Đọc truyện Hạ Sốt – Chương 17
Ngày đó Lộ Vô Khả ở ký túc xá ngủ cả một buổi trưa, lúc dậy đã là năm sáu giớ chiều.
Lúc này ở Lan Giang trời đã tối, trong ký túc xá không bật đèn, chỉ có ba cái đèn bàn sáng lên.
A Thích, Vu Hi Nhi, Tưởng Thanh đều ở ký túc xá, chỉ mở mấy cái đèn bàn làm việc của riêng mình.
Lộ Vô Khả từ trên giường ngồi dậy, hỏi các cô: “Sao không bật đèn lên?”
A Thích vừa thấy cô dậy đã ném điện thoại lên bàn, từ trên ghế nhảy xuống chạy tới mép giường cô.
Cô ấy bám vào lan can giường Lộ Vô Khả: “Tỉnh rồi hả? Đầu còn đau không?”
Lộ Vô Khả trước khi ngủ đã uống mấy viên thuốc A Thích mua, hiện tại đầu cũng không còn đau.
Cô lắc đầu: “Không đau nữa.”
Lúc này A Thích mới bật đèn: ” Tụi mình thấy cậu ngủ ngon như vậy liền không làm ồn đến cậu.”
Lại quay về mép giường cô, hỏi: “Tối hôm qua cậu ngủ không ngon à?”
Tối qua Lộ Vô Khả đúng là ngủ không ngon giấc, tay xoa xoa huyệt thái dương: “Có chút.”
A Thích hỏi: “Cậu vì buổi biểu diễn hôm nay nên khẩn trương mới ngủ không được?”
Vu Hi Nhi ngồi trước bàn nhìn gương vẽ lông mày lên tiếng: ” Cậu thấy cậu ấy giống người chỉ vì việc nhỏ này mà khẩn trương sao?”
A Thích thường xuyên không có việc gì liền chạy tới nhà Lộ Vô Khả, lâu rồi đối với chuyện nhà Lộ Vô Khả hoặc nhiều hoặc ít cũng hiểu biết một chút.
Thậm chí cô ấy cảm thấy việc này đối với tâm lý Lộ Vô Khả không phải là chuyện nhỏ.
“Chưa chắc đâu,” A Thích quay đầu lại nhìn Vu Hi Nhi, “Không phải ai gan lớn cũng không sợ cái gì.”
Tính cách A Thích và Vu Hi Nhi giống nhau kiểu càng khó khăn càng thật tình, hai người buổi sáng chỉ dựa vào một cuộc điện thoại liền tiêu tan hiềm khích lúc trước, người dễ dàng ầm ĩ nhất cũng có thể trở thành bạn tốt, dù sao trong tính cách cũng có một chút tương đồng.
Vu Hi Nhi tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ lại mấy câu nói kia của A Thích, qua một lát mới cầm phấn mắt tiếp tục trang điểm, nói một câu chắc vậy.
Giường của Tưởng Thanh đối diện giường Vu Hi Nhi, lúc này đang làm bài tập, thấy cô nàng đang trang điểm, hỏi: “Cậu muốn đi ra ngoài à?”
Vu Hi Nhi đánh phấn mắt lên mí mắt, nói: ” Ừ, đi ra ngoài.”
Tưởng Thanh nghĩ đến buổi sáng cô ấy nhờ A Thích mua thuốc: ” Không phải thân thể cậu cũng không thoải mái sao?”
Tay Vu Hi Nhi đang vẽ mắt dừng một chút, rất nhanh lại vẽ tiếp: “Không có gì to tát, đỡ rồi.”
Cô ấy trang điểm xong bẻ hai viên thuốc giảm đau nhét vào miệng, lại uống thêm một ly nước nóng lớn để nguội trên bàn.
Mọi người đều biết cô ấy đang uống thuốc giảm đau, miệng vết thương trên người lại chưa ai thấy được.
A Thích cầm điện thoại kêu cơm hộp cho Lộ Vô Khả, thuận miệng hỏi cô ấy một câu: “Tiểu công chúa, rốt cuộc trên người cậu bị gì vậy?”
Vu Hi Nhi mang túi xách ra cửa, trả lời: “Lúc trước sao không phát hiện cậu dông dài như thế nhỉ?”
“Fuck,” A Thích thiếu chút nữa đuổi theo đánh cô ấy, “Cậu một ngày không tìm chửi cả người liền khó chịu đúng không.”
Vu Hi Nhi vừa đi trong ký túc xá thanh tĩnh không ít.
Lộ Vô Khả xuống giường đến phòng tắm tắm rửa một cái, tắm xong từ phòng tắm đi ra cơm A Thích gọi cho cô đã tới rồi.
A Thích từ sớm đã ăn, buổi chiều ăn cùng với mẹ, ăn xong tiễn mẹ lên xe rồi mới về ký túc xá.
Lúc Lộ Vô Khả đang ăn cơm cô ấy kéo ghế dựa đến ngồi bên cạnh chơi điện thoại.
Tưởng Thanh lúc này có việc đi ra ngoài, trong phòng chỉ có hai người các cô.
“Đúng rồi,” A Thích cũng không biết đột nhiên nghĩ tới cái gì, bỏ điện thoại lên bàn, ” Cậu đoán xem chiều nay tớ thấy được bài post gì nào?”
Lộ Vô Khả luôn luôn không để ý mấy chuyện này nhưng vẫn phối hợp với A Thích: ” Cái gì?”
A Thích chống cằm nhìn cô, trên mặt cười hì hì: “Cậu đó, hôm nay ở trên sân khấu đẹp như vậy một đống con trai hai mắt luôn nhìn thẳng, phải không?”
A Thích kiêu ngạo giống như người được nói đến là cô ấy: “Thật tinh mắt, Lộ Vô Khả nhà ta xinh đẹp vậy mà.”
Cô nàng này lại thổi phồng lên, Lộ Vô Khả nhét đùi gà vào miệng cô ấy: “Được rồi, cho cậu ăn đùi gà.”
A Thích cầm đùi gà từ trong miệng ra: “Tớ nói thật mà.”
Cô ấy nói: “Hôm nay có nhiều tên muốn xin số điện thoại cậu, cũng không biết họ nghe từ đâu hai tụi mình có quan hệ tốt, còn có hai người tìm đến tớ nữa cơ.”
Trước kia cũng không phải không ai tìm A Thích xin số điện thoại Lộ Vô Khả, một người xinh đẹp vậy đứng cạnh mà không ai tìm đến xin mới là lạ.
Nhưng tiếc nuối một chỗ là Lộ Vô Khả đối với chuyện yêu đương căn bản không có hứng thú gì, cho dù trăm cay ngàn đắng xin được số điện thoại cũng không làm gì được.
A Thích làm mặt quỷ với cô: ” Hệ thảo* ở chuyên ngành kế bên cũng tìm tới, lớn lên không tồi.”
*hệ thảo như hệ hoa nhưng là nam.
Cô ấy nói: “Tớ liền suy nghĩ tại sao một năm học trôi qua cũng chưa nói chuyện với nhau bao giờ, cậu ta đột nhiên tìm mình trò chuyện, thì ra là tìm tớ xin số cậu.”
Ánh mắt Lộ Vô Khả từ từ nhìn về phía cô ấy.
A Thích đang gặm đùi gà, thấy cô nhìn qua lập tức hiểu ý, giơ tay: ” Tớ không đem số điện thoại nói cho hắn biết.”
Miệng cô ấy cắn cắn đùi gà, tiếng nói chuyện có chút hàm hồ: “Có điều cậu chừng nào mới có thể dẫn người đến để tớ xem đây.”
Lộ Vô Khả giống như thật sự nghiêm túc suy tư một chút: “Chắc tới lúc kết hôn đi.”
A Thích cạn lời: “Tuổi còn trẻ mà nghĩ mấy cái xem mắt mù quáng làm gì, ở độ tuổi tươi đẹp này mà không yêu đương với vài anh soái ca thì thiệt thòi lắm.”
Cô ấy nói, Lộ Vô Khả, cậu quả thực để phí gương mặt của cậu.
Lộ Vô Khả giống như không nghe thấy.
A Thích nói: “Cậu nên học hỏi Thẩm Ngật Tây kìa.”
Lộ Vô Khả đang ăn cơm, thình lình nghe đến tên này, khẽ nâng mắt.
A Thích không phát hiện cô có chỗ không thích hợp, còn nói tiếp: “Người ta đổi bạn gái thường xuyên, không biết gương mặt kia đã gây tai họa cho bao nhiêu cô gái nhỏ rồi.”
Trong chốc lát sau, Lộ Vô Khả đột nhiên hỏi A Thích một câu.
“Vì sao hắn học đại học ở đây?”
Cô hỏi vấn đề này, căn bản không liên quan đến chuyện A Thích nói, A Thích bị cô hỏi không hiểu ra sao: ” Cái gì vì sao hắn học ở đây?”
“Không phải Thẩm Ngật Tây ở thủ đô sao?”
Vấn đề này từ miệng Lộ Vô Khả hỏi ra quả thực khó để tin, bình thường cô mới lười hỏi mấy đề tài của nam sinh.
A Thích kinh ngạc, nháy mắt bắt được trọng điểm: “Sao cậu biết được?”
Tay Lộ Vô Khả dừng một chút.
A Thích giống như phát hiện ra bí mật nhỏ của Lộ Vô Khả, kéo dài ngữ điệu “Wow, Lộ Vô Khả, bị tớ phát hiện rồi nha.”
Lộ Vô Khả dùng đũa chọc chọc cơm, quay đầu vẻ mặt khờ dại nhìn cô ấy: ” Cậu từng nói với tớ mà.”
A Thích nghẹn họng: “Tớ nói á? Sao tớ không nhớ gì nhỉ, chắc không đó?”
Lộ Vô Khả gật gật đầu.
A Thích bị cô làm cho hồ đồ, tuy rằng mình không có nhớ nhưng bình thường đúng là biết chuyện gì cũng nói với Lộ Vô Khả.
Cô ấy cũng không rõ, gãi gãi đầu: “Nhưng mà cậu hỏi chuyện này làm gì?”
“Thì tò mò thôi.” Lộ Vô Khả nói.
“Thật ra tớ cũng không biết vì sao Thẩm Ngật Tây chạy đến Lan Giang học nhưng trước đây từng nghe người ta nói qua một chút về hắn, rất nhiều người cũng tò mò chuyện của hắn.”
Rốt cuộc là người ở thủ đô, trong nhà lại có tiền có thế, làm sao có thể chạy tới cái thành phố nhỏ Lan Giang này học.
Nhưng Thẩm Ngật Tây tới.
Lộ Vô Khả lại hỏi cô ấy vì sao.
A Thích nói: ” Còn có thể vì sao nữa, giống như phim truyền hình con trai quá hư cha liền đổi cách trị.”
Cô ấy nói bố Thẩm Ngật Tây đem anh ném ở đây là muốn mài dũa lại tính nết anh.
“Nhưng không có tác dụng gì,” A Thích một lát liền gặm xong đùi gà, mút mút ngón tay, “Thẩm Ngật Tây liều mạng đua xe, tán gái, uống rượu không thiếu thứ gì, tớ thấy hắn cực kỳ vui sướng ấy chứ.”
Lộ Vô Khả nghe xong chỉ ồ một tiếng.
A Thích thấy có thể đi tắm được rồi, đứng dậy đá ghế dựa ra, nói với cô: “Tớ đi tắm đây, cậu phải ăn hết cơm đấy, không ăn hết tớ mách bà nội.”
Lộ Vô Khả tranh luận: “Cậu mách đi.”
“Mẹ,” A Thích cười, “Lộ Vô Khả cậu thật kiêu ngạo.”
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
– ————————————-
Kỷ niệm ngày thành lập trường qua đi, sinh hoạt lại bắt đầu buồn tẻ lặp đi lặp lại.
Ngay cả thời tiết ở Lan Giang cũng vậy, không gió không mưa bình lặng như nước.
Buổi tối Lộ Vô Khả có ca làm ở tiệm trà sữa, lúc tan học trời mới hơi tối, cô thu dọn mọi thứ rồi đi đến đó.
Đêm nay vẫn là cô với Lý Lị Đình làm.
Nhưng mà hôm nay trong tiệm không chỉ có hai người các cô, mà còn có vị chủ quán tâm huyết dâng trào tới xem tiệm nữa.
Chủ quán là dân thất nghiệp lang thang khoảng ba bốn mươi tuổi, bình thường không có tới tiệm trà sữa, cũng không biết làm gì, lúc Lý Lị Đình vừa mới tới làm việc thậm chí hoài nghi vị chủ quán này không trả nổi tiền lương cho cô ấy, sau này cứ hai tháng nhận được chuyển khoảng cô nàng mới đem hoài nghi kia nuốt về trong bụng.
Chủ quán không chỉ hành tung bất định, tính tình cũng cổ quái khó hiểu, khi thì vẻ mặt ôn hoà khi thì bắt được ai liền mắng, làm cho Lý Lị Đình vẫn luôn có chút sợ hắn.
Nhưng hôm nay tâm tình chủ quán thoạt nhìn không tồi, ngồi ở đó nói chuyện với các cô gần hai tiếng, làm cho Lý Lị Đình ngồi cực kỳ nghiêm chỉnh.
Có nữ sinh đến mua trà sữa, Lộ Vô Khả đứng dậy làm cho người ta.
Mấy cô gái nhỏ trong lúc chờ trà sữa túm lại một chỗ nói chuyện, đơn giản nói ai lớn lên đẹp trai, nữ sinh ở giữa bị chọc mặt đỏ bừng.
“Chờ lát nữa cậu cứ ngồi bên cạnh hắn, ra sức rót rượu,” một nữ sinh bày chiêu cho nữ sinh mặt đỏ, “Con trai á, vừa uống say liền không quản được phía dưới, đến lúc đó cậu cứ cởi hết quần áo ra còn sợ người ta không đáp ứng sao?”
Đám nữ sinh kia đều là chịu chơi, cũng hay nháo loạn pha trò, vui đùa.
Tuy rằng đoạn đối thoại của bọn họ không có bất luận câu nào nhắc tới tên của người con trai.
Nhưng Lộ Vô Khả biết bọn họ nói ai.
Mấy người này chính là mấy người ở nhà ma lúc trước.
Người đứng ở giữa chính là người đứng cạnh Thẩm Ngật Tây lần trước, chắc là chưa theo đuổi được, bạn bè cô ta đều khuyến khích đêm nay đem người chuốc say rồi chộp lấy.
Bọn họ nói, nữ truy nam cách tầng sa.
Lại hỏi cô ta vì sao lại thích người này.
Cô gái đó đứng trong đám người nhìn ra lại là một người điềm đạm nhỏ nhẹ, đỏ mặt nói không biết, chỉ là rất thích.
Thẩm Ngật Tây rất thích hút thuốc.
Mà bản thân người này tựa như thuốc.
Sặc người, mạnh mẽ, mê đắm.
Có thể làm người ta nghiện đến mức tìm chết.
Bất luận cô gái nào gặp người như Thẩm Ngật Tây, không có ai không bị hấp dẫn.
Qua một lát có đám nam sinh đi đến.
Từ ngày kỷ niệm ngày thành lập trường đó, đây là lần Lộ Vô Khả gặp lại Thẩm Ngật Tây.
Anh không khác trước mấy, vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ đối với cái gì cũng không để tâm.
Cách thật xa, tầm mắt anh dừng lại trên người cô.
Lộ Vô Khả mang khẩu trang, ánh mắt đối diện với anh một lúc ngắn ngủi.
Một ánh mắt, một cái bí mật trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Không ai biết anh đang nhìn cô, cũng không ai biết cô đang nhìn anh.
Cô rũ mắt bỏ nguyên liệu vào trong ly.
Tiếng các nam sinh dần dần vang tới gần, ánh mắt kia cũng trở nên càng ngày càng không thể ngó lơ.
Lúc này Lý Lị Đình đang ngồi nói chuyện phiếm với chủ quán ở phía sau, đi ra.
“Vô Khả, trà sữa làm xong chưa?”
“Chưa,” Lộ Vô Khả nói với cô ấy, “Còn hai ly.”
“Để tớ làm cho,” Lý Lị Đình tiến đến bên tai Lộ Vô Khả, “Cứu cứu tớ, nói chuyện phiếm với ông chủ tim tớ chịu không nổi, cậu nhanh chóng vào trong chắn giúp tớ đi.”
Lộ Vô Khả vừa lúc cũng không muốn ở nơi này, tránh chỗ đi ra phía sau.
Ngoài tiệm trà sữa, cô gái kia đã chạy đến bên cạnh Thẩm Ngật Tây, đỏ mặt hỏi anh muốn uống trà sữa không.
Thẩm Ngật Tây không đáp, nhìn thân ảnh bên trong vừa thấy anh tới liền chạy mất, trong lòng có chút khó chịu.
Mười ngón tay rũ bên người gảy gảy thuốc, khói bụi rào rạt rơi xuống đất.
Nghĩ nghĩ rồi lại cười, hung hăng nhả khói ra ngoài.
Lúc Lộ Vô Khả từ phía sau đi ra đám người đã đi rồi.
Chủ quán nói thật nhiều, từ trời nam nói đến đất bắc, nói xong cái này lại nói cái kia, đến mức lỗ tai cô sắp mọc kén.
Tối nay khách tới tiệm mua trà sữa không nhiều, Lộ Vô Khả với Lý Lị Đình không bận lắm.
Ngược lại rất lâu rồi không ai gọi đến đặt hàng thì lại có.
Là một đơn lớn, liếc mắt nhìn qua một cái có tới mười ly.
Lý Lị Đình sau khi nhìn đơn hàng còn tấm tắc kinh ngạc cảm thán là người nào vậy, thật là hào phóng.
Nhưng mà giây tiếp theo cô ấy nhìn thấy ghi chú, thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của mình.
Khách hàng này để lại tin nhắn.
“Để người xinh đẹp nhất trong tiệm mấy người giao hàng qua đây.”.