưa cháu gái đến đây học múa, dượng tớ lại cảm thấy học ở đâu chả được, vì sao phải đi xa để học vậy.
Dì nhỏ của tớ tức giận suýt đánh nhau với ổng luôn, nói ở đây hơi đắt chút, nhưng giáo viên dạy tốt, ông thì biết gì.”
Lộ Vô Khả nghe vậy cười, một khuỷu tay chống lên bàn trà, chống cằm: “Hứa Uyển Nhu cậu thật giống dì nhỏ của cậu vậy.”
A Thích sớm miễn dịch chuyện cô với Vu Hi Nhi suốt ngày gọi mình là Hứa Uyển Nhu: “Thật không, ba mẹ tớ cũng nói vậy, hai người họ nói tớ không giống họ tí nào, ngược lại giống dì nhỏ, không chỉ giống tính tình mà diện mạo cũng giống.
Nếu không phải mẹ tớ với dì nhỏ không sinh con cùng lúc thì bà kém chút nữa là nghĩ ôm lộn con của dì nhỏ đấy.”
Lộ Vô Khả chơi cái ly thủy tinh trước mặt, nghe A Thích nói những chuyện trong nhà cô ấy.
Kỳ thật sinh hoạt có cha mẹ đấu võ mồm vậy Lộ Vô Khả rất xa lạ, không chỉ vì do mẹ Chung Ánh Thục mất sớm, mà là vì quan hệ giũa Chung Ánh Thục với Lộ Trí Viễn không có tốt như vậy.
Chung Ánh Thục kết hôn với Lộ Trí Viễn là do bị lừa, trước khi kết hôn cả người toàn thủ đoạn với diễn kịch, vừa săn sóc vừa ôn nhu, không uống rượu không hút thuốc không đánh bạc, kết quả kết hôn chưa được một hai tháng đã lộ nguyên hình.
Từ đó về sau quan hệ giữa Chung Ánh Thục và Lộ Trí Viễn ngày càng sa sút, nhưng vì khi đó bà đã mang thai cô, Chung Ánh Thục mềm lòng nên không đi.
Kỳ thật năm đó nếu đi rồi thì ngược lại, Chung Ánh Thục sẽ không vì muốn nuôi cả nhà mà đến xí nghiệp của Thẩm gia làm việc, sau đó cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Năm năm nay không phải Lộ Vô Khả không nhận được điện thoại với tin nanh của Lộ Trí Viễn, gọi cô không nghe, tất cả tin nanh đều là đòi tiền.
Nhưng cô một mực không trở về.
Hai cha con cũng cứ 5 năm như vậy không liên hệ.
A Thích vẫn đang nói: “Nhưng mà nghĩ lại thì thấy dì nhỏ tớ nói rất đúng, Vũ Chi Mị có giáo viên như cậu mà day không tốt được à?”
Lộ Vô Khả cắt ngang: “Hứa Uyển Nhu, được rồi.”
A Thích gặm chân gà cười.
“A đúng rồi,” cô mút ngón tay, “Tiểu công chúa nói với cậu chưa, tên kia có thể bị phán quyết mấy năm.”
Lộ Vô Khả gật đầu: “Nói rồi.”
Kỳ thật nếu chuyện này xảy ra trên người người khác, chắc không dám báo cảnh sát bắt tên này.
Nhưng Vu Hi Nhi có cha mẹ cô ấy giúp đỡ, dù sao tên này cũng chạy không thoát.
– ———-
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả đến Vũ Chi Mị đi làm tiếp nhận một lớp múa ba lê ban, do giáo viên lớp đó phải về quê kết hôn nên từ chức.
Lan Giang mới được mấy ngày lại bắt đầu mưa to giàn giụa.
Loại thời tiết này mà ra ngoài đúng là khổ.
Đương nhiên có người không cho là vậy, tỷ như mấy vị phụ huynh dưới kiểu thời tiết ác liệt này vẫn tìm mọi cách đưa con tới trung tâm vũ đạo.
Sốt ruột vọng tử thành long trông nữ thành phượng.
Trong phòng múa mưa to cọ rửa cửa sổ kính sát đất, vết mưa rậm rạp, uốn lượn rơi xuống.
Hiện tại là buổi chiều, bên ngoài lại tối như 6 7 giờ.
Trong phòng học dưới ánh đèn, một đám nhỏ cắn răng đè nặng hai chân nhỏ, không ít cái trán đã đau ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lộ Vô Khả đi giữa bọn họ, mũi chân khẽ chạm vào cẳng chân một cô bé: “Lui người thẳng một chút.”
Cô bé dùng sức cắn răng căng thẳng chân ra.
Mấy đứa nhỏ này mới sáu bảy tuổi, cũng có bốn năm tuổi, trong đó có mấy đứa mới vào không lâu, không có nền tảng, học lên tự nhiên khó hơn chút.
Lại có một động tác không tiêu chuẩn, Lộ Vô Khả nhẹ dẫm mu bàn chân bé hơi ép xuống.
“Mũi chân kéo căng.”
Đi một vòng nữa phần lớn động tác khá chuẩn, Lộ Vô Khả liếc nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Còn 30 giây nữa.”
Giọng nói bình tình cùng với đám học sinh mặt trắng bệch có chút lạnh nhạt vô tình.
Cô dựa vào mặt kính, lấy điện thoại trên bàn, cúi đầu im lặng nghịch.
Có mấy đứa sắp không chịu đựng đau đớn do kéo cơ mang đến, thường thường ngẩng đầu nhìn cô, sau 30 giây không thấy cô kêu ngừng, một đám sửng sốt nhưng vẫn không dám động.
Thêm mười lăm giây Lộ Vô Khả mới nâng mắt nhìn đồng hồ.
.
Truyện Đoản Văn
Cô mở miệng: “Ngừng.”.
Mấy đứa nhỏ nhẹ nhàng thở ra, đội ngũ chỉnh tề nháy mắt tan ra như cát chảy, một đám cong eo còng lưng, hai chân cứng đờ mỏi đến nhất thời bọn nó chưa bình thường lại được.
Chờ học sinh bình thường rồi xếp hàng lại xong Lộ Vô Khả mới thu chân, đứng thẳng dậy đi qua chỗ chúng nó.
Cô vỗ vỗ tay: “Hôm nay học tới đây thôi, về nhà đừng quên luyện tập.”
“Dạ, cảm ơn cô.” Đám nhỏ trăm miệng một lời trả lời.
Đám nhóc này tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy Lộ Vô Khả, hơi sợ người lạ, cũng không biết cô giáo có dịu dàng hay không, nhưng bản năng lại rất thích cô giáo này.
Rốt cuộc Lộ Vô Khả mang một gương mặt làm người ta vừa thấy liền muốn nói chuyện nhẹ nhàng với cô.
Hơn nữa mới nãy có động tác làm không tốt cô cũng không có hung dữ với bọn nó.
Phụ huynh đã sớm chờ ở dưới lầu, học sinh lục tục đi ra ngoài.
Một ít đứa nhỏ tuổi hơn thì ở lại trong phòng học chờ cha mẹ đi lên đón.
Học sinh chưa về hết nên Lộ Vô Khả chưa đi được, cô ngồi trên sô pha chờ phụ huynh đến đón con.
Sô pha ở cạnh cửa sổ sát đất, Lộ Vô Khả nhìn mấy tòa cao ốc mơ hồ ngoài cửa sổ phát ngốc.
Bỗng nhiên, bên cạnh có một đứa nhỏ gọi cô: “Cô ơi.”
Lộ Vô Khả vẫn là ngày đầu tiên làm giáo viên, tiếng thứ nhất còn chưa ý thức được là đứa nhỏ đang gọi cô.
Thẳng đến tiếng thứ hai Lộ Vô Khả mới quay đầu nhìn qua.
Cô bé trắng nộn, mắt to đen bóng như quả nho, lớn lên rất đáng yêu.
Lộ Vô Khả nhớ rõ đứa bé này.
Không chỉ vì bé đáng yêu, mà còn vì cô bé này có điểm không giống người khác.
Chân bé hơi thọt.
Không hiểu cha mẹ bé ôm ý tưởng gì mà đưa con đến đây học múa.
Nhưng mà lúc nãy lên lớp Lộ Vô Khả quan sát qua, cô bé ngoại trừ chân không tiện chút, những mặt khác rất có thiên phú.
Nếu không phải do chân, cô bé này rất hợp học khiêu vũ.
Lộ Vô Khả nhìn cô bé, kỳ thật từ nhỏ cô rất ít tiếp xúc với trẻ con, chưa từng trêu đùa với trẻ coon, sau một lúc lâu chỉ nhìn bé khô cằn nặn ra một câu.
“Trần An Ninh, sao vậy con?”
Cô bé mới 5 tuổi rưỡi, trên mặt còn vẻ núng nính của trẻ con, bé hơi nghẹt mũi, ủy khuất bẹp miệng: “Cô ơi, con đau bụng.”
Lộ Vô Khả sửng sốt một chút, không biết nên dỗ như thế nào.
“Vậy……!Cô rót cho con ly nước ấm uống.”
Búp thịt nhỏ của Trần An Ninh lau lau đôi mắt, gật đầu.
Lộ Vô Khả ôm bé ngồi lên sô pha, rót cho bé ly nước ấm.
Đứa nhỏ ngồi ở trên sô pha ôm cái ly uống, Lộ Vô Khả cũng không biết nên nói gì với bé.
Một lớn một nhỏ cứ vậy ngồi đó.
Lộ Vô Khả cúi đầu nhìn chằm chằm giày múa trên chân mình.
Qua một lát cửa phòng học đột nhiên bị gõ gõ, một thanh âm khàn khàn mang theo chút lười biếng truyền đến.
“Trần An Ninh.”
Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười.
Lộ Vô Khả sửng sốt một chút.
Bên cạnh Trần An Ninh đang lắc lư đôi chân lập tức nhảy xuống sô pha: “Ba ba!”
Lộ Vô Khả ngước mắt.
Thẩm Ngật Tây đứng dựa vào cửa..