Đọc truyện Ha Ha, Phụ Thân – Chương 41
Hai người Dạ Hoằng cùng Dạ Tường cùng nhau trở lại tổng bộ của Dạ Ảnh, cũng thông báo cho Dancer chuẩn bị lễ phục. Theo bọn Dạ Hoằng trở về còn có Lam Vũ.
Khi bọn họ chuẩn bị rời đi thì Lam Vũ quay lại, bởi vì tuần này cha của hắn đi công tác, hắn cũng không muốn trở về nhà nhìn mặt mẹ mình, cho nên Dạ Hoằng vừa nói dẫn hắn đến nhà mẹ của mình, Lam Vũ gật đầu cái rụp.
Sở dĩ quay lại tổng bộ của Dạ Ảnh là bởi vì Dạ Hoằng biết bây giờ mà về nhà thì Hồng Tiêu cũng không có nhà, trở về đó cũng bằng thừa, hơn nữa Dạ Hoằng cũng đã có một thời gian dài không về tổng bộ rồi.
Dạ Hoằng mang theo Lam Vũ về phòng mình.
“Hoằng, nhà mẹ bạn sao lại ở đây vậy?” Nơi này bên ngoài nhìn rất giống tòa nhà văn phòng, bên trong sao lại có phòng riêng, thật sự rất kì cục.
“Nơi này là ông ngoại tôi thiết kế, 19 tầng phía dưới là cho thuê, nhưng tầng 20 thì dùng làm chỗ ở.” Dạ Hoằng bảo Lam Vũ ngồi xuống.
Chỉ là y không có nói với Lam Vũ, tầng hầm chính là trụ sở huấn luyện.
Chỉ cần không xuống dưới tầng hầm, sẽ không cảm giác được nơi này có cái gì khác với mấy tòa nhà văn phòng, dù sao Dạ Ảnh cũng còn buôn bán nữa, chỉ là sâu ở bên dưới thì khác.
Đó là nơi bọn họ xử lí các tin tình báo!
Nói thật nhân viên xử lí tình báo hôm nay thật sự là bị hù chết, bởi vì hôm nay bọn họ nhìn thấy chủ nhân lạnh như băng của mình cư nhiên dẫn theo người ngoài, đi từ ngoài cửa vào. Phải biết rằng nói đại khái ủy thác mọi người là từ dưới tầng hầm gởi lên, sở dĩ sẽ có cửa chính là vì phương diện tình báo tiến vào, còn có chính là đề phòng, phòng ngừa những người không nên xuất hiện lại xuất hiện.
Mặc dù biết rõ thiếu niên này là bạn cùng phòng của chủ nhân, nhưng mà cũng rất kì quái, dù sao chủ nhân của bọn họ một câu còn lười nói nữa là.
“Dạ Hoằng, phòng của bạn lớn kinh khủng. Nhưng mà sao chẳng có đồ đạc gì hết vậy.” Lam Vũ tò mò nhìn phòng của Dạ Hoằng. Trong phòng chỉ có một cái giường siêu lớn, một tủ đồ, ngoài ra không còn có bất kì vật dư thừa nào khác, thứ duy nhất có thể nói nhiều đó chính là ở trên giường Dạ Hoằng cũng giống như cái giường ở kí túc xá, trên giường đầy gối là gối, còn có một cái chăn siêu lớn nữa.
“Không cần đến, nơi này chỉ để ngủ mà.” Dạ Hoằng lạnh lùng trả lời.
“Cộc cộc!”
Trong lúc Lam Vũ còn muốn nói tiếp, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Dạ Hoằng thấp giọng nói.
Nhưng mà người bên ngoài vẫn nghe thấy được.
Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra.
Hai người phụ nữ xinh đẹp đi vào.
Là Dạ Kì và bà chủ của Dancer – Dạ Tĩnh.
“Thiếu gia, tôi đưa quần áo của hai người đến rồi.” Dạ Tĩnh nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy, Thiếu gia, Lam thiếu gia, hai người mặc thử xem!” Dạ Kì vừa cười vừa nói. Một bên cầm quần áo đưa đến tận tay hai người, Lam Vũ là một bộ màu trắng, Dạ Hoằng là một bộ màu đen.
“Uh. Lam Vũ bạn đi trước đi, phòng tắm phía bên kia.” Dạ Hoằng chỉ cánh cửa phía sau Lam Vũ nói.
“Uh.” Lam Vũ cười với Dạ Hoằng một cái, sau đó đi vào phòng tắm.
Mà bên này Dạ Kì liền ra tay giúp Dạ Hoằng thay đồ. Bộ lễ phục của Dạ Hoằng vốn là bộ áo đuôi tôm màu đen có thêm đường viền hai màu ánh bạc và đồng, áo ghile, nơ bướm trắng. Thêm một đôi giày bốt kiểu dùng để cởi ngựa. Trên giày còn có đóng đinh vàng.
Mặc dù tóc của Dạ Hoằng rất dài nhưng lại tỏa ra anh khí rất nồng đậm, lại mang theo vẻ quyến rũ, mặc dù thấy đứng bên nhau rất mâu thuẫn nhưng đúng là như vậy, hai loại cảm giác đồng thời xuất hiện trên người Dạ Hoằng. Cũng giống như cái nơ bướm trắng, thoạt nhìn hết sức đẹp đẽ đáng yêu.
Chỉ chốc lát sau, Lam Vũ đã từ phòng tắm đi ra. Lễ phục của Lam Vũ mang theo hơi hướng Âu phục, nhưng mà kiểu quần cuộn ngangđầu gối cũng thể hiện được đây là lễ phục của thiếu niên. Phụ kiện đi kèm theo quần áo cũng không nhiều lắm, cả áo trong lẫn áo khoác đều màu trắng, cùng một chiếc thắt lưng đen bằng lụa. Nơ bướm màu đen.
Đôi giày cũng màu trắng, gắn đinh đen.
Lam Vũ trong bộ lễ phục này nhìn vào đặc biệt đẹp trai.
“Ha ha, Hoằng, bạn thật là xinh đẹp nha!” Lam Vũ nhìn thấy trang phục của Dạ Hoằng, bị dọa không ít.
“Bạn rất tuấn tú!” Dạ Hoằng nói ra lời đang nghĩ trong lòng.
“Cái này, bộ đồ này bao nhiêu tiền?” Lam Vũ nhỏ giọng nỏi, hắn rất thích bộ lễ phục này, nhưng mà sợ mắc quá, mặc dù chỉ cần nói với cha, cha sẽ mua cho mình, nhưng mà người đàn bà đó chắc chắn sẽ phản đối. Hắn không muốn cha lại vì mình mà lại ầm ĩ với mẹ.
“Ha ha! Không cần đâu, Lam thiếu gia, lễ phục này là tôi dùng danh nghĩa cá nhân tặng cho cậu.” Dạ Tĩnh cười nói, cô ta cũng chẳng dám hướng đến bạn của chủ nhân đòi tiền, hơn nữa cô ta cũng rất thích thiếu niên này.
“Cái này làm sao được?” Mặc dù nghe Dạ Tĩnh nói, Lam Vũ rất vui vẻ, nhưng mà nhìn bộ lễ phục này là biết không thể chiếm tiện nghi của người khác như vậy được.
Mặc dù Lam Vũ không rành lắm về ngọc ngà châu báu này nọ, nhưng mà chỉ cần nhìn mấy hột nút, Lam Vũ có thể kết luận cái này tuyệt đối là vàng nguyên chất, bởi vì bộ đồ này cũng rất nhẹ, mà mấy cái nút này đã nặng bằng một nữa rồi.
“Mấy bộ đồ này đều là do tôi thiết kế, bộ quần áo này là tôi làm năm ngoái, nhưng mà vẫn chưa có người nào mặc hợp, hôm nay nghe nói hai người muốn tham dự tiệc tối, vì vậy tôi mới đem tới xem sao, không ngờ cậu lại mặc hợp như vậy, tôi nghĩ, cậu rất có duyên với bộ đồ này, mà bộ đồ này cũng rất có duyên với cậu, dù sao người khác đều mặc không phù hợp mà, như vậy dứt khoát tặng cho cậu là được. Nếu để nó nhìn thấy đồng bạn của mình đi chỗ khác còn mình thì bị bỏ lại sẽ rất cô đơn. Cậu cứ nhận nó đi, hén? Dạ Tĩnh thật không hổ là người chuyên buôn bán, nói dối cũng không cần dùng tới bản nháp.
“Thật vậy à?” Lam Vũ nghi hoặc hỏi. D9i1ch thật là người nào cũng không nhất định tin tưởng.
“Lam Vũ, bạn cứ nhận đi, nếu không cô ấy sẽ ở đây lải nhải hoài cho coi.” Dạ Hoằng trừng mắc liếc Dạ Tĩnh một cái, y rất không thích ồn ào.
“Được rồi! Cảm ơn rất nhiều!” Lam Vũ vừa cười vừa nói.
“Cốc cốc.” Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
Dạ Kì đi qua, mở cửa ra. Bên ngoài là một người mặc lễ phục giống như của Dạ Hoằng nhưng khác màu – Dạ Tường.
“Ha ha! Dạ Kì, tôi đã nói bộ đồ này hai người mặc vào đều nhìn rất đẹp mà.” Dạ Tĩnh cười nói.
Tương đối giống Dạ HOằng, Dạ Tường mặc bộ lễ phục này càng tôn lên vẻ đẹp trai. Lễ phục màu trắng, hơn nữa nơ bướm màu đen, càng tôn thêm vẻ đẹp trai ngời ngời.
“Uh, cô muốn tự ca ngợi tài năng của mình thì cứ nói, vòng vo làm gì!” Dạ Kì tức giận nói.
“Ha ha, nhất định là do tay nghề của tôi tốt, còn có ánh mắt của tôi cũng rất tốt!” Dạ Tĩnh kiêu ngạo nói.
“Hai người các cô, thích thì tốt rồi, Hoằng, chúng ta thay đồ đi, bây giờ chúng ta phải trở về, nếu không sẽ bị muộn.” Dạ Tường hung hăng trừng mắt liếc hai cô gái một cái. Hai người bọn họ nếu không dừng lại, Dạ Hoằng cũng rất có khả năng cho bão quét qua đây.
“Uh.” Dạ Hoằng gật đầu. Dạ Kì đi đến giúp Dạ Hoằng thay quần áo.
Dạ Tĩnh cũng giúp Lam Vũ. Dạ Tường thì quay về phòng của mình.