Ha Ha, Phụ Thân

Chương 36


Đọc truyện Ha Ha, Phụ Thân – Chương 36

Dù lâu rốt cuộc lễ kỉ niệm rồi cũng tới, bất quá có lẽ chưa người nào chờ mong.

Xế chiều ngày hôm qua Dạ Hoằng đã trở lại trường, bởi vì Hoàng Cáo nói cần phải lên sân khấu diễn thử lại một lần.

Hôm nay có lẽ là lần tập cuối cùng, cho nên mọi người cũng rất nhiệt tình, sáng sớm trong phòng khách kí túc xá của Dạ Hoằng, đã có ba người không thuộc về khu phòng ngủ này.

Mà ba người này chính là Tống Cảnh Kiệt, Hoàng Cáo, còn có Lâm Hạo, ba người bọn họ ở cùng một tầng, nhưng mà không có cùng phòng, Lâm Hạo ở cùng Hoàng Cáo còn Lí Cảnh Kiệt thì ở sát vách, hôm nay Hoàng Cáo lo lắng Dạ Hoằng sẽ ngủ quên, cho nên mới lôi hai người kia tới đây tìm y, dù sao hôm nay cũng là lần đầu cả bọn mặc thử trang phục diễn, mặc dù trang phục cũng không quá mức khác biệt, nhưng mà có thể là lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Hoằng mặc váy.

“Các người nói Dạ Hoằng tại sao còn chưa có đi ra!” Lâm Hạo tò mò hỏi. Bởi vì lúc bọn họ vừa tới còn có Lí Gia Tề, có lễ lớp bên đó có việc, hắn đã đi sớm, hơn nữa bọn họ tới Lí Gia Tề đang chuẩn bị đi.

“Chúng ta chờ chút đi! Nói không chừng cậu ta ra bây giờ đó.” Tống Cảnh Kiệt không chần chừ một chút nào, bởi vì Dạ Hoằng thật sự rất thích ngủ nếu không tại sao có thể ngủ bình thản trong lớp như vậy chứ!

“Nhưng mà bây giờ cũng bảy giờ rồi, chúng ta cũng đã đợi ở đây nửa tiếng rồi.” Hoàng Cáo vừa nói đã đi đến trước cửa phòng Dạ Hoằng gõ vào cánh cửa đóng chặt.

“Hả! Xong hết rồi!” Ba người ở đây không biết là ai nói như thế, chỉ nghe thấy những lời này, cùng với tiếng đóng cửa rất mạnh.

“Bọn họ nói cái gì!” Hoàng Cáo kì quái hỏi.


“Bọn họ nói xonghe61t rồi!” Lâm Hạo cười nói, hắn cũng chẳng biết là cái gì xong hết rồi.

“Uh!” Tống Cảnh Kiệt cũng gật đầu, nhưng mà hắn có thể đại khái đoán ra được bọn họ sao lại nói như vậy.

Còn không có chờ Hoàng Cáo phản ứng lại, cánh cửa đóng chặt đã mở ra rồi, một thiếu niên từ bên trong đi ra, sau đó là đá một cái “kịch: vào Hoàng Cáo, ai kia không cẩn thận, Hoàng Cáo liện tiếp xúc thân mật với sàn nhà.

“Người nào đó!” Hoàng Cáo xoay người, nhìn thoáng qua người đá mình.

“Bạn làm gì! Sao lại đá tôi!” Hoàng Cáo đứng lên tức giận nói.

“Ai kêu bạn tới gõ cửa?” Ngữ khí lạnh lùng, không biết có phải Lam Vũ ở riết với Dạ Hoằng rồi bị nhiễm hay không, khẩu khí bây giờ của Lam Vũ giống y như Dạ Hoằng, hơn nữa chỉ có thể nói có hơn mà không có kém.

“Là bạn sao?” Không có đợi Hoàng Cáo trả lời, Lam Vũ hỏi lần nữa.

“Cái kia ~~~” Hoàng Cáo bây giờ thật sự không biết nói cái gì nữa, hắn bị khí thế của Lam Vũ dọa rồi.

“Oh ~ Là bạn à.” Lam Vũ nhìn thấy một người chỉ chỉ vào kẻ khác đang ngồi trên ghế salon. Cười nói tới.

Đừng nhìn Lam Vũ bình thường rất ôn hòa, nhưng mà một khi có người làm ồn tới giấc ngủ của hắn, như vậy người kia vài ngày tới đừng nghĩ tới chuyện sống yên ổn, mà Từ Ba vừa rồi chính là sợ văng miểng nên ngay lập tức đóng cửa phòng mình lại.

Bọn họ mấy hôm trước mới gặp phải chuyện tương tự, mấy hôm trước lúc ngủ trưa thì có người tới gọi Lam Vũ dậy, nếu như không phải Lí Gia Tề kịp thời kéo Lam Vũ sắp nổi điên, có lẽ người đó cũng giống như Hoàng Cáo rồi. Bất quá còn có thể thê thảm hơn.

Nhìn mặt Lí Gia Tề ba ngày mới tan vết máu bầm trên mặt là biết rồi.

“Vũ, bạn từ từ tới, tôi đi rửa mặt trước.” Trong phòng vọng ra thanh âm đặc biệt của Dạ Hoằng, kì thật Dạ Hoằng lúc rời giường, cũng chán ghét có người quấy rầy mình, cho nên Dạ Hoằng hết sức ủng hộ Lam Vũ làm như vậy.

“Dạ Hoằng, bạn không cứu tôi, còn hùa vô!” Hoàng Cáo run rẩy nói, hắn như thế nào không có nghe nói trong trường có nhân vật như vậy chứ.


Kì thật trước kia Lam Vũ có thể không lợi hại như vậy, nhưng mà hai tuần nay, mặc kệ bận rộn thế nào, Lam Vũ đều để Dạ Hoằng dạy võ cho mình, Dạ Hoằng phương diện này đúng là thiên tài, y dựa vào tình huống của Lam Vũ, chỉ cho Lam Vũ một bộ quyền pháp, mà Lam Vũ lại rất chăm chỉ, nhân tiệt hai tuần đã nhớ kĩ bộ quyền này, hơn nữa đánh cũng rất thuận tay, bây giờ đối kháng đơn giản, Lam Vũ có thể nói là tài giỏi có thừa.

“Bạn gì ơi, bây giờ cũng bảy giờ rồi, bạn còn ngủ là không tốt đâu, như vậy rất dễ bị muộn, tôi có lòng tốt kêu bạn rời giường, bạn như thế nào lại đối với tôi như vậy chứ?” Hoàng Cáo bây giờ muốn phát huy một chút khí chất lang sói, như vậy mới mong sống tốt hơn một tí.

“Oh ~~~ bạn Hoàng Cáo, hi vọng bàn đừng quên hôm nay là ngày đầu tiên của lễ kỉ niệm, hơn nữa buổi sáng trường học cũng không có bất cứ chương trình gì, hơn nữa tôi cũng không nhớ là bạn có sắp xếp gì cho tôi.” Lam Vũ tức giận nói, mặc dù nghe rõ là tiếng tức giận, nhưng mà nhìn bộ dáng Lam Vũ nghiến răng nghiến lợi, thật sự là không nhìn ra tâm tình Lam Vũ rất tốt.

“Nhưng mà Dạ Hoằng cùng phòng với bạn học lớp chúng tôi, tôi đến gọi bạn ấy cùng chúng tôi đi chuẩn bị.” Hoàng Cáo lập tức trả miếng.

“Vậy sao? Hoằng ~~~ tối qua bạn không nói sáng nay phải dậy sớm mà?” Khác biệt với vẻ mặt của Hoàng Cáo, vẻ mặt Lam Vũ bây giờ rất chói lóa.

“Tôi không nhớ sáng nay tôi phải dậy sớm.” Dạ Hoằng từ trong phòng tắm đi ra, tay còn đang dùng khăn lông lau khô tóc.

“Dạ hoằng, tại sao bạn nói chuyện không có lương tâm gì hết vậy?” Hoàng Cáo nhìn thấy vẻ mặt Lam Vũ đã muốn hộc máu, lập tức nháy mắt với Dạ Hoằng, hi vọng Dạ Hoằng có thể giúp mình.

Dạ Hoằng không có để ý tới Hoàng Cáo, cứ thế về phòng thay quần áo.

Bởi vì nhìn thái độ của Lam Vũ với Dạ Hoằng, Hoàng Cáo biết nếu như Dạ Hoằng sai, tên ác ma trước mặt này tuyệt đối sẽ không đối xử với Dạ Hoằng như vậy.

“Ha ha ~~~ bạn không cần nháy mắt với Dạ Hoằng, cậu ấy không hiểu đâu, cho dù hiểu, tôi tin Dạ Hoằng cũng giúp tôi mà không phải giúp bạn.” Nhìn thấy Hoàng Cáo như thế, Lam Vũ không nhịn được nghĩ muốn hù hắn một chút.


“Hả ~~~ Hai người hai người!!!” Biết không thể chiếm được trợ giúp nào của Dạ Hoằng, Hoàng Cáo lập tức chuyển qua hai người còn lại, hi vọng hai tên bạn cùng lớp này giúp mình một chút.

“Ha ha ~~~ Hoàng Cáo, bạn đấu không lại Lam Vũ đâu, bạn ấy học lớp một đó, mặc dù có lúc hơi ngơ ngác, nhưng mà cậu ta muốn chỉnh người nào thì người đó nhất định thoát không được! Cậu từ bỏ đi là vừa! ha ha ~~~” Lâm Hạo cười muốn bể bụng, Lam Vũ vẫn hay đùa như trước kia mà.

“Lâm Hạo, bạn biết tên ác ma này?” Hoàng Cáo nghe thấy Lâm Hạo gọi tên nam sinh này, không khỏi bật thốt.

“Ha ha! Hoàng Cáo, tôi nhớ bạn rồi!” Lam Vũ buông Hoàng Cáo ra, chính mình đi về phòng tắm, hắn cũng không muốn vì người kia mà phá hủy tâm tình của mình.

“Ai ~~~ Được cứu rồi!” Hoàng Cáo hít vào một hơi thật sâu, đem tinh thần căng ra nãy giờ của mình thả lỏng một chút.

Nhưng mà ~~~

“Này này ~~~ Lâm Hạo, bạn tại sao lại nhìn tôi như vậy.” Quay người lại, Hoàng Cáo nhìn thấy Lâm Hạo dùng ánh mắt thương xót mà nhìn mình.

“Lấy kinh nghiệm quen biết Lam Vũ đã ba năm tôi nói cho bạn biết, bạn tiêu rồi.” Lam Hạo nhẹ nhàng nói một câu, tiện thể tuyên cáo tương lai 3 năm bi thảm tiếp theo của Hoàng Cáo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.