Đọc truyện Ha Ha, Phụ Thân – Chương 17
Tối hôm qua hai người không có bận tâm đến suy nghĩ của những người khác, đi ngủ sớm. Nhưng nguyên nhân cũng không phải như lời Lam Vũ nói là mệt quả, Dạ Hoằng là bởi vì không muốn dây dưa gì với những người kia, mấy người bọn họ cũng không phải ai cũng có bối cảnh đặc biệt như Lam Vũ.
Ví dụ như Lí Gia Tề kia, Lí gia nhà hắn đời này là lão đại, Nhưng nếu không phải là con của gia chủ. Thoạt nhìn qua thì rất bình thường không có gì đặc biệt, nhưng mà tâm kế của người này rất nặng. Vọng tưởng kế thừa cả Lí gia. So sáng với cái người gọi là Từ Ba kia, dã tâm của Lí Gia Tề có thể hình như như là của sói.
Từ Ba, trong nhà cũng không phải chỉ có chút danh tiếng như lời hắn nói. Từ gia tại thành phố Y là đại gia số một số hai. Từ Ba là em trai duy nhất của đương gia hiện tại, hơn nữa Từ Ba là người được cưng chiều nhất trong Từ gia, dù sao cha của hắn đến lúc già mới có con, hơn nữa anh của hắn kết hôn mười năm cũng chẳng thấy có em bé, trong nhà dần dần cũng bỏ qua. Dù sao vẫn còn Từ Ba, không sợ phải Từ gia rơi vào tay người ngoài. Cho nên anh của hắn xem hắn như người kế thừa mà bồi dưỡng. Bất quá, lấy biểu hiện của Từ Ba, hắn đúng là hoàn toàn không có cái tâm tư kia.
Bất quá Từ Ba là người giản dị, không thích đem chuyện trong nhà của mình ra ngoài rêu rao. Điểm ấy nhưng thật ra lại giống Lí Gia Tề. Bất quá phân tích của Dạ Kì nguyên nhân hai người đó không rêu rao ra ngoài có điểm bất đồng.
Từ Ba không nói ra ngoài vì bản tính vốn đã như vậy,Từ Ba vốn là người bình thường, tính tình cũng tốt.
Mà Lí Gia Tề lại bởi vì muốn lưu lại tiếng tốt trong trường. Dù sao trong Lí gia thường dùng điều này để khen ngợi hắn, là người anh tốt này nọ, là tấm gương cho em út nhìn vào.
Dạ Hoằng còn nhớ rõ Dạ Kì khinh bỉ nói về Lí Gia Tề: “Là kẻ dối trả, chưa từng thấy người nào dối trá như vậy, mới có vài tuổi mà đã như vậy! Tên tôi có một chữ đồng âm với của hắn mà cảm thấy thật xấu hổ. Ôi chao~~~ Cũng không thể nói như vậy. Phải nói là hắn không xứng với cái chữ “Tề” này!” Đây là bảy năm trước Dạ Kì thay thế Dạ Hoằng cùng Dạ Hoa tham dự một bữa tiệc trở về nói xối xả.
Chuyện này Dạ Hoằng nhớ rất kĩ, bởi vì Dạ Kì lải nhải bên tai Dạ Hoằng liên tục ba ngày. Trong ba ngày này Dạ Kì có cơ hội là liền nói với Dạ Hoằng Lí Gia Tề là kẻ dối trá tới mức nào. Nói Dạ Hoằng ngàn vạn lần không được dây dưa vào, cho dù không có bất kì cảm xúc nào, cũng không được dối trá như vậy, cho dù đôi khi cũng phải cần tới dối trá.
Trâu Khải, người này rất đặc biệt, nói đại khái, học âm nhạc nhưng thành tích cũng không đặc biệt xuất sắc. Tục ngữ có câu “Cá cùng tay gấu, không thể có cả hai”. Nhưng mà Trâu Khải lại làm được, sở trường của Trâu Khải chính là tiêu, nhưng trên cơ bản tất cả nhạc cụ dân tộc của Trung Quốc hắn đều đã học qua, hơn nữa đều là ở cấp độ đại sư.
Nhưng mà hắn ít được biết tới nguyên nhân như Dạ Kì từng nói là: “Con mẹ nó thật là khó điều tra. May mà Dạ Ảnh có ghi chép.” Bởi vì Trâu Khải không tham gia bất kì buổi biểu diễn nào, hoặc bất kì cuộc thi nào cả. Hắn chỉ làm những gì mình thích mà thôi. Nói cách khác, hắn ngoại trừ luyện tập, cùng thi học kì, ngoài ra hắn không từng biểu diễn hay là thi thố gì cả, cũng chỉ có tiêu là bởi vì bị ép nên mới phải thi thôi.
Bởi vì hắn cũng chỉ tính vào một số trường, tưởng rằng lấy thành tích học tập của hắn, cũng không có gì khó khăn, nhưng mà trong lúc thi bởi vì có chuyện chậm trễ, không có tham gia thi được, thành ra bị hủy tư cách. Bởi vì bỏ thi một môn, thành tích cũng không lí tưởng nữa, chỉ có thể lấy thân phận bên âm nhạc để tiến vào, cho nên hắn mới phải đi thi. Nhưng phải biết rằng muốn vào Gia Anh, cho dù là học bên âm nhạc cũng phải có thành tích tốt, trường bình thường chẳng có cửa để mà so sánh. Bởi vậy có thể thấy được thành tích của hắn tốt đến mức nào.
Trình Thuẫn, vốn là một kẻ tự đại, hắn là người kế thừa Trình gia. Vốn nhà Trình Thuẫn mấy thập niên trước thì vô cùng huy hoàng, nhưng mà bởi vì gia chủ tự đại đầu tư thất bại, đáng lẽ cũng không có vấn đề gì lớn, hắn hoàn toàn có thể cầu cứu bạn tốt là Lữ gia hoặc Hồng gia, nhưng mà bọn hắn sỉ diện chống đỡ, Hồng gia cùng Lữ gia trước sau chủ động nói sẽ hỗ trợ, cũng bị bọn họ vô tình cự tuyệt, hai nhà này tức giận đưa nhân lực vật lực đến nhưng mấy kẻ đó cũng không tiếp nhận, sau này cũng không tới lui nữa, Trình gia cũng xuống dốc từ đó.
Mà Trình Thuẫn vốn là con dối dõi duy nhất của Trình gia, cũng đem cái tính đích tôn đó phát huy tối đa. Chung qui cảm thấy không có ai có thể giỏi hơn mình, cho dù có bất quá cũng là vì mình chưa có bộc lộ hết, hoặc là bởi vì thì là mà… Mà lần này hắn cũng cho rằng như vậy, bởi vì hắn trước cuộc thi lo học tập nên ngủ muộn, trong khi thi thành ra ngủ gà ngủ gật, mặc kệ có phải là như vậy hay không, dù sao đây cũng chỉ là hắn nói.
Trầm Khiết, người cũng như tên, là một đứa trẻ rất thuần khiết, là con cưng được úm rất kĩ, nhưng bởi vì bị mấy bậc tiền bối trong nhà chăm chút quá khĩ lưỡng, lại còn bị người giúp việc chăm sóc suốt 24/7. Lần này đi học, Trầm Khiết hưng phấn đến mấy ngày cũng không chịu ngủ, sau đó bị cha hắn nhắc nhở, nếu cứ như thế này, làm cho hắn không khỏe, mẹ hắn sẽ không cho hắn đi học, Trầm Khiết thu liễm lại rất nhiều. Trước khi đi học một ngày, mẹ hắn ôm hắn vào lòng dỗ đi ngủ, nghẹn ngào cả đêm.
Đánh giá của Dạ Kì nếu như không phải nhìn chỗ này cũng không tệ với Trầm Khiết, mẹ Trầm Khiết nhất định sẽ không đồng ý cho hắn đến đây học. Có thể không chỉ mẹ của Trầm Khiết, mà ngay cả cha của hắn. Dạ Kì không tin nếu như cha Trầm Khiến không đồng ý cưng chiều Trầm Khiết như vậy, thì người phụ nữ nhu nhược kia cũng không chiều con tới mức độ này — Trầm Khiết mười sáu tuổi, xuất thân từ một gia đình bình thường, không phải là đại thiếu gia gì…, nhưng ngay cả một bộ đồ cũng không biết giặt thế nào cho sạch. May mà, ở chỗ này có phòng giặt riêng.
Lữ Mục Ca, sinh ra ở thành phố S, Lữ gia cũng chỉ kém hơn Hồng gia một chút. Bất quá không có bất kì quyền thừa kế nào. Bởi vì sau khi phát sinh chuyện Hồng gia, hai nhà nhân tiện đưa ra hiệp nghị, mỗi nhà kinh doanh cùng ám bộ nhân tiện do con trưởng thừa kế, nếu biến động, phải để cho mấy ông già trong nhà thương lượng, đồng ý mới có thể thay đổi, nếu như cố ý thâu tóm, thì cứ để cho ám bộ xử lí. Mà hai người thừa kế của Lữ gia cũng phi thường ưu tú, cho nên thâm là con thứ ba Lữ Mục Ca vốn hoàn toàn không thể có cơ hội dính vào. Bất quá Lữ Mục Ca vì thế mà được thanh nhàn. Hắn lại rất vui vẻ.
Bất quá Lữ Mục Ca có một thói quen rất kì quái, đó chính là đúng chính giờ sẽ đi ngủ, ngủ mê man suốt 8 tiếng, không có ý thức, Lữ Mục Ca mấy lần muốn từ bỏ thói quen này, nhưng mà cũng không thành công, dù sao cứ gần chín giờ liền buồn ngủ muốn chết, mạnh mẽ cưỡng lại, nhưng mà tới chín giờ rưỡi, cho dù hắn đang đứng thì cũng đã bắt đầu nằm mơ rồi. Như vậy mấy lần chẳng có hiệu quá, Lữ Mục Ca liền không quan tâm nữa. Cũng may mà cái trường học này tự học chỉ tới 7 giờ, cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.
Đối với 6 người này, Dạ Hoằng không định giao thiệp, cũng bị cấm tiệt không được dây dưa gì với Lí Gia Tề và Trình Thuẫn. Cũng may là hai tên đó ở chung một phòng, Từ ba cùng Trâu Khải một phòng, cuối cùng là Trầm Khiết với Lữ Mục Ca một phòng.
Mà tối hôm qua sau khi Dạ Hoằng cùng Lam Vũ đi ngủ, mấy người kia cũng đi ngủ sớm, dù sao cả ngày hôm qua bọn họ cũng đã biết, hôm nay tất cả mọi người phải dậy sớm. Ai kêu cái trường này sáu rưỡi sáng đã mở quốc ca ầm ầm, cái loại ồn ào càng lúc càng kinh khủng này, mỗi ngày không tha cho, đã vậy còn mở rất lâu. Cho rằng người mới thì ồn ào vậy thì sẽ tỉnh dậy, không giống như mấy người năm hai, đã thành thói quen, chờ tiết mục trôi qua thì ngủ tiếp, đương nhiên, số có thể làm được như vậy rất ít ỏi.
Nhưng có thể khẳng định, toàn bộ năm nhất đều đã tỉnh dậy. Nhìn đi, Dạ Hoằng chẳng phải cũng đã mặc quần áo này nọ, chuẩn bị đi ra ngoài ăn sáng rồi sao.
“Dạ Hoằng, bạn chờ chút! Có gì đi chung.” Lam Vũ còn đang mang giày vào chân nói.
Hắn thật sự không nghĩ ra tại sao động tác của Dạ Hoằng có thể nhanh như vậy, nhưng rõ ràng quần áo của y không phải nhiều hơn của mình một cái sao, tại sao y lại nhanh hơn mình vậy.
Gia Anh còn có một đặc điểm đó chính là không cần mặc đồng phục, nhưng mà đồng phục thì vẫn có, không, nói cho chính xác thì không phải là đồng phục mà là đồng phục riêng cho mỗi khối lớp, chủ yếu là để tiện phân biệt các khối lớp với nhau thôi (bởi vì thường phải thay đổilớp học, đồng phục mỗi lớp cũng không quan trọng.). Nhưng không có yêu cầu nhất định phải mặc, chỉ có những dịp đặc biệt, ví dụ như hội nghị thường niên này nọ.
“Uh.” Dạ Hoằng nhân dịp này sắp xếp lại giường chiếu.
Qua một buổi tối, Lam Vũ rốt cuộc đã biết tại sao Dạ Hoằng lại có nhiều gối như vậy rồi, gối đầu vốn là gối một cái ôm một cái, chăn mền thì trùm kín chỉ lòi ra cái mũi. Ngẫm lại mặc dù Dạ Hoằng không tính là cao, nhưng mà kín đầu kín đuôi như vậy, còn thêm gối này nọ, thành ra chăn mền nhất định phải to. Bất quá mặc dù Dạ Hoằng nói không nóng, nhưng mà Lam Vũ không tin, dù sao nhìn vô cũng muốn chảy mỡ.
“Được rồi! Chúng ta đi thôi.” Lam Vũ cũng không biết tại sao tốc độ mặc đồ của mình lại chậm như vậy.
Thật ra Lam Vũ không biết không phải là động tác của mình chậm mà là vì động tác của Dạ Hoằng nhanh mà thôi.
Cứ như vậy hai người đi đến nhà ăn.
Hai người vừa đến cửa nhà ăn đã thấy bên trong người ngợm tấp nập, Lam Vũ cảm thấy hôm nay mình đã đến sớm, không ngờ lại còn có người sớm hơn, tại khái chính là quốc ca vang lên một cái thì không ai ngủ nướng được nữa.
“Chờ một chút! Lam Vũ, Dạ Hoằng!” Phía sau vang lên tiếng kêu.
Lam Vũ dừng chân, xoay người. Dạ Hoằng cũng nghe thấy, bất quá y không có xoay người.
“Ai da! Rốt cuộc cũng đuổi kịp hai bạn, các bạn sao có thể sớm như vấy Tôi vừa mới rửa mặt xong đã thấy hai bạn ra ngoài rồi.” Trầm Khiết thở hổn hển nói.
“Là bạn chậm quá thôi!” Lam Vũ vừa cười vừa nói.
“Chúng ta nhanh một chút đi!” Vừa nói Trầm Khiết liền lôi kéo hai người vào trong.
“Tôi cần mua giúp mấy người kia ít đồ, tôi cần không hết, các bạn có thể giúp tôi không!” Nhìn người qua lại trong phòng ăn, Trầm Khiết xấu hổ nói.
Trầm Khiết bởi vì lạ giường, cho nên tỉnh lại rất sớm, nhưng mà lo lắng đánh thức Lí Mục Ca, cho nên vẫn nằm ở trên giường không có đứng dậy. May mà không bao lâu thì tiếng động vang lên, hắn cũng tiện thể mà đi rửa mặt, Rửa mặt xong phát hiện ba người đã đi ra ngoài. Mà bốn người khác vẫn còn đang rửa mặt, cho nên tốt bụng hỏi có cần phải mua giúp cái gì không.
Mấy người kia liền liệt kê một đống đồ ăn, cũng nói lát nữa đến nhà ăn tìm hắn, vốn nghĩ đến tất cả được đóng hộp sẵn, nhưng mà không nghĩ rằng sẽ phải múc ra trong tô chén này nọ. Tay chân Trầm Khiết chút xíu làm sao có thể bưng được nhiều như vậy, vì vậy mới cầu cứu hai người.
“Không thành vấn đề!” Lam vũ cười trả lời.
“Uh.” Dạ Hoằng liếc nhìn Trầm Khiết một cái, người này đúng là không có khí lực, ngay cả cơ thể cũng không rắn chắc. Phần ăn của năm người tính ra cũng hơi nhiều.
Vì vậy ba người bưng bảy phần ăn sáng vất vả đi ra. Lam Vũ nhìn Dạ Hoằng một chút, trêu chọc nói: “Cái này chính là trường học, người chính là nhiều như vậy đó!” Nếu không phải Lam Vũ nhắc nhở một chút, phỏng chừng Dạ Hoằng hôm nay sẽ bỏ ăn sáng luôn.
“Uh.” Thản nhiên trả lời, tỏ vẻ mình sẽ nhẫn nại.
“Rốt cuộc cũng tìm được các bạn!” Giọng Lí Gia Tề vang lên.
“Ai da, các bạn sao lại không đến sớm một chút! Như vậy có thể chia sẻ một chút rồi!” Trầm Khiết tiếc hận nói.
“Chúng tôi đi lấy tô!” Lữ Mục ca nói.
“Đúng rồi! Không thể để các bạn làm hết chứ!” Từ Ba vỗ vỗ vai Trầm Khiết nói.
“Uh.” Trâu Khải phụ họa.
“Tính ra các bạn cũng có lương tâm.” Trầm Khiết vừa cười vừa nói.
Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Trầm Khiết tò mò hỏi: “Lí Gia Tề, Trình Thuẫn đâu rồi?” Sáng hôm nay đã không thấy hắn ta.
“Không biết, từ lúc sáng đã đi! Sáng ra đã không thấy rồi.” Lí Gia Tề gãi gãi đầu nói.
“Oh! Như vậy à!” Trầm Khiết gật đầu.
“Úi! Dạ Hoằng, bạn chỉ ăn như vậy thôi sao?” Lữ Mục Ca kinh ngạc hỏi Dạ Hoằng đang ngồi đối diện mình.
“Uh.” Thật ra cũng chỉ có một chén cháo, bình thường y đều ăn như vậy, bất quá ăn ở nhà vẫn ngon hơn, ở đây không đủ ngọt, lần sau nhất định phải mang đường theo.
Vì vậy một đám người bắt đầu bàn tán bữa sáng có ăn được không, ăn sáng ở đâu thì ngon nhất.
Bất quá Dạ Hoằng chỉ nghe mọi người nói, tới phút cuối, cũng không có mở miệng nói bất kì câu nào.
Mà buổi học đầu tiên cũng đã bắt đầu rồi.