Đọc truyện Hạ Sốt – Chương 56: Đỏ
*Hạt đậu đỏ hay còn gọi là hạt tương tư.
CHƯƠNG 54
Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Năm đó rời đi thành phố Lan Giang là mùa xuân.
Trở về cũng là mùa xuân.
Thời tiết Lan Giang vẫn như cũ, vừa đến lập xuân đã mưa không ngừng, khắp nơi đều lạnh lẽo và ẩm ướt.
Sau khi ra khỏi phòng gặp mặt của lớp bốn tự động hóa máy móc, Lộ Vô Khả đến phòng WC.
Đang giữa xuân, nước lạnh như băng.
Lộ Vô Khả hứng nước hắt lên mặt, bên cạnh là cửa sổ, gió mang theo mưa phùn nhẹ tiến vào, dừng trên mu bàn tay thấm lạnh một mảnh.
Lộ Vô Khả không quan tâm.
Người trong gương ngũ quan vô hại mà tinh xảo, giống như nai con, chóp mũi ửng đỏ.
Làn da rất trắng, bọt nước long lanh treo trên lông mi, ướt át chưa nhỏ xuống.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm mình trong gương vài giây, giơ tay chạm vào trán.
Như dự kiến một mảnh nóng bỏng.
Lần này sốt cao tới không hề báo trước, vội vàng.
Mấy năm nay ở bên ngoài sống một mình không người thân, hễ có chuyện gì đều tự mình động thủ, nhưng đúng là làm Lộ Vô Khả nuôi được thói quen tốt.
Trên người chỉ cần chỗ nào hơi đau hay có dấu hiệu thì sẽ lập tức uống thuốc, đi bác sĩ.
Cô lau sạch nước trên trán, lấy điện thoại tìm số A Thích, gửi tin nhắn cho cô ấy.
[ tớ xuống tầng mua ít thuốc.
]
Từ trước đến nay Lộ Vô Khả có tật lưu ý xung quanh, lúc mới vừa đi lên thấy gần đây có tiệm thuốc, ngược lại giờ có chỗ dùng.
Nhắn xong cô nhét điện thoại lại vào túi, đi ra WC.
Từ hội sở đi ra ngoài, mưa phùn tí tách không ngừng, Lộ Vô Khả không mang dù, hờ hững nhìn sợi mưa trong chốc lát, đi vào trong mưa.
Trên đường ánh đèn sương mù mênh mông, đây là khu náo nhiệt, trên đường phố người xe vội vàng.
Lộ Vô Khả đi theo một đám người băng qua đường cái, đối diện có mấy con hẻm sâu, tiệm thuốc bảng hiệu xanh ở đầu một con hẻm.
Lúc cô đẩy cửa đi vào nhân viên thu nhân sau quầy đang xem phim truyền hình cẩu huyết 8 giờ tối.
Nghe thấy tiếng vang, nhân viên cửa hàng giương mắt nhìn cô một cái: “Mua thuốc à?”
Lộ Vô Khả tùy ý kéo áo khoác tây trang trên người lại, hỏi: “Thuốc hạ sốt ở đâu vậy?”
Nhân viên cửa hàng đang xem phim mê mẩn, không dời mắt được, ngón tay chỉ một hướng: “Thuốc hạ sốt ở chỗ xa nhất, cô tự đến bên kia nhìn xem, nhìn bệnh hốt đúng thuốc, nếu thật sự không biết uống gì thì có thể tới đây nói với tôi triệu chứng.”
Bệnh nhỏ như phát sốt này Lộ Vô Khả tự mình giải quyết được, đi theo hướng nhân viên chỉ.
Mỗi lần phát sốt cô đều uống mấy thứ này, cơ bản sẽ không sai, vòng vòng ở chỗ kệ hàng tiện tay cầm mấy hộp.
A Thích nhắn tin cho cô, bảo cô khi nào ra tới nói cô ấy một tiếng.
Lộ Vô Khả vừa trả lời tin nhắn vừa nhìn mô tả của một hộp thuốc trên kệ, cô đang muốn lấy một hộp, cách một kệ hàng, đối diện bỗng nhiên truyền đến giọng đàn ông.
“Này.”
Giọng nói người đàn ông trầm thấp, mang theo khàn khàn sau khi hút thuốc.
Lộ Vô Khả sửng sốt một chút.
Động tác cũng quên tiếp tục.
Người đối diện không phát hiện bên này có người, vẫn nói tiếp.
“Bên đó tay nào của hắn chạm vào đứa bé?”
Ở hoàn cảnh yên tĩnh như vậy mọi thứ đều bị phóng đại vô hạn, lời người đàn ông nghe thất thần lười nhác, lại mạc danh làm người ta hoảng sợ.
Lộ Vô Khả rũ mắt xuống, tiếp tục lấy thuốc của mình.
Không biết đầu kia nói gì.
Lộ Vô Khả nhớ tới Quách Húc đang hút thuốc ở cửa tiệm đồ nướng.
Đầu kia nói xong im lặng vài giây, đại khái đang đợi anh xử lý.
Bên kia có lẽ Thẩm Ngật Tây đang lấy hộp gì đó trên kệ, đệm đệm trong tay.
“Bên phải à,” anh trầm ngâm một lát, vân đạm phong khinh bỏ xuống một câu, “Phế đi.”
Nói xong dứt khoát cúp điện thoại.
Cho dù không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng có một việc Lộ Vô Khả đúng là ít nhiều cũng biết.
Ông chủ tiệm đồ nướng đắc tội với người ta, cái tay đó có lẽ sẽ bị phế đi.
Nghe tới chắc là chạm vào người không nên chạm bên cạnh Thẩm Ngật Tây.
Bên kia Thẩm Ngật Tây lấy thứ mình cần, nhét điện thoại vào túi rồi đi ra.
Lộ Vô Khả không nhúc nhích, chậm rì chọn lựa, không đi ra ngoài ngay, khoảng năm phút sau mới từ kệ hàng vòng ra.
Ngoài ý muốn chính là người nọ còn chưa đi.
Nhìn đến thân ảnh cao cao trước quầy, cô sửng sốt một chút.
Chắc anh mua thuốc cho ai đó, nhân viên đang hỏi anh triệu chứng của người bệnh.
Lộ Vô Khả không nhúc nhích.
Cô nghe thấy anh nói: “Hắt xì chảy nước mũi.”
“Có tiền sử dị ứng thuốc không?”
“Aspirin.”
Thanh âm Thẩm Ngật Tây bình tĩnh, trả lời một tia do dự cũng không có.
Anh rất quen thuộc với người này.
Nhân viên cửa hàng tìm hộp thuốc với một bao thuốc pha nước lớn sau kệ cho anh: “Vậy thì uống hai thứ này, uống có thể giảm triệu chứng hắt xì.”
Cảm mạo không uống thuốc đều là bảy ngày mới hết, uống thuốc đơn thuần chỉ là giảm bớt tình trạng hắt xì với chảy nước mũi.
Thẩm Ngật Tây nói: “Được, cô tính tiền đi.”
Lúc anh nói câu này nhìn chung quanh, có lẽ không tìm được thứ mình muốn tìm, thuận miệng hỏi nhân viên một câu: “Trong tiệm có kẹo nhuận hầu không?”.
Nhân viên là người phụ nữ lớn tuổi, ở sau quầy chỉ một kệ hàng đằng sau: “Ở đó kìa, tầng dưới ấy.”
Thẩm Ngật Tây xoay người nhìn: “Cảm ơn.”
Nói xong đi qua chỗ đó.
Người nọ hẳn là do mới uống rượu xong, mặt mày chút mệt mỏi.
Anh cụp nửa mắt, tay để sau gáy hoạt động cổ.
Rốt cuộc dư quang chú ý tới ở đây còn có người khác, anh thập phần có lệ khóe mắt liếc qua.
Đơn thuần chỉ là một động tác theo bản năng.
Hai chân Lộ Vô Khả như bị dính vào tại chỗ.
Thẩm Ngật Tây thấy được cô.
Bốn mắt bỗng nhiên đối diện, thời gian như trầm lặng giữa bọn họ.
Ánh mắt anh nhìn cô vẫn như ánh mắt lúc ở phòng ăn.
Lãnh đạm, bình tĩnh.
Ngắn ngủn hai giây, tầm mắt anh như chỉ lớt qua gương mặt cô, dưới chân cũng chưa dừng, dời mắt.
Như bất luận người xa lạ lướt qua vai nhau.
Cánh môi Lộ Vô Khả hé mở, một hơi thở lặng yên bay ra.
Thẩm Ngật Tây đi qua cầm hộp kẹo.
Không giống anh, Lộ Vô Khả không dời mắt, vẫn luôn nhìn thẳng.
Mà anh liếc cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, trở lại quầy thu ngân tính tiền.
Rốt cuộc Lộ Vô Khả cũng chịu rũ mắt xuống.
5 năm.
Sao có thể ai cũng còn ở tại chỗ.
Bên quầy thu ngân anh tính tiền xong, xách túi thuốc đẩy cửa đi ra ngoài.
Một trận gió từ ngoài cửa thổi tới, một khúc chân lộ ra khỏi đôi bốt bị thổi đến lạnh cả người.
Xích sắt treo trên cửa đánh vào mặt kính vang leng keng, cửa khép lại.
Gió không thổi nữa.
Quả thật anh đã buông xuống.
Lộ Vô Khả ôm đống thuốc không giương mắt nhìn nữa, rượu trong dạ dày lại quay cuồng.
Nhân viên thu gần vội vàng muốn xem TV, thấy cô gái này vẫn không nhúc nhích, thúc giục cô một chút: “Cô bé, có thể tính tiền được rồi.”
Lúc này Lộ Vô Khả mới cầm thuốc đi qua.
– ———-
Hãy làngười đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cáchđọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lúc A Thích lái chiếc Toyota màu đen của mình đến tiệm thuốc đón Lộ Vô Khả, cô đang ngồi xổm dưới mái hiên cầm bình nước khoáng uống thuốc.
Làn váy đen phết đất, dưới áo khoác tây trang là xương quai xanh tinh tế mảnh khảnh, váy hai dây trước ngực lộ ra ít phong cảnh.
Trắng đến lóa mắt
Nhìn sao cũng là dáng vẻ đáng thương, cố tình cô lại uống thuốc như ăn kẹo, viên thuốc vừa nhét vào miệng liền nuốt xuống.
Hai người cùng nhau trở về nhà A Thích.
Nhà cũ Lộ Vô Khả đã để không mấy năm, dơ đến nổi không thể ở được, trở về vội vàng cũng không kịp quét dọn, từ tối hôm qua Lộ Vô Khả liền ở lại chỗ A Thích.
A Thích không chịu nổi bị mẹ quản, sau khi tốt nghiệp không về nhà, thuê một căn nhà hai phòng ngủ một khách gần chỗ mình làm.
Đoạn đường này không quá quý, tiền lương mỗi tháng của A Thích trả tiền thuê nhà với nuôi sống chính mình cũng dư dả, cuộc sống trôi qua đắc ý.
Ở Lan Giang khi trời lạnh không có máy sưởi, từ mùa đông đến mùa xuân chỉ có thể kiên cường chịu đựng.
A Thích từ bên ngoài về nhà còn bị đông lạnh đến mức run, trong nhà không ấm hơn bên ngoài bao nhiêu, gạch cũng có hơi nước.
Sau khi Lộ Vô Khả về mới phát hiện đầu gối sưng lên, A Thích cầm cái muỗng đến tủ lạnh cạo một túi đá nhỏ dùng khăn lông bọc lại giúp cô chườm.
“Bị sao vậy Lộ Vô Khả? Sưng một cục to như vậy.”
Chân Lộ Vô Khả như chân người già, thời tiết lạnh lẽo này chân cô phải đau mấy ngày mới đỡ được.
Ở Lan Giang mùa xuân ẩm ướt hơn các nơi khác nhiều, nó làm trên người gần đây có chút bệnh đều chạy ra hết, huống hồ hôm nay cô còn leo lên núi ở một ngày, chắc bị đông cứng.
Cô thuận miệng trả lời: “Bệnh cũ.”
Chân Lộ Vô Khả đặt ở trên sô pha, đùi với cẳng chân liền thành một đường cong xinh đẹp, một đôi chân trắng thẳng tắp và cân đối.
A Thích đè khăn lông lên đầu gối, hỏi cô: “Mấy năm nay ở nước ngoài không điều trị à?”
Tâm tư Lộ Vô Khả ngập ngừng, đột nhiên nhớ tới Thẩm Ngật Tây đã từng nói với cô.
Lúc ấy anh ôm cô hôn hôn, nói với cô, chân trị không hết chúng ta liền tiếp tục trị, trong nước trị không hết liền ra nước ngoài, luôn có lúc chữa khỏi.
Tầm mắt Lộ Vô Khả ngừng ở cái khăn lông trên đầu gối, lên tiếng: “Có.”
Chỉ là điểu trị không hết.
Thật sự khó khăn.
Người nếu như bị ma bệnh quấn lên muốn mặc kệ cũng không được.
Dù là bệnh nặng hay nhẹ, chỉ cần là trị không hết, có thể quấn quanh xương cốt người ta.
A Thích nghĩ trăm lần cũng không ra: “Cậu nói xem có phải mùa xuân Lan Giang không hợp với bát tự của cậu đúng không, mới vừa trở về được một ngày, hết phát sốt rồi lại chân đau.”
Còn xui xẻo hơn nữa là vừa về liền gặp phải tiền nhiệm.
Lời này đương nhiên A Thích không nói ra làm Lộ Vô Khả ấm ức.
Cô bỏ qua đề tài này, từ đống nghi vấn lớn của mình nhặt ra ít cái hỏi: “Ở nước ngoài rất tốt, 5 năm này chưa từng thấy cậu trở về, sao lần này không rên một tiếng đã trở lại? Vẫn là xuống máy bay mới gọi điện thoại cho tớ.”
Ngày hôm qua Lộ Vô Khả trở về, còn trở lại rất vội vàng.
Không biết có phải do đến bữa tiệc gặp bạn cũ không, quang cảnh thời đại học phủ đầy bụi bỗng nhiên bị mở ra, bầu không khí như lan tràn hương vị bụi bặm.
Quen thuộc, rồi lại bi thương nhàn nhạt.
A Thích nói xong không ngờ bầu không khí hạ xuống như vậy, trêu đùa đuổi dòng cảm xúc ấy đi: “Chẳng lẽ trước đó cậu không chuẩn bị một chút nào, nói đi là đi, lâm thời chạy đến sân bay rồi mua vé chuyến sớm nhất bay về?”
Lời cô ấy nửa câu đầu đúng rồi, nửa câu sau không đúng.
Lộ Vô Khả nghe xong lại chỉ cười nhạt một cái, trả lời nửa câu sau: “Không có khoa trương vậy, mua vé trên mạng.”
Chườm lạnh cũng đủ rồi, A Thích lấy khăn lông trên đùi cô ra, rất nghiêm túc hỏi cô: “Lộ Vô Khả, cậu nói cho tớ, có phải ở bên đó xảy ra chuyện gì à, hay là có tên chó nào to gan lớn mật khi dễ cậu?”
Lộ Vô Khả uống rượu xong, trên người hơi lười.
Khối lạnh lẽo trên đùi biến mất, sống lưng cô thả lỏng, eo dựa vào sô pha, trong giọng nói không giấu được sự cạn lời.
“Hứa Uyển Nhu, cậu nghĩ tớ yếu đuối như vậy à?”
A Thích có thể cảm giác được từ lúc ở phòng ăn thần kinh Lộ Vô Khả vẫn luôn là căng chặt.
Cô ấy cố ý chọc cô như vậy, cũng biết nếu đúng như mình nói, thì 5 năm trước Lộ Vô Khả đã sớm quay về rồi, một mình ở nước ngoài học tập, sinh hoạt, làm việc sao có thể dễ dàng được.
Lúc này A Thích thấy cô đã thả lỏng, cười: “Vô Khả chúng ta đương nhiên rất lợi hại, có thể ở nước ngoài nhận được tiền lương cao như vậy mà.”
Cô ấy bắt đầu khoác lác: “Hơn nữa hiện tại giơ ảnh của cậu trước mặt người ta, có người nào không biết cậu chứ, ai không biết đây là vị khiêu vũ nổi tiếng Lộ Vô Khả.”
Lộ Vô Khả nghe vậy cười: “Hứa Uyển Nhu, cậu thật phiền.”
Tuy rằng mấy năm nay Lộ Vô Khả không về nước, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc trên mạng với A Thích, cho nên những chuyện của Lộ Vô Khả ở nước ngoài cô ấy ít nhiều cũng biết một chút.
A Thích biết ở nước ngoài chi tiêu lớn, số tiền đó của Lộ Vô Khả chống đỡ không được bao lâu, vẫn luôn vừa học vừa làm nuôi sống chính mình.
Cũng biết cô vẫn luôn học khiêu vũ, sau khi tốt nghiệp không làm việc cùng cùng ngành mà đi khiêu vũ.
Đại học có đôi khi còn bài xích chuyện khiêu vũ, hiện tại lại như điên rồ, cũng không biết vì sao.
A Thích nhìn chân cô, hỏi: “Chân cậu như vậy, cậu khiêu vũ như thế nào, nhảy một lần sưng một lần?”
“Không có.”
A Thích duỗi tay sờ trán cô: “Sao còn nóng như thế này chứ?”
Cô ấy lục túi thuốc cô ném trên bàn, bắt được trước mắt tả phiên hữu xem: “Cậu mua cái này là thuốc hạ sốt thật à?”
Lộ Vô Khả hơi buồn ngủ, lười biếng trả lời.
Nhưng lại nói: “Chưa có uống.”
“Vậy mới nãy trước cửa hiệu thuốc cậu uống cái gì?”
“Thuốc giải rượu.”
Lộ Vô Khả biết tửu lượng của mình không tốt, uống thuốc giải rượu là vì không muốn thêm phiền toái cho A Thích, cô mà say thật sự rất khó trị.
Hơn nữa đã uống rượu không thể uống thuốc hạ sốt.
Ngày mai A Thích còn phải đi làm, cô nói với A Thích: “Tắm rửa rồi đi ngủ.”
Cái khăn trong tay A Thích lại có tác dụng, đắp lên trán cô: “Để hạ nhiệt, tớ đi nấu cho cậu chút gì ăn, trong bụng phải có chút gì đó thì mới uống thuốc hạ sốt được.”
A Thích nấu cho Lộ Vô Khả chén mì, Lộ Vô Khả chịu đựng khó chịu trong dạ dày miễn cưỡng ăn mấy miếng, A Thích tắm xong đi ra thấy chén mì không nhúc nhích mấy, nói cô vừa nhìn liền biết ở nước ngoài không chịu ăn cơm đủ, cái dạ dày như mèo này lại càng ngày càng nhỏ.
Hai người xong việc liền bò lên giường, A Thích dính gối liền ngủ, Lộ Vô Khả thanh tỉnh một lúc, thuốc hạ sốt rất nhanh liền phát huy tác dụng, mí mắt nặng nề ngủ rồi.
Có thể là do sốt, tối đó Lộ Vô Khả mơ nhiều giấc mộng đứt quãng.
Mơ thấy 5 năm trước ở nhà chia tay với Thẩm Ngật Tây.
Sau đó khi rời đi Lan Giang đến nghĩa trang thăm mẹ, nói không bao giờ trở về.
Đảo mắt lại tới căn nhà mình ở nước ngoài, cô từ chức, lấy quần áo trong tủ ném vào va li, trước khi đi cũng chưa gặp chủ nhà, kéo hành lý vội vàng đến sân bay.
Cuối cùng cảnh tượng lại về tới nghĩa trang, sáng nay cô đi chùa rồi mới đến nghĩa trang nhìn mẹ.
Trong mộng cảnh tượng hỗn loạn cùng với yết hầu bị bỏng đau đớn trộn lẫn bên nhau.
Cuối cùng ép buộc Lộ Vô Khả tỉnh giấc.
Mở mắt là trần nhà u ám, huyệt Thái Dương đau nhức, cổ họng như đang bị lửa đốt.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu không nhúc nhích.
Giấc mộng lần này xem như nhìn qua 5 năm này một lần nữa.
Giãy giụa, thanh tỉnh, không khác gì hai mươi mấy năm cô từng sống.
Ngoại trừ giấc mộng hoang đường đó.
Quanh co lòng vòng, cô vẫn quay trở lại..