Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà

Chương 29


Đọc truyện Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà – Chương 29

A Trà cùng Hải Uyên vẫn đợi ở bệnh viện thú y, cả đêm cũng chưa bỏ đi.

Bởi vì lo lắng thương thế mèo nhỏ, A Trà cách nửa giờ sẽ nhìn mèo nhỏ đã tỉnh chưa, sau đó trở về ngồi cạnh Hải Uyên, nói với hắn mấy câu, nhìn thấy hắn không ngừng lau nước mũi.

Như vậy hai nơi, A Trà đi đi về về cả một đêm, thẳng đến bảy giờ sáng bác sĩ rời giường kiểm tra tình trạng thân thể mèo nhỏ, nói đại khái đã ổn định, hẳn là không có vấn đề, A Trà lúc này mới nhuyễn chân, cả người vô lực tê liệt ngã xuống ghế.

Lại chăm sóc mèo nhỏ một hồi lâu, thẳng đến buổi chiều ngày đó, A Trà rốt cục cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, miệng vết thương trên chân cũng bởi vì hắn không ngừng đi lại không chịu nghỉ ngơi mà càng ngày càng đau.

Hải Uyên lúc này mặc kệ ý nguyện của A Trà, đem hắn tha đến khoa ngoại băng bó miệng vết thương, sau đó cưỡi xe máy đưa hắn quay về ký túc xá. Xe máy vừa dừng, A Trà động tác chậm chạp nghiêng mình xuống xe, đầu gối hắn hoàn toàn không thể dụng lực, chỉ đứng liền đau đến hai chân phát run.

“Đáng đời, ai bảo ngươi tới lui cả đêm, cũng không dừng lại một chút. Đau chết ngươi!” Hải Uyên đem chìa khóa thu vào túi tiền, đi vài bước, phát hiện A Trà không thể theo kịp, vì thế quay đầu lại lạnh lùng nhìn A Trà một cái.

“Hắc hắc……” A Trà sắc mặt trắng bệch, suy yếu cười cười.

“Lại đây, ta cõng ngươi vào.” Hải Uyên lãnh đạm nói, rõ ràng đau lòng vô cùng, lại chết cũng không chịu để A Trà phát hiện tâm ý của hắn.

A Trà đứng ở chỗ cũ đem hai tay chậm rãi nâng lên, hai chân không nhúc nhích, chỉ có cánh tay hướng phía trước duỗi thẳng.

Hải Uyên quay trở lại, xoay người đem hai tay A Trà khoát lên vai mình, sau đó kéo cả người A Trà lên lưng, chậm rãi đi vào ký túc xá.

Hơn hai giờ chiều, mọi người đều đi học.

Trong phòng xá giam có cái radio truyền thanh siêu đại, radio đang giới thiệu viên thuốc đen thần kỳ từ loại sinh vật đã trải qua nghiên cứu khoa học nào đó, lão nhân gia ăn xong vốn lúc về già sẽ đau đầu gối, hiện tại có thể đăng ngọc sơn công tuyết phong (trèo ngọc sơn, chống gió tuyết), lên trời xuống biển không thành vấn đề.


Hải Uyên hình thể cùng A Trà không sai biệt lắm, một đường cõng hắn trở lại phòng ngủ, sau đó thật cẩn thận đặt lên giường của mình, nhượng hắn ngồi xong.

A Trà mông vừa dính trên giường, lập tức thở hắt ra hướng gối đầu đấm mấy cái. “Mệt chết đi…… Mệt chết đi……” Hắn thấp giọng than vài tiếng. “Rất đau…… Rất đau……”

Hải Uyên đem quần áo trên người thay đổi xong, mặc vào áo ngủ, tiếp theo cũng giúp A Trà đổi hảo quần áo.

“Mông nhích qua một chút!” Hải Uyên bước lên giường, trở mình tiến vào trong, kéo chăn bông đắp cho hai người. Gây sức ép một cả đêm còn bị kinh hách, hắn cũng thật mệt mỏi, hiện tại thầm nghĩ nhắm mắt lại nhanh chóng ngủ.

“Ngươi muốn ngủ?” A Trà hữu khí vô lực hỏi.

“Bằng không?” Hải Uyên đáp lại một câu.

“Không có gì……” A Trà mấy ngày nay cũng chưa nói cùng Hải Uyên, cảm thấy có điểm hư không. Nhưng là ngày hôm qua hai người cũng chưa ngủ, nên để Hải Uyên hảo hảo nghỉ ngơi một chút. “Vẫn là ngủ tốt lắm….. Nhanh ngủ đi…… Bằng không chờ lát nữa bọn họ tan học trở về sẽ rất ồn, muốn ngủ cũng ngủ không được……”

A Trà nói xong không bao lâu, mí mắt cũng từ từ nặng trĩu. Hắn chầm chậm nháy mắt hai cái, tiếp theo liền hoàn toàn đóng lại, hô hấp cũng có xu hướng vững vàng, nặng nề ngủ.

Nguyên bản đối mặt vách tường Hải Uyên trở thân, phát giác A Trà nhanh như vậy đã ngủ, cảm thấy có điểm nhàm chán.

Hắn nhìn phần tóc sau gáy A Trà, vươn tay sờ soạng một chút.

A Trà không có tỉnh.


Vì thế hắn lại chạm chạm lổ tai A Trà.

Cuối cùng hắn đặt tay bên hông A Trà, nhẹ nhàng mà ôm, không có dụng lực quá lớn. Bên tai truyền đến tiếng radio quảng cáo phục vụ công thương dưới lầu, nghe nghe, cảm thấy thật mệt mỏi, mí mắt cũng chậm chậm hạ xuống, sau đó cùng A Trà chìm vào mộng đẹp.

Hôm nay bọn họ ngủ thật sự sâu, sâu đến A Trà tỉnh lại thì trời đã tối, trong phòng ám thành một mảnh, bên ngoài cũng không có nửa điểm thanh âm.

Đại khái là nửa đêm đi, đệ tử trong ký túc xá đều ngủ, cho nên một chút tiếng vang cũng không có.

A Trà giật mình, đem tay Hải Uyên từ trên người mình lấy ra, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Hắn muốn vào WC, nhưng mới đặt chân xuống sàn nhà, ngay cả đứng cũng chưa, liền đau chết được.

Bác sĩ nói thương của hắn không có gì, chỉ là nhiễm trùng hơi nghiêm trọng mà thôi. A Trà cũng hiểu chính mình hẳn không có việc gì, chịu đựng một chút liền qua.

Hắn đứng lên, chậm rãi hướng cửa di động.

Hải Uyên ngủ thật sự say, A Trà không muốn ồn đến hắn, dù sao điểm tiểu thương còn có thể chịu được, cũng không phải thương đến gân cốt, không cần đặc biệt cẩn thận, tự mình đi thượng WC cũng được.

Khi hắn tự hỏi như vậy, lại cảm thấy trong phòng dường như có tiếng khóc truyền đến.

A Trà buồn bực một chút, vểnh tai cẩn thận nghe.

Hải Uyên còn đang ngủ, tiếng hô hấp vững vàng phập phồng. Tiếng khóc không phải từ trên giường truyền đến, nhưng A Trà xác định là ở trong phòng.


Đi đến cạnh cửa mở đèn lên, muốn nhìn một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nhưng đèn không sáng còn đỡ, đèn sáng, A Trà bị dọa nhảy dựng, khiếp sợ lui lại mấy bước.

Nơi góc phòng, ở vị trí cửa sổ cạnh bàn học, có cái nữ nhân mặc áo trắng mỉm cười nhìn hắn, bên cạnh nữ tử áo trắng quỳ một thiếu niên, thiếu niên không ngừng khóc, đầu cúi xuống nhìn chằm chằm mặt đất không chuyển.

“A a a……” Mới vừa tỉnh ngủ đầu còn chậm chạp A Trà nhất thời sửng sốt, mới kêu lên. Này không phải tiểu Đào con dâu ngoan của hắn, cùng tôn tử Trạch Phương sao!

“Tiểu Đào, ngươi không phải ở bệnh viện? Như thế nào lại đến chỗ này? Chẳng lẽ ngươi……” A Trà nghĩ tới chuyện tình không tốt. Người chỉ có chết đi, linh hồn mới có thể xuất ra, mèo cũng giống vậy.

Kia thoáng chốc, hốc mắt A Trà đều đỏ, khổ sở nhìn con dâu hắn.

“Ta không sao ba ba.” Tiểu Đào nhẹ giọng cười nói, thanh âm thực ôn nhu, còn có tiếng vọng phiêu a phiêu. “Xe đụng khiến linh hồn cùng thân thể của ta tách ra, nhưng chỉ cần trở về là ổn, ta một chút cũng không sao.”

A Trà thở dài nhẹ nhõm. “Nguyên lai là như vậy ác, hại ta nhảy dựng.”

“Ta hôm nay đến, là mang Trạch Phương hướng ngươi nhận sai.” Tiểu Đào cười, vươn tay nhéo lổ tai Trạch Phương.

Trạch Phương ai ai kêu vài tiếng, bị mẹ hắn kéo trên mặt đất.

“Còn không hướng ông nội giải thích.” Tiểu Đào đem đứa con đẩy ra.

Trạch Phương bên khóc bên đi đến trước mặt A Trà, phù phù một tiếng lại quỳ xuống. “Ông nội thực xin lỗi, ta biết sai rồi, về sau sẽ không tái xằng bậy!”

“Ai u, đây là để làm chi!” A Trà vươn tay nghĩ muốn đem tôn tử của hắn nâng dậy, nhưng hai tay mò bao nhiều lần, cũng vô pháp đụng tới thân thể Trạch Phương, Trạch Phương tựa như bán trong suốt, huy đến huy đi đều không bắt được.

“Đứa nhỏ này thừa dịp ta không có mặt, ở bên cạnh ba làm rất nhiều chuyện mờ ám. Ta rõ ràng muốn hắn trước khi đầu thai giúp ta chiếu cố ba, nhưng hắn lại giở trò, khiến ba mọi chuyện không thuận lợi.”

“A……” A Trà không biết Trạch Phương làm cái gì, vì thế nhìn hắn. “Ngươi muốn làm gì ông nội?”


“Không có……” Trạch Phương che miệng, không muốn thừa nhận.

“Còn không nói cho ông nội nghe!” Tiểu Đào vươn tay, vốn một đôi tay xinh đẹp trở nên thật dài thật dài, từ vị trí bên cửa sổ vươn đến trên đỉnh đầu Trạch Phương, sau đó dụng lực đánh xuống.

“Ai u!” Trạch Phương đau đến hét to một tiếng.

“Ngươi muốn ta ở trong này thoát quần của ngươi, đánh cho ông nội xem sao?” Tiểu Đào tuy rằng ôn nhu nói, nhưng ý tứ uy hiếp cũng không phải đùa giỡn.

Trạch Phương hút hấp mũi, khóc nói: “Người ta cũng không phải cố ý. Bởi vì người ta thật sự rất thích Hải Uyên a, cho nên mới đem ánh mắt ông nội chắn lại, sau đó làm cho ông nội nhìn thấy ảo giác, nghĩ sợi tơ hồng là nối với Nhật Thanh!” Trạch Phương gào khóc.

“Yêu thọ!” A Trà trừng lớn hai mắt, không nghĩ ra tơ hồng cư nhiên là tôn tử giở trò quỷ.

“Còn có ni?” Tiểu Đào nói.

“Người ta cũng nghĩ muốn trở về thôi, cái thân thể kia rõ ràng là của người ta, vì cái gì hiện tại là ông nội dùng! Này cũng không phải lỗi người ta, người ta như thế nào biết rõ ràng là kêu bố chồng đến, xe lại đụng vào mụ mụ! Vốn hẳn là phải đụng vào ông nội, như vậy người ta có thể trở lại. Đáng ghét, vì cái gì chết lại là ta!” Trạch Phương khóc đến thương tâm, hắn mới mười bảy tuổi, còn có người thích, lão thiên gia vì cái gì trêu cợt hắn, làm cho hắn sớm như vậy lại chết yểu, không thể cùng người mình yêu bên nhau.

Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa hoàn thành a, hắn muốn đọc sách, lên đại học, cùng Hải Uyên ngày ngày luyến ái, nhân sinh quá tốt đẹp a, nhưng hiện tại vì một hồi ô long nhảy lầu ngoài ý muốn mà toàn bộ hóa thành hư ảo, lão thiên gia thật sự đối hắn rất không công bình!

“Ai u uy, đừng khóc, ngươi trước đứng lên, khóc đến ông nội đều đau lòng.” Vô luận tái nghịch ngợm gây sự thế nào, Trạch Phương dù sao vẫn là tâm can bảo bối của hắn, A Trà nghe qua việc này chẳng qua chấn kinh một chút, nhưng lập tức thương xót Trạch Phương. “Mụ mụ không bảo ta đứng lên, ta không dám đứng lên!” Hôm nay bị mẹ hắn đuổi theo cả ngày, sau khi bắt được còn bị đánh tới mông đều sưng lên. Người đáng sợ nhất chính là mẹ, ngay cả ông nội trước kia đều không có đánh qua hắn, nhưng nàng lại đem hắn đánh đến kêu cứu mạng. “Con dâu a, kêu Trạch Phương đứng lên! Dù sao ba hiện tại hảo hảo không có việc gì, ngươi cũng đừng tái trách hắn.” A Trà đối con dâu nói.

“Đứng lên đi!” Tiểu Đào lắc lắc đầu. Trạch Phương tính cách xấu như vậy, tuyệt đối do ba nàng rất sủng tôn tử.

A Trà vươn tay muốn giúp Trạch Phương lau nước mắt, nhưng vẫn không cách nào đụng đến Trạch Phương.

A Trà đau lòng nhìn Trạch Phương nói: “Ngươi muốn trở về, liền đến nói cùng ông nội a! Từ nhỏ đến lớn ngươi muốn gì, ông nội có khi nào không mua cho ngươi. Thân thể này vốn là của ngươi a, ông nội chính là không cẩn thận chạy vào mà thôi, nếu ngươi muốn, ông nội đương nhiên trả lại cho ngươi a!” (Viêm: đừng trả >”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.