Đọc truyện Hạ Nhất Trạm Thiên Vương (Thiên Vương) – Chương 16
Vừa nghe anh ta nói thế, tất cả đạo diễn đều tỉnh táo trở lại, tiếp tục xem nốt đoạn phim.
Điền Viên lại xuất hiện trên màn hình. Cô gái đi cùng đang định kéo cậu đi nhanh hơn cho xong lượt đi này còn tranh thủ qua bên kia nghỉ, trong khi Điền Viên tỏ ra thụ động, phóng mắt về nơi khác, thoạt nhìn hệt như một cặp tình nhân không xứng đôi. Cậu để mặc cô gái kéo tay trong khi tinh thần lơ đễnh, ánh mắt mơ hồ tựa thể đang tìm kiếm con mồi mới, vẻ ngả ngớn và vị kỷ toát ra sống động từ đôi mắt cậu.
Lại một lát sau, Điền Viên xuất hiện lần nữa. Cô gái vẫn bước mải miết còn cậu gần như bị cô nàng kéo đi. Cậu vẫn tỏ ra thụ động nhưng biếu cảm đã chuyển sang ngại nghịu như đang bị cô bạn gái dạn dĩ ép phải làm việc gì đó. Tay cậu nhiều lẫn đút túi quần rồi lại bỏ ra, thế hiện đầy đủ tâm trạng bất an, hệt như một anh chàng nghèo đang bị ép đi gặp bố vợ.
Lần tới Điền Viên xuất hiện, cô gái đi cùng đã đau chân lắm rồi, gần như tựa hẳn vào người cậu. Ánh mắt Điền Viên bấy giờ lộ vẻ lo lắng nhàn nhạt, cứ được một bước lại nhìn qua người đi cùng tựa như đang lo cho cô. Cậu vẫn không đổi tư thế, thỉnh thoảng mới nhẹ nhàng vòng tay quanh eo cô gái để dìu cô. Một chàng trai chu đáo đang lo âu và chăm sóc cho bạn gái mình được diễn xuất đầy sinh động.
Đến đây Dương Chấn Vũ giục tua nhanh. Sau đó tất cả đạo diễn đều bàng hoàng nhận ra, trong hai tiếng đồng hồ còn lại Điền Viên xuất hiện thêm khoảng hơn mười lần, tương đương với cậu đổi biểu cảm hơn mười lần, lần nào cũng là một nhân cách khác và phối hợp tuyệt đối với cô gái chẳng biết gì đi bên cạnh, cho đến khi Dean Kiều hô dừng mới thôi.
Những ai đang có mặt trong phòng chiếu phim nhất thời không biết nói sao nữa, chẳng một lời nào có thể thốt ra lúc này.
Buổi thi tuyển này không chỉ là sát hạch thí sinh mà còn là sát hạch đạo diễn.
Trong bốn tiếng đồng hồ hoàn toàn không có gì đáng để mong đợi mà Dean Kiều khai phá ra một thí sinh rất có triển vọng. Nhất là tại thời điểm phát hiện cậu, ông ta vẫn lặng yên và trấn tĩnh sát hạch cậu suốt bốn tiếng đồng hồ. Chưa bàn đến nghệ thuật chỉ bàn riêng đến tính kiên nhẫn dành cho nghệ thuật rõ ràng đám đạo diễn bọn họ có thúc ngựa cũng chẳng theo kịp, sự chênh lệch trình độ khiến tất cả bọn họ chỉ biết lặng im.
Dương Chấn Vũ trừng trộ nhìn thằng nhóc bị mình quẳng đi không thương tiếc lại có khả năng giành mất một đối tác tầm cỡ của mình. Chỉ y mới biết phim lần này của Dean Kiều là bộ phim võ hiệp tốn kém mấy triệu đô để sản xuất. Với danh tiếng của ông ta cộng vói nguồn đầu tư khổng 15, gần như đã có thể dự đoán được vô số, vô số phòng vé bạc triệu đang đợi chờ y, mà hết thảy chúng nó đều bị thổi bay chỉ vì Điền Viên.
Y đứng bật dậy, sải bước nhanh chóng ra khỏi phòng chiếu phim, bấy giờ các đạo diễn mới dám thở hắt. Có vị đùa với Trang Hòa Bình, “Đạo diễn Trang, vụ này ông nhầm rồi đúng không? Ai mà ngờ Jamie lại lọt vào mắt xanh của Dean Kiều.”
Trang Hòa Bình sầm mặt, “Người nhầm không phải tôi đâu.” Vừa nói xong, lại nhận ra chưa đúng lắm, ông ta liền sửa, “Giới giải trí luôn luôn biến đổi khó lường, ai biết trước đấy là đâu!”
Ông ta đứng dậy khỏi ghế, lúc đi ngang qua màn hình, vẫn cầm lòng không đặng liếc nhìn Điền Viên một cái, lẳng lặng hít một hơi thật sâu. Bá Lạc bỏ lỡ ngựa Thiên Lý, đâu chỉ ngựa Thiên Lý mới buồn; nhưng ai đã làm cho thời đại này trở thành thương nhân mới nắm quyền nhìn nhận, tôn vinh, chứ không phải Bá Lạc?
(Năm 770 – 500 TCN, thời Xuân Thu Chiến Quốc, ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý – loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Lạc. Thiên Lý vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó, nhờ có Bá Lạc mà ngựa Thiên Lý được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng. Ngày nay người ta thường ví Bá Lạc tìm ngựa Thiên Lý là để nói muốn tìm nhân tài thì cũng phải có những nhân tài tìm kiếm như Bá Lạc vậy)
Bất động sản đứng tên Phí Anh Lệ có khá nhiều. Từ khi Điền Viên rời nhà Lý Bạc Nhiên, cậu luôn ở tại một trong số các nhà của cô. Ban đầu Phí Anh Lệ kiên quyết không chịu nhận tiền thuê cậu trả nhưng cậu cứ khăng khăng đòi trả mới được. Thấy cô cứng quá, cậu đành nói, “Sau này lỡ muốn chứng minh không phải chị bao nuôi tôi, thì còn hóa đơn nộp thuế chị thu tiền nhà trưng ra làm bằng chứng.”
Bấy giờ cô mới thở dài, bất đắc dĩ phải nhận.
Điền Viên cũng không có nhiều tiền nên chỉ dám thuê gian phòng ít tiền nhất.
Nơi đây vốn dĩ là địa ốc bất động sản ngày xưa CDEA tham gia đấu thầu, ý tưởng vạch ra vô cùng đồ sộ, nhưng bắt tay vào thi công mới biết đất của nó từng là nhà máy sản xuất đồ dùng hóa chất, chưa kể nó ở gần nội địa, càng về sau này bất động sản nội địa càng phát triển như cỏ mọc sau mưa, người đến đây mua không ít. Thế nên CDE A đổi kế hoạch, xây nó thành chung cư giá rẻ cho dân ngoại tỉnh thuê.
Một chung cư thường có nhiều phòng, chủ nhà chỉ cho thuê một phòng đơn một người cho tiện quản lý, thành thử phòng ở lúc nào cũng tối lù mù, người ra người vào cũng nhiều vấn đề phức tạp.
Chung cư Phí Anh Lệ hiển nhiên tốt nhất ở chốn này. Điền Viên tuân thủ đúng quy định, chỉ thuê một phòng trong số đó. Cậu trở về từ siêu thị, mua một thùng mỳ ăn liền và trứng gà, về cơ bản chúng là thực đơn chính trong sinh hoạt hiện tại của cậu. Hồi mới dọn ra riêng, cậu còn chịu khó mua rau củ thịt cá về tự nấu nướng. Thế nhưng sau đó cậu nhận ra mỗi một bữa ăn được nấu xong, cậu đều vô thức sắp hai đôi đũa, xới hai bát cơm, tựa như thói quen này đã bén rễ quá sâu vào sinh hoạt; rồi khi đặt bát xuống, cậu sẽ ngẩng đầu nói “Mời anh ăn cơm”, niềm hạnh phúc chứa chan trong lồng ngực ấy dường như còn vương vấn nhiều. Bởi vậy, cậu không nấu cơm nữa.
Đêm đêm, cậu sẽ mở chiếc di động cũ, tin nhắn thông báo từ tổng đài cho biết Lý Bạc Nhiên đã gọi nhỡ mấy cuộc.
Sau khi đọc xong, cậu chưa nhắn lại lấy một lần. Thói quen luôn rất khó sửa đổi, chúng ta phải mất thời gian thật lâu để hình thành nó, và phải mất thời gian rất dài để quên nó đi.
Vừa bước vào cửa chung cư, Điền Viên nhận được điện thoại từ Jason, “Sao? La Phó Dụ vác mặt đến không?”
“Không đến.” Cậu đáp bình thản.
Jason như trút được gánh nặng, cười vang, “Chẳng bõ công tôi thả tin này cho đàn chó của CDEA.”
“Jason… Anh thấy tôi như thế, liệu có hơi…” Cậu cúi đầu.
“Đây là giới giải trí, mọi cơ hội đều phải vồ vập mới đoạt được. Huống hồ cậu đọc xong kịch bản còn nói mình hợp vai này hơn mà. Đã thế, cách duy nhất để không phụ lòng Phí Anh Lệ là cậu phải dốc hết sức ra diễn cho tốt, để cho bộ phim càng xuất sắc hơn nữa!”
Điền Viên gật đầu rồi cúp máy, lục chìa khóa mở cửa vào nhà, mới thò chân vào đã bị kẻ lạ dộng mạnh lên tường bằng tốc độ sét đánh, sức cậu không nhỏ nhưng bị người đằng sau chặn đứng không tài nào động đậy.
“To gan, phòng của ông chủ Dương mà cũng dám đột nhập!”
“Các người là ai? Đây là phòng tôi thuê, chủ nhà là chị Phí, không có ông chủ Dương nào ở đây hết!” Cậu cãi lại.
“Ấy, thô lỗ thế làm gì, đừng dọa nó!”
Điền Viên cảm giác sức mạnh sau lưng lỏng đi. Cậu quay lại, bắt gặp Dương Chấn Vũ đang ngồi trên chiếc ghế đệm rẻ tiền nhà mình, đủng đỉnh hút xì gà.
“Dương Chấn Vũ… Sao anh ở đây?”
Dương Chấn Vũ chỉ ngón tay đang cầm xì gà về phía cậu, “Cho cậu một cơ hội.”
“Cơ hội?” Cậu xoa xoa vai mình.
Y nhún vai, cười bảo, “Lần trước tôi mời cậu gia nhập CDEA cậu nói không muốn làm giấy dán tường sản xuất hàng loạt của công ty chúng tôi. Ok, tôi cho cậu cơ hội nữa. Nếu cậu đồng ý gia nhập, tôi sẽ chi tiền đầu tư cho cậu không dưới một triệu đô cộng với cơ hội đóng vai chính trong ít nhất một bộ phim được đầu tư hơn trăm triệu. Sao hả, có đúng là cơ hội không?”
Lông mày cậu nhăn lại, “Sao tự dưng anh chạy đến đây cho tôi cơ hội này?”
Dương Chấn Vũ cười ngất, “Cậu tưởng tôi ưng Simon thật? Thực ra tôi đã ưng cậu từ lâu, có điều sắt không mài sao có ngày nên kim? Cậu cần được rèn giũa, nửa năm qua tôi thấy cậu cũng được trau dồi nhiều rồi nên giờ quyết định tạo cơ hội cho cậu.”
Y phất tay, lập tức mỹ nữ đứng cạnh y liền lôi ra một xập hợp đồng, nói với cậu, “Mời cậu Điền xem thử, đây là hợp đồng của CDEA chúng tôi, điều kiện đãi ngộ thuộc hàng tốt nhất chẳng mấy khi có kể từ khi CDEA được thành lập tới giờ, thậm chí sao hạng A của chúng tôi cũng chưa được hưởng đãi ngộ này. Đều là thành ý của ông chủ chúng tôi.”
Cậu cầm hợp đồng, bình tĩnh hỏi, “Cho tôi nghĩ hai ngày được chứ?”
“Nghĩ?” Mặt Dương Chấn Vũ sạm đi, “Cậu có biết điều kiện như vậy dù có là sao lớn cũng phải đồng ý hợp tác với chúng tôi ngay chứ miễn nói gì đến người mới vào nghề, cậu còn đòi nghĩ?!”
Cậu xoa xoa tay, “Tôi xin lỗi, điều kiện CDEA đưa ra rất tốt, nhưng uy tín của ông chủ Dương không được tốt cho lắm nên tôi buộc phải cân nhắc cẩn thận.”
Mắt Dương Chấn Vũ tức thời giật giật, vừa liếc sang ra hiệu, Điền Viên đã tiên hạ thủ vi cường, nện ngay một đầm lên bảnmặt y rồi xoay người bỏ chạy. Vừa mở tung cửa, cánh cửa đã bị đá mạnh đến nỗi bung ra, Điền Viên bị đá bay, đập người xuống đất, Dương Chấn Vũ giẫm mạnh chân lên ngực cậu, gằn đầy hung tợn, “Trong giới giải trí, trước giờ chưa ai dám mặc cả với tao, mày nghĩ mày là ai? Dương Chấn Vũ tao đây cho mày tí thể diện, mày không biết điều còn cả gan chửi tao?” Y rít mạnh mấy hơi thuốc, sau đó nhìn đầu xì gà đỏ rực, “Do mày tự chuốc lấy!”
Cậu nhìn đầu xì gà tản khói kia mà giãy mạnh, lại bị vệ sĩ của y đè cứng dưới đất.
Dương Chấn Vũ cầm đầu lọc, nói, “Nửa năm mà mày còn chưa biết thân biết phận nhỉ? Xem ra tao phải giúp mày thôi.”
Cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn đầu thuốc cháy lốm đốm kia gí vào mặt mình mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần sát, mà vô phương nhúc nhích lấy nửa phân dưới những cánh tay gọng kìm của đám vệ sĩ chuyên nghiệp.
Điền Viên nhắm chặt mắt, hơi nóng khét lẹt ngày càng tiến đến gần hơn, cuối cùng mùi da phỏng xộc vào mũi, cậu nghe có người cất tiếng lạnh lùng, “Cho tôi nợ lần này, Dương Chấn Vũ, được không?”
Cậu mở choàng mắt, nhận ra Lý Bạc Nhiên đang cầm lấy đầu xì gà nóng rực kia.
Hàng lông mày đen rậm của Dương Chấn Vũ giật giật mấy hồi, mới đáp, “Được, Nicon, cậu nợ tôi lần này. Nhưng nhớ kỹ đây, Dương Chấn Vũ tôi chỉ nể mặt người khác một lần. Và tôi hy vọng cậu biết nợ thì phải hoàn trả thế nào.”
Lý Bạc Nhiên điềm nhiên đáp, “Tôi biết rồi, để sau nói đi, giờ chúng tôi đi được chứ?”
Dương Chấn Vũ trừng mắt với Điền Viên lần nữa, vung tay.
Lý Bạc Nhiên đỡ cậu dậy, nói khẽ, “Đi thôi.”
Cậu đứng yên, nhìn thẳng vào Dương Chấn Vũ, “Năm năm, năm năm nữa tôi sẽ để anh phải nằm bò dưới chân tôi như ngày hôm nay!”
Y cười sằng sặc, “Cứ việc, tao thích kẻ có chí. Nicon có phải nợ tao thêm vài lần nữa, tao càng khoái.”
Điền Viên hùng hổ đi ra khỏi phòng. Phí Anh Lệ đã đến, chưa bao giờ cậu thấy cô trong bộ dạng hung dữ đến thế. Cô mặc nguyên bộ đồ da đen bóng. Nghe tiếng cô nện chân xuất hiện, ngay cả Dương Chấn Vũ cũng phải đứng dậy khỏi ghế.
“Điền Viên không việc gì chứ?” Câu đầu tiên cô nói là hỏi thăm Điền Viên.
“Không sao.”
Dương Chấn Vũ cười khẩy, “Không ngờ cô cũng quan tâm thằng bồ mình phết, tôi đến chưa được mười phút, cô đã dẫn người đến ngay.”
Phí Anh Lệ không thèm ngoái đầu, rút vội khăn mùi soa ra chùi máu bên khóe môi giúp cậu, sau đó mới tuyên bố, “Dương Chấn Vũ, vểnh tai lên mà nghe kỹ đây, đừng tưởng tôi không làm gì được anh. Nếu để tôi phát hiện anh giở trò với Điền Viên một lần nữa, cứ xác định anh ôm vệ sĩ đi ngủ ngày ngày đi!”
Miệng Dương Chấn Vũ vẫn ngậm xì gà, nhưng sắc mặt tối sầm đã thể hiện cơn thịnh nộ của y.
Họ đã từng gắn bó thân mật biết mấy, vậy mà giờ đây cô lại nhìn y bằng ánh mắt đang nhìn một đống rác rưởi.
Phí Anh Lệ rời khỏi chung cư mới thở phào, “Nicon, giúp tôi cảm ơn Triết Tây đã báo tin.”
Hai đầu lông mày Điền Viên nhíu nhẹ nhưng vẫn không để lộ cảm xúc gì.
Lý Bạc Nhiên bỗng đề nghị, “Điền Viên, hai ta nói chuyện một lát được không?”
Cậu không trả lời, Phí Anh Lệ nhún vai bảo, “Điền Viên, đôi khi cho người khác cơ hội cũng là cho bản thân mình cơ hội.”
“Được rồi.” Cậu nói, “Nhưng tôi mong anh hãy hiểu, đây không phải cơ hội nào hết. Chi đơn giản là tôi nghĩ, có một số chuyện giữa chúng ta nên nói cho tỏ tường.”
Giọng Lý Bạc Nhiên khản đặc, “Ừ.”
Hai người đi vào một quán trà ngay gần đó, tuy cà phê chỗ này không ngon nhưng món cá viên khá vừa miệng, lại được cho nhiều, đủ no bụng.
(Kiểu nhà hàng bán đồ ăn nhanh đặc trưng của Hồng Kông với thực đơn phong phú, giá cả phải chăng, phát triển rộng rãi ở cả đại lục hay các phố người Hoa ở nước ngoài)
(Loại cá viên này là món ăn truyền thống nổi tiếng ở các vùng Phúc Châu, Mân Nam, Quảng Đông, Đài Loan, không phải làm từ bột cá nặn thành viên tròn như người Việt Nam hay ăn mà là nặn vỏ ngoài bằng bột cá với bột khoai lang thành hình tròn, bên trong nhồi thịt hoặc tôm rồi thả vào nước sôi đến chín)
Bởi vậy quán làm ăn rất khấm khá, khách khứa đều thuộc tầng lớp bình dân, cạnh bàn ăn còn xếp đầy những băng ghế.
Điền Viên gọi một bát cà ri, cúi đầu ăn xì xụp.
Lý Bạc Nhiên chỉ gọi một cốc trà xanh.
“Điền Viên, thực sự hai năm nay cậu đi, hàng ngày tôi đều sợ về nhà. Giống như mỗi lần về nhà sẽ nghe thấy tiếng bước chân cậu, tiếng cậu gọi ăn cơm, tiếng cậu tập luyện trong phòng tập…” Anh khẽ cúi đầu, đôi đũa gắp cá viên của Điền Viên cũng khựng lại. “Thật ra thì, tôi cũng có nghĩ, rốt cuộc…” Anh ngập ngừng. Điền Viên nhìn thoáng ông chú phốp pháp đang ngồi cạnh, bộ đồ lao động màu lam của ông ta nhem nhuốc dầu mỡ và mồ hôi, hình như là công nhân làm trong công xưởng sửa chữa gần đây, ông ta cũng ăn cà ri cá viên, giống hệt bát Điền Viên gọi.
Lý Bạc Nhiên ngập ngừng giây lát mới nói tiếp, “Tôi luôn tự hỏi rốt cuộc mình có thích cậu không.”
Ông chú ngồi cạnh anh giật nảy như thể bị hóc, luống cuống nấc cụt một tiếng rồi đánh mắt qua liếc anh, sau đó bê bát chạy vội sang bàn khác.
Lý Bạc Nhiên bỗng nói liền một mạch, “Tôi vẫn không tìm thấy đáp án, nhưng mà tôi tự hỏi mình một câu khác. Tôi hỏi mình, những tháng năm sau này muốn được sống cùng ai, muốn được ở bên ai, lần nào đáp án cũng là Điền Viên.”
Tay Điền Viên bất động cỡ một phút, sau đó cậu ăn hết số cá viên trong bát.
Cậu đứng dậy, anh cầm cổ tay cậu, nói khẽ, “Cho tôi một cơ hội nữa, Điền Viên.”
Nhìn nhau lâu thật lâu, rồi cậu nói, “Nếu cá viên hỏi cà phê, tại sao nó không thể vào nhà hàng như vi cá, cà phê sẽ trả lời, vì cá viên không xứng.” Tay cậu trượt khỏi tay anh, cậu mở cửa bỏ đi.
Còn nhớ một buổi tối của rất nhiều năm về trước, khi cậu mới chân ướt chân ráo lên thành phố này, cõi lòng cậu dạt dào nỗi khát khao, tưởng chừng hạnh phúc đang ở nơi đây chờ cậu, cho đến khi cậu bàng hoàng khăn gói rời khỏi cánh cổng nhà Thu. Và rồi ba năm sau lại lần nữa bàng hoàng chạy trốn, cậu chợt hiểu, hạnh phúc là đóa hoa câm lặng, có hé nụ nhưng không nở tưng bừng, chỉ rơi trên tay ai có khả năng nắm giữ nó.
Xe Phí Anh Lệ đỗ ven vỉa hè chờ cậu. Điền Viên chui vào xe, cô hỏi, “Nghĩ xong muốn làm gì chưa?”
Cậu tỳ tay trên cửa kính, nhìn dòng xe cộ qua lại nườm nượp, “Trước đây tôi luôn nghĩ thành phố này sẽ có một ngày là của tôi.”
“Còn bây giờ?”
Cậu ngẫm nghĩ, đoạn cười mỉm, “Nó sẽ là của tôi.”
Không lâu sau Dean Kiều trả lời Phí Anh Lệ, “Tôi có một tin tốt, một tin xấu, cô muốn nghe tin nào?”
Phí Anh Lệ bảo, “Dạo này tin xấu của tôi nhiều lắm, nhưng vị ngọt vẫn nằm nơi cuối cùng. Anh cứ nói tin xấu trước đi.”
Dean Kiều cho hay, “Bộ phim võ hiệp do Hoàn Ngu đầu tư kia, vì bên đầu tư cho rằng Điền Viên chưa đủ tiếng tăm đáp ứng nên không đồng ý cho cậu ta làm diễn viên chính.”
Phí Anh Lệ im lìm hồi lâu mới hỏi, “Vậy tin tốt mà anh nói Ià gì?”
“Là thế này, tôi bỏ ngang làm đạo diễn phim này giữa chừng nên giờ trống lịch, tôi sẽ có thời gian làm đạo diễn cho bộ phim văn nghệ chế tác nho nhỏ kia của cô.”
Thoắt chốc, Phí Anh Lệ gần như mừng phát khóc, “Dean Kiều, tôi yêu anh!!!”
Dean Kiều cười cười, “Không khác lắm so với hồi đó tôi yêu cô.”
Bộ phim được nhắc đến có tên Cây cầu bắc ngang, kể về một anh tổng biên tập một tạp chí thời trang. Ngoại hình anh ta cực kỳ thời thượng song nội tâm bảo thủ. Anh ta được người trong giới ngợi khen là quý ông phong lưu, tuy nhiên thực chất không một cô gái nào có thể làm anh ta thỏa mãn.
Anh ta sống tại chung cư cao cấp nhất, hưởng hệ thống an ninh bậc nhất. Trong phòng anh ta còn có một ống kính viễn vọng hồng ngoại sắc nét dùng để nhìn trộm anh hàng xóm khỏa thân trong nhà. Tận một ngày nọ khó lòng kìm nén cảm xúc nữa, anh ta xông vào căn nhà kia định cưỡng bức hàng xóm của mình, mới phát hiện những gì mình nhìn lén bấy lâu chỉ là băng ghi hình từ máy quay lén mà người hàng xóm lắp trộm trong nhà của chính anh ta mà thôi. Còn người hàng xóm ấy là một quý ông áo quần phẳng phiu đang nhìn anh ta, ngập tràn dục vọng.
Hình tượng nhân vật trong bộ phim này phải chững chạc, phong độ, đồng thời ẩn nhẫn, mâu thuẫn, tràn trề dục vọng vô phương kìm nén đang gào thét đòi trào tuôn… gần như phá vỡ hình tượng cũ của Điền Viên. Thoạt đầu Phí Anh Lệ còn lo cậu khó mà bắt được cái hồn của vai này, nhưng đến khi Điền Viên quay người lại từ cánh cửa kính kia trong bộ vest D&G màu bạc, khí thế của cậu khiến cô kinh hãi.
Cậu ngồi trên ghế xoay, lẳng lặng nhìn các cô tựa hồ đang trắng trợn nói cho các cô biết, ở trước mặt cậu, các cô chỉ được phép đứng, một mình cậu, mới có thế ngồi.
Vì Dean Kiều đạo diễn cho phim này nên nó rất được chú ý. Nhiều người phỏng đoán sau bao nhiêu năm làm phim thương mại, giờ trở về làm phim này, liệu nó có thành Waterloo cho phòng bán vé của ông ta hay không.
(Chỉ trận chiến Waterloo đã đặt dấu chấm hết cho ngôi vị Hoàng đế Pháp của Napoleon và Vương triều của ông, ở đây mang nghĩa biệt danh “Thuốc độc phòng vé” liên tiếp của Dean Kiều liệu có bị chấm dứt sau khi ông ta đạo diễn cho Cây cầu bắc ngang như năm xưa Napoleon đã bại trận hay không)
Điền Viên lại bị lôi tên ra công chúng, họ tỏ vẻ hoài nghi trước việc cậu đủ khả năng nhận vai diễn này.
Kể từ khi tin chính thức công bố vai chính do Điền Viên đảm nhiệm, cậu lại được chú ý. Đã hot thì đương nhiên tạp chí truyền thông cũng thôi kiêng dè CDEA, các chương trình phỏng vấn đặt lịch tới tấp, thậm chí nhiều tạp chí còn cố tình hỏi cậu một cách kín đáo, cậu đã làm gì sau khi bị CDEA đì.
Điền Viên chỉ cười mỉm, “Tôi chưa từng nghĩ CDEA đì mình, tại tôi thể hiện chưa tốt mà thôi.” So với Điền Viên thẹn thùng và dễ mất bình tĩnh của hai năm trước, Điền Viên hiện giờ đã trở nên chín chắn và sâu sắc hơn rất nhiều.
Tất nhiên càng không tránh khỏi bị vài phóng viên hỏi về vụ án mại dâm năm xưa, cậu cũng chỉ điềm đạm đáp, “Tôi cho rằng, cuộc đời ai cũng có một hai người bạn, họ không xấu nhưng lỡ may lầm lạc. Có thể anh ấy quả thực có tội nhưng tôi vẫn hết lòng cảm kích, vì anh ấy đã thể hiện phần tốt đẹp nhất của mình ra với tôi, tôi sẽ ghi nhớ mãi mãi.” Điền Viên khẳng khái thừa nhận Đại Sơn là bạn làm vô số người kinh ngạc đồng thời không kém phần nể phục. So ra, lời này của cậu càng dễ chiếm cảm tình hơn là cố nịnh bợ nhằm chiều ý số đông.
Bất luận là do sức thu hút đến từ cái tên Dean Kiều hay là việc công chúng thừa nhận Điền Viên đã tiến bộ hiện nay, phần lớn các chương trình đều ngợi khen cậu không ngớt, đặc biệt càng tán dương hơn khi cậu dám đương đầu với một công ty lớn cỡ CDEA. Nhiều phương tiện truyền thông nước ngoài cũng trích dẫn kết quả bình chọn mười gương mặt người mẫu nổi tiếng nhất châu Á kia lên để giới thiệu diễn viên mới của Dean Kiều. Các bài giới thiệu bản tiếng Anh của Vogue và Bazaar càng giúp Điền Viên trở thành người mẫu rất được yêu mến tại châu Á trong ấn tượng của giới thời trang Âu Mỹ.
Thậm chí, Tuần san người nổi tiếng của Mỹ còn dành hẳn bài viết độc quyền giới thiệu về sự nghiệp thăng trầm của cậu người mẫu này. Truyền kỳ của Điền Viên càng lấp lánh gấp bội khi thông tin cậu bị CDEA – một trong các công ty sản xuất phim ảnh lớn nhất châu Á – chặn mọi đường phát triển sự nghiệp, dẫn đến tên tuổi của cậu càng được chú ý nhiều hơn bao giờ hết.
Dean Kiều quả thực là một nhà nghệ thuật có mắt nhìn kiệt xuất và còn là một nhà nghệ thuật thành công, do đó ông ta vô cùng rành rẽ các quy trình thương mại. Qua tay ông ta, Cây cầu bắc ngang chưa công chiếu đã sốt rần rần.
Thế nhưng sáu tháng sau, Cây cầu bắc ngang chính thức ra rạp, kể có là Dean Kiều cũng không ngờ tới bộ phim sẽ thành công vang dội.
Diễn viên trong phim liên tục thay các trang phục, phụ kiện nổi tiếng của đủ thương hiệu lẫy lừng. Một cư dân mạng còn thống kê, trong phim, bộ quần áo lâu nhất mà Điền Viên mặc còn chưa vượt quá năm phút. Dean Kiều hoàn toàn phá vỡ khái niệm time-scheme, cho nên khi Điền Viên mở cửa văn phòng vẫn còn mặc đồ Prada, mà khi ra ngoài đã biến thành Hugo Boss. Trong phim xuất hiện không ít các đồ sưu tầm kinh điển. Dân thuộc giới thời trang đều khen quần áo Điền Viên cực kỳ có tính thẩm mỹ cao, thậm chí có người còn đánh tiếng, phim được nhiều thương hiệu lớn tài trợ như vậy hẳn nhân viên phục trang của phim phải có lai lịch không vừa.
(Một khái niệm của phim ảnh, tiểu thuyết, truyện tranh hay video game… mà trong đó, các đặc điểm con người, cốt truyện, đối tượng, hoàn cảnh, địa điểm đều nhất quán và diễn ra thẳng tuột trong một khoảng thời gian nhất định)
Tiếp theo là kịch bản được dư luận mang ra mổ xẻ, có người nhận xét đây chính là bộ phim có ít lời thoại nhất nếu không tính các bộ phim câm. Suốt hai tiếng phim, tổng cộng chỉ có vỏn vẹn mười sáu câu thoại, mà tám câu trong số đó đều là diễn viên chính hô “Take off” khi nhắc các người mẫu đang chụp áp phích quảng cáo hãy cởi đồ.
Sau khi một vài thông tin được đăng tải, nhiều mọt phim ngỡ ngàng nhận ra, dường như mình hiểu sâu thêm được chút nữa về ý nghĩa của Cây cầu bắc ngang.
Một cư dân mạng cho biết, “Xem diễn viên chính mặc Hugo Boss hay là D&G liền rõ ngay. Khi Jamie mặc Hugo Boss nghĩa là cậu ta đang ẩn nhẫn, khi mặc D&G có nghĩa cậu ta đang phô bày hứng thú nhục dục, còn khi mặc Prada có nghĩa cậu ta đang tâm thần phân liệt.”
Trong bộ phim này, Điền Viên phát huy tối đa ưu thế ngôn ngữ cơ thể của cậu. Cậu hóa thân hoàn toàn vào một vai diễn câm, thể hiện hoàn hảo được nội tâm tréo ngoe với ngoại hình nhân vật cũng như quá trình đấu tranh tư tưởng đầy mâu thuẫn của anh ta, nhận được đánh giá cao từ đông đảo các nhà phê bình điện ảnh.
Chính bởi bộ phim này có liên quan sâu sắc đến thời trang nên vô số tạp chí thời trang thi nhau đăng ảnh trong phim của cậu. Trong đó có một tấm là hình ảnh tấm lưng cậu lộ ra trần trụi khi cậu nhoài về phía cửa sổ nhìn trộm hàng xóm. Làn da màu mật dáng lưng uyển chuyển, gò mông căng dẻo kết hợp thành một hình ảnh gây ấn tượng mạnh về mặt thị giác; kết quả là khung cảnh ấy được tạp chí Âu Mỹ bình chọn là một trong những cảnh phim gợi cảm nhất năm, và mông cậu cũng lọt vào top 10 bờ mông khêu gợi.
Còn ờ các cảnh phim khác, Điền Viên đã thay đổi hình tượng quá khứ, thay vào đó là dáng vẻ lười nhác. Lông mày rậm và đen, xương lông mày cao cao, con ngươi bên dưới tựa hồ rơi vào một khoảng không lơ đãng, vừa như chẳng gì có thể đọng lại trong đôi mắt ấy, lại vừa như thu trọn bộ mặt nhân gian. Có người coi đó là gợi cảm, có người coi đó là lạnh lùng, cũng có người nói từ ảnh có thể nhìn ra Điền Viên đã thay đổi, trước kia là cậu cố gắng chụp theo ý người xem, còn nay là cậu đang tỏ bày ý nghĩ của mình.
“Số dzách!” Đây là lời nhận xét chung sau khi các khán giả rời rạp, được các phóng viên thu thập tin tức ghi lại.
Họ nhiệt liệt tỏ phản ứng tích cực dành cho bộ phim dẫu cho những gì họ ca ngợi chưa hẳn là điều đạo diễn muốn biểu đạt. Lắm người còn cho rằng bộ phim đã bổ túc cho khán giả rất nhiều về thời trang, nhưng những ai mà hiểu được tường tận ý nghĩa nội dung mà đạo diễn muốn truyền đạt thông qua đó, đều rõ một điều rằng: Chỉ có để người ta hiểu, mới có thể truyền đạt được tinh hoa.
Nhiều người tặc lưỡi trước tốc độ nổi tiếng chóng vánh của Điền Viên, lại được thể nhờ địa vị của Dean Kiều trên trường quốc tế mà cậu cũng bắt đầu có danh tiếng không nhỏ tại khu vực Âu Mỹ. Các nước phương Tây bấy nay chỉ tiếp nhận phim võ hiệp Trung Quốc; cho đến bây giờ mới hiểu thấu về tư duy của người phương Đông từ phòng bán vé.
Nửa năm sau ngày công chiếu, trong Liên hoan phim Cannes, Điên Viên chỉ thua một diễn viên Mỹ đúng một phiếu bình chọn. Phóng viên hỏi cậu có cảm thấy tiếc không, cậu chỉ khẽ cười, “Nhiều người hay quy thắng thua của mình dựa vào sự chấp nhận của người khác, còn tôi thì đã đủ hài lòng với bản thân ở tân này rồi.”
Các phóng viên đều ngỡ ngàng trước câu trả lòi thẳng tuột của cậu. Theo như họ quan niệm, người phương Đông thường hay tỏ vẻ khiêm tốn trước những lời tán dương mới đúng, thế nên họ dịch câu trên thành: I”m not live on the judgements of someone-else. In my heart, I”m already been the King of the world.” (Tôi không sống dưới sự phán xét của người khác. Trong lòng tôi, tôi chính là Chúa tể.)
Một bộ phim với chi phí sản xuất chưa đến ba mươi triệu nhân dân tệ, lại thu được một tỷ ba trăm đô la khắp toàn cầu.
Phí Anh Lệ đã dốc hết vốn liếng tiền mặt để bỏ vào bộ phim này nên Điền Viên và Dean Kiều đều quyết định nhận lương dựa trên chia phần trăm tổng vé bán ra. Có lẽ không ai trong số họ nghĩ Cây cầu bắc ngangsẽ lập kỷ lục mới cho phòng bán vé.
Phí Anh Lệ rạng rỡ đặt chi phiếu ba trăm triệu đô vào tay Điền Viên, “Kiếm được nhiều tiền thế này đã nghĩ sẽ làm gì với nó chưa?”
Cậu nhìn tấm chi phiếu, thật nhiều những con số 0 làm sao, bỗng cậu hỏi, “Alice, nếu một gã đàn ông từng chặn mọi đường sống của chị trước kia, chị có muốn đòi lại những gì thuộc về mình không?”
Cô ngước mắt nhìn lại, cậu cười tủm tỉm, “Alice, tôi và chị cùng quản lý CDEA nhé, chị có hứng không?”
Điền Viên trước mắt cô quá đỗi ung dung khí khái, sau lưng cậu là bờ biển xanh thẳm, gió cuốn mái tóc cậu bay xao xác, con ngươi cậu hơi co rụt, thấp thoáng vẻ sắc nhọn. Gương mặt giờ đây của Điền Viên đã chẳng thể nào tìm thấy nét trẻ con của năm xưa.
Phí Anh Lệ đáp, “Không, tôi sẽ giúp cậu đoạt CDEA, nhưng cả đời tôi sẽ chẳng bao giờ tính chuyện kinh doanh cùng với một người đàn ông không yêu tôi nữa đâu.”
Điền Viên cười tươi, để hở hàm răng trắng sáng. Phí Anh Lệ đập tay với cậu.
“Chị sẽ đi Mỹ gặp Dean Kiều à?” Cậu hỏi.
“Ừm.”
Cậu nhìn cô, nói, “Vậy chị nhớ cẩn thận.”
Cô cười bảo, “Điền Viên, nhiều người thích giấu tình cảm vào lòng, giấu đến thành quen, thành tật, để rồi không tin vào hạnh phúc nữa. Nhưng người có được hạnh phúc đều là người biết tin vào hạnh phúc.”
Cậu ngoảnh mặt đi, phóng mắt ra biển khơi, “Tôi tin vào hạnh phúc, nhưng trước hết, tôi phải đảm bảo không ai có khả năng cướp nó khỏi tay tôi đã.”
Sau khi về nước, việc đầu tiên Điền Viên làm là đặt lịch thăm Đại Sơn trong tù.
Đại Sơn tháo vát và mạnh khỏe là vậy, mà nay không biết cụ thể anh chàng đã phải trải qua những gì nhưng rõ ràng là bị đày đoạ rất khổ, mặt chi chít sẹo, gầy rộc và hốc hác.
“Anh muốn trả thù không?” Đây chính là câu đầu tiên Điền Viên hỏi Đại Sơn.
Chẳng rõ Đại Sơn trả lời thế nào, nhưng độ một tháng sau, trên mạng tràn lan ảnh nóng của gần hết các ngôi sao hạng A nhà CDEA, đặc biệt ảnh của Tống Ninh Nhi là nhiều nhất. Số ảnh này dù đã được làm mờ những chỗ nhạy cảm song hoàn toàn có thể nhận ra các ngôi sao đang trụy lạc trên giường, bên cạnh còn kèm bản hợp đồng ký kết tuyệt mật của nội bộ CDEA. Nội dung hợp đồng ngoài đòi hỏi thời hạn ký kết lâu dài, còn bắt họ không được phép yêu đương, cưới hỏi, mang thai mà chưa được công ty cho phép, ngoài ra còn phải đi tiếp các vị khách đặc biệt theo yêu cầu của công ty.
“Giấy bán mình!” Các cư dân mạng đều đồng loạt đánh giá như vậy.
Số ảnh đó đã rước lấy phẫn nộ từ công chúng, vụ scandal này bùng nổ toàn châu Á như một quả bom nguyên tử. Các phương tiện truyền thông nước ngoài cũng liên tục cập nhật tin tức về scandal cấp bậc sóng thần này của làng giải trí cách mình cả một đại dương.
Công ty CDEA nhất thời rơi vào tình cảnh quan hệ công chúng nguy nan nhất từ trước tới nay. Cổ phiếu công ty ngay trong hôm ấy bắt đầu rớt giá liên tục từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc phiên giao dịch cuối ngày.
Công ty vừa vội vàng cho người đi dẹp bỏ các tin đồn trên mạng, tung hỏa mù, vừa tìm cách xóa bỏ số ảnh, còn phải tổ chức mấy cuộc họp báo cho mời các phóng viên, thậm chí cử một người đại diện ra tuyên bố, chứng minh sự thật không phải như tin đồn đang lan truyền trên mạng.