Đọc truyện Ha Ha, Phụ Thân – Chương 45
Hôm nay đã là thứ tư rồi, lễ kỉ niệm sẽ công bố danh sách giải thưởng, còn có cặp đôi xuất sắc nhất tối hôm qua nữa.
Đoàn người Dạ Hoằng cũng đã kéo nhau đến từ sớm. Dạ Hoằng sáng sớm nay đã đến tiệm bánh ngọt chờ cả nhóm, mà ba người Hoàng Cáo cũng là trực tiếp đến tiệm bánh tìm bọn họ.
Tối hôm qua Hoàng Cáo cùng Diệp Khanh ầm ĩ một trận, chủ yếu cũng là vì chuyện hôm qua, cho nên vốn hôm nay Hoàng Cáo chính là hẹn cùng đi với Diệp Khanh, nhưng mà bây giờ bọn họ nhìn thấy Diệp Khanh cặp kè đi với Miêu Bằng trước mặt cả nhóm.
Hơn nữa là hình như cố ý chờ bọn họ, đoàn người Dạ Hoằng vừa mới tới cửa, đã nhìn thấy Diệp Khanh cùng Miêu Bằng xuất hiện, lại còn rất thân mật.
Ngoại trừ Dạ Hoằng còn lại ai cũng tò mò nhìn Hoàng Cáo, bất quá Hoàng Cáo hình như chả phản ứng gì, như trước không nói cái chi cả.
Nếu đương sự không nói gì, cả nhóm cũng chẳng thể nói cái chi, vì vậy Lam Vũ kéo Dạ Hoằng, Hoàng Cáo cùng Lâm Hạo vừa đi vừa nói chuyện, Tống Cảnh Kiệt cùng tìm một chủ đề nói với Dạ Tường, vào hội trường, cả người một chút cũng chẳng xem ai đó đang đóng phim để vào trong mắt.
Đối với phản ứng của sáu người, Diệp Khanh có thể nói là hận đến nghiến răng, nhưng mà để bảo trì hình tượng thục nữ, cô ta chẳng thể có phản ứng không tốt nào.
Sau khi đi vào hội trường, sáu người tìm một chỗ ngồi xuống.
Bởi vì sáng nay Dạ Hoằng cùng Lam Vũ lăn qua lộn lại mấy vòng mới có thể mò xuống giường, cho nên bọn họ có thể xem như là nhóm cuối cùng đến đây. Cho nên phía trước căn bản là không đủ sáu ghế liền nhau, mấy người Dạ Hoằng chỉ có thể ngồi hàngphía sau cùng
Đương nhiên hai người Diệp Khanh đi vào cũng chỉ có thể ngồi hàng cuối.
Cũng giống như mọi ngày, Dạ Hoằng vừa vào trong là lăn ra ngủ.
Diệp Khanh tiến vào liền nhìn chằm chằm Hoàng Cáo, từ tối hôm qua tới giờ, Hoàng Cáo lúc nào cũng làm như vậy với mình – chính là không nghe không thấy không biết.
[Được lắm, Hoàng Cáo, lá gan của mi cũng rất lớn! Xem ta trị mi như thế nào] trong lòng Diệp Khanh đang tìm mọi cách để chỉnh Hoàng Cáo.
“Các người ở đây à! Làm hại tôi tìm muốn chết!” Một thanh âm nũng nịu vang lên.
Diệp Khanhquay đầy lại đã thấy ba nữ sinh đứng phía sau mình.
“Các bạn tới rồi à, thật là làm tôi chờ lâu quá!” Diệp Khanh oán giận vì bạn tốt đến muộn.
“Diệp Khanh, mấy vị mĩ nữ này đều là bạn của bạn sao? Sao lại không chịu giới thiệu vậy?” Miêu Bằng nhìn mấy cô gái ở phía sau, tò mò hỏi mĩ nữ bên cạnh mình.
“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy, tôi thiếu chút nữa quên, người đẹp tinh tế này là Eileen.”
“Tên rất đẹp, cũng giống y như người!” Miêu Bằng cười chào Eileen.
“Cảm ơn.” Eileen cười ngượng ngùng trả lời, cô ta với nhóm bạn khác nhau, nhà Eileen không có gì hậu thuẫn cả, nhưng mà thành tích học của Eileen thì cực tốt, cho dù không cùng một thế giới với những kẻ có tiền này vẫn có thể tham gia vào trong nhóm, đó cũng chính là tại sao Eileen có thể vào học tại học viện này.
“Còn người hết sức thanh tú, người hội đủ những tiêu chuẩn của mĩ nhân Trung Quốc này là Lưu Nghi.”
“Chào em. Thật vui được biết em. Em Lâm, oh, không, phải gọi là em Lưu.” Lưu Nghi thoạt nhìn hết sức nhu nhược, đơn bạc đến mức một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.
“Miêu Bằng, bạn đừng nhìn thấy Lưu Nghi thoạt nhìn yếu đuối như vậy, cô ấy là quán quân judo nữ đó.” Diệp Khanh nhắc nhở Miêu Bằng.
“Oh! Xem ra nhãn lực của tôi lại được nâng cao vài phần rồi, hi vọng tiểu thư Lưu Nghi đừng giận tôi!” Miêu Bằng nói xin lỗi.
“Không có gì, rất nhiều người đều nghĩ như vậy.” Lưu Nghi đã sớm quen với những lời như vậy rồi, cho nên cũng không có nổi giận với Miêu Bằng.
“Tốt lắm còn người cuối cùng này chính là Tống Tinh Tinh, phu nhân tương lai của gia chủ Tống gia!”
“Oh, Không nghĩ tới người bình dân như tôi cũng có cơ hội nhìn thấy phu nhân tương lai của Tống gia.” Miêu Bằng cười bắt chuyện với Tống TinhTinh.
“Còn đây là Miêu Bằng, là bạn nhảy hôm qua của tôi, cũng là đàn anh trong lớp nghệ thuật.” Diệp Khanh cuối cùng mới giới thiệu Miêu Bằng.
“Chào anh, rất vui được biết anh!” Ba người đồng thời chào hỏi Miêu Bằng.
“Tôi cũng vậy, rất vinh hạnh được quen biết ba người đẹp.”
Sau khi chào hỏi xong, Tống Tinh Tinh bỏ chạy đến sau lưng Tống Cảnh Kiệt, thanh âm nũng nịu lần nữa vang lên: “Cảnh Kiệt, anh như thế nào lại bỏ rơi em? Còn có hồi to61iho6m qua, em vẫn tìm anh hoài, lại còn cố ý tìm người khác để mua hai huy hiệu giống nhau, nhưng mà không có tìm được anh, anh thế nhưng lại đi cùng Hoàng Cáo.”
Nói thật, tối hôm qua Tống Tinh Tinh nghe thấy Diệp Khanh nói Tống Cảnh Kiệt có tham dự vũ hội, tức điên lên chạy đến nhưng mà cũng không được vào trong. Nhưng mà bây giờ Tống TinhTinh không để để lộ sự tức giậ, bởi vì cô ta biết Tống Cảnh Kiệt cũng không có thích mình, cho nên mình không thể để lộ ra bộ dạng tức giận được, nếu không Tống Cảnh Kiệt lúc nào cũng có thể biến mất khỏi tầm mắt của mình.
Cô ta biết Tống Cảnh Kiệt có khả năng này, chỉ là bây giờ Tống Cảnh Kiệt chưa có bất kì lí do nào để thuyết phục mấy lão già trong Tống gia thôi, cho nên mình không thể để cho Tống Cảnh Kiệt tìm ra được lí do nào ca.3
“Ngày hôm qua? Tôi không mang theo điện thoại di động.” Tống Cảnh Kiệt cũng không muốn để ý tới cô ta, nhưng mà lại nghĩ đến nếu như Tống Tinh Tinh về nhà bép xép gì với Tống phu nhân, chính mình lại bị đì.
“Như vậy à! Vậy anh????” Tống Tinh Tinh còn đang muốn nói tiếp, nhưng mà lại bị Lam Vũ cắt ngang.
“Hư ~~~ Tử Thụy tới, ngồi xuống nhanh đi. Cả hội trường chỉ có hai người đứng, thấy chưa.” Lam Vũ không muốn nghe cái thanh âm giả dối kia thêm một giây nào nữa.
Tống Tinh Tinh nghe nói như thế, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không thể phản bác, chỉ có thể phẫn hận tìm một vị trí ngồi xuống.
Nội dung chương trình rất đơn giản, chỉ là tuyên bố một chút, sau đó đại diện lên nhận thưởng, rồi kết thúc.
Ngoài dự đoán của mọi ngườ chính là tiết mục của Dạ Hoằng cùng Lam Vũ không có đạt giải gì, bất quá nghĩ lại cũng là rất bình thường, dù sao tiết mục của bọn họ mặc dù nội dung không có gì, nhưng khi diễn cũng gây kinh ngạc không ít. Huống chi ngày hôm đó có không ít người lớn đến trường, bởi vì đặc thù của Gia Anh, người tới cũng có máu mặt không ít, đương nhiên trong đó cũng không có ít người tư tưởng cổ hủ, trường học không phải là nơi để đùa giỡn.
Cho nên tiết mục của cả hai chỉ khen ngợi qua loa. Bất quá Lam Vũ cùng Dạ Hoằng không cảm giác được có cái gì là không tốt, dù sao hai người cũng không muốn đóng kịch nữa, bọn họ cũng không thích tiết mục đó.
Nhưng mà Hoàng Cáo thì không có phong độ như vậy, nếu không phải Tống Cảnh Kiệt cùng Lâm Hạo lôi kéo Hoàng Cáo trở lại, thì Hoàng Cáo nhất định phải chạy lên tranh luận.
Nhưng mà cặp đôi đẹp nhất vũ hội được thông báo lên cũng lại hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, chưa có ai nghĩ lần này lại có tới ba cặp, mà ba cặp này lại chính là sáu người trong nhóm Dạ Hoằng.
Trường học là vì đền bù cho tiết mục không đạt của bọn họ mà ra quyết định này, cả trường học đều biết, nhưng mà nghĩ kĩ lại cũng có thể hiểu được, hơn nữa trường học đưa ra phiếu bầu tối qua, mọi người lại càng không thể nói cái gì.
Bài nhảy của Dạ Hoằng cùng Dạ Tường ăn ý hài hòa như là một người.
Mà Hoàng Cáo với Lâm Hạo, Tống Cảnh Kiệt cùng Lam Vũ hai cặp đôi bọn họ tuy không ăn ý như vậy, nhưng mà cho dù có người nào nhảy sai, người kia cũng không có một câu oán hận, mà là cổ vũ đối phương, đến cuối cùng, hai cặp đều nhảy rất tốt.
“Được rồi, Hoàng Cáo, bạn đừng tức giận nữa, chúng ta không phải cũng có thưởng sao?” Tống Cảnh Kiệt an ủi Hoàng cáo đang thở hồng hộc.
“Nhưng mà kịch của chúng ta hay như vậy, lại không có được!” Hoàng Cáo vẫn không bỏ qua.
“Được rồi, ngày mai vào cửa tự do, chúng ta về chuẩn bị đi!” Lâm Ảo cũng gia nhập vào đội ngũ an ủi Hoàng Cáo.
“Cái gì qua thì cho qua đi! Chúng ta đi nhìn xem quầy đồ ăn vặt của lớp mình thế nào đi.” Hoàng Cáo cũng nghĩ lại.
“Dạ Hoằng, bạn đi không?” Tống Cảnh Kiệt hỏi Dạ Hoằng.
Bởi vì Dạ Hoằng trong thời gian này cơ thể không được khỏe bọn họ cũng biết rồi, cho nên mọi người muốn để cho Dạ Hoằng nghỉ ngơi nhiều một chút, cho nên ba người ăn ý không muốn để cho Dạ Hoằng tham gia sắp xếp. mà để cho Dạ Hoằng chuẩn bị thông tin.
“Không đâu, tôi về trước, tôi còn muốn làm nội dung.” Dạ Hoằng thản nhiên trả lời.
“Được rồi, bất quá chiều nay là phải xong đó nha.” Tống Cảnh Kiệt nhắc nhở Dạ Hoằng.
“Uh.”