Đọc truyện Hà Dĩ Phiêu Tuyết FULL – Chương 37: Em Yêu Anh
Chương 37: Em yêu anh
Lúc Vy Vy nhìn thấy Phiêu Tuyết kéo tay một nam sinh cực kỳ cực kỳ đẹp trai tới trước mặt mình, quả thật cô có hơi nóng giận.
Cái con bé mới mười sáu tuổi đầu luôn khiến cô xót xa, nhất là nó vừa ngất xỉu gần đây do ăn uống thiếu điều độ xong, lại hiển nhiên nhảy vào vòng tay một con sói hoang không rõ lai lịch đây bắt cóc đi luôn.
Cô rất ư là khó chịu, trong suốt quãng đường đi, Vy Vy căn bản không hề cho Tiêu Nại một bộ mặt hòa nhã mấy.
Tất cả mọi chuyện dường như được đưa về quỹ đạo, nhưng cũng có vài thứ không giống lắm.
Phiêu Tuyết ở cùng ký túc xá với Vy Vy, Nhị Hỷ và Hiểu Linh (đất diễn cho Ty Ty có hơi ít, vậy nên, xin đừng đánh ta).
Lần này, ở trường vẫn có vụ bình chọn hoa khôi, có điều Phiêu Tuyết trốn rất khá.
Thế nhưng cô lại quên mất, trong lớp học cũng có người chụp lén cô.
Phiêu Tuyết thành hoa khôi Đại học Trùng Khánh, Vy Vy thành hoa khôi khoa Công Nghệ Thông Tin, còn Mạnh Dật Nhiên với Tào Quang thì không biết đã biến mất tăm nơi nào.
Ngoài ra, do hình ảnh Phiêu Tuyết cùng Tiêu Nại được phát tán đầy trên diễn đàn trường, dẫn đến việc sau đợt bình chọn đăng quang hoa khôi trường, cô lại lần nữa nổi danh khắp Đại học Trùng Khánh.
Mà thứ hạng của cô và Tiêu Nại trong game cũng hệt như trong mơ, hai người cũng kết hôn trong game.
Chuyện này làm cho khi Vy Vy nghe tin Phiêu Tuyết bảo muốn kết hôn liền bấu lấy tay cô ngay: “Em không phải có anh bạn trai Đại Thần kia rồi à, sao còn muốn kết hôn?”
Tuy rằng Vy Vy rất không muốn thừa nhận rằng Tiêu Nại là bạn trai của Phiêu Tuyết, nhưng với hành động một chân bước lên hai chiếc thuyền của em gái như vậy thì cô nhìn không nổi.
Phiêu Tuyết thở dài: “Chị nè, Nhất Tiếu Nại Hà là Tiêu Nại đấy.”
“Cái gì! Là Nhất Tiếu Nại Hà đứng đầu bảng xếp hạng game á hả!? Trời ạ, chị không tin được! ” Vy Vy nhìn cô em ngồi cạnh, tiếp tục ca thán: “Hay quá, em và Đại Thần vừa kết hôn trong game, vừa là người yêu ngoài đời thực.
Thật là tốt!”
Phiêu Tuyết lườm bà chị mình: “Không phải chị rất ghét Tiêu Nại sao?”
Vy Vy lúng túng cười cười.
Phiêu Tuyết đương nhiên nhận ra Vy Vy đang xấu hổ, liền đổi chủ đề: “Chị Nhị Hỷ với chị Hiểu Linh đâu rồi nhỉ?”
“Các cậu ấy à, một người thì đi hẹn hò với bạn trai, một người chắc là đi mua đồ ăn vặt rồi.”
“Phiêu Tuyết, Phiêu Tuyết, Phiêu Tuyết, em mau mau đi đi, Đại Thần tìm em kìa!” Nhị Hỷ hấp tấp nhào vô cửa kéo Phiêu Tuyết dậy.
Mặt cô mờ mịt gì đâu, lát sau mới hỏi: “Chị Nhị Hỷ bị sao vậy?”
“Haiz, Phiêu Tuyết, Đại Thần đang đợi em dưới lầu đấy.”
Phiêu Tuyết chợt tỉnh ra: “Á, em biết rồi.”
Cô vội tắt máy tính, vớ lấy chiếc túi xách trắng và cái di động cùng màu chạy xuống lầu.
Nhị Hỷ và Vy Vy nhìn bóng cô khuất xa dần, sau đó Nhị Hỷ mới lên tiếng: “Có phải Phiêu Tuyết đã sớm biết Đại Thần sẽ tới tìm em ấy không?”
Vy Vy nhún nhún vai: “Mình không biết, có lẽ em ấy miễn dịch với Đại Thần chăng? Haiz, mặc kệ mặc kệ, hay tụi mình chơi game đi?”
Dứt lời, Vy Vy ngồi ngay vào bàn, bật máy tính lên, chạy đi đánh boss.
Nhị Hỷ nghía cái cửa rồi quay sang Vy Vy: “Vậy cũng được, mình chơi cùng.” Nhị Hỷ bỏ túi xách xuống, nhào qua chơi máy.
Thời gian sau đó, Phiêu Tuyết giới thiệu Vu Bán San, Khâu Vĩnh Hầu làm quen với Vy Vy và Nhị Hỷ.
Sau này, bốn người không những có mối quan hệ tốt đẹp ngoài đời mà còn kết hiệp lữ trong game nữa.
Lâu ngày nảy sinh tình cảm, chẳng khác gì ngoài giấc mộng hôm ấy, thành công đến bên nhau.
Riêng Mỹ Nhân và KO thì, ha ha ha, đã bị công ty Tiếu Nại tóm mất tiêu rồi.
Bốn năm sau
Trong nhóm bốn chị em bạn dì, Hiểu Linh với Đại Chung vào năm thứ ba cho hai bên gia đình hẹn gặp nhau, vừa tốt nghiệp đại học xong liền đi đăng ký kết hôn, hai người định là hôm lễ Quốc Khánh sẽ tổ chức hôn lễ.
Còn Nhị Hỷ, Phiêu Tuyết và Vy Vy thì tốt nghiệp năm tư xong là dẫn bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ.
Lúc về nhà, hai ông bố đây đều sỉ diện hệt nhau, chả thèm ra gặp Tiêu Nại với Vu Bán San.
Rốt cuộc, cũng phải nhờ Tiêu Nại nhắc tới chuyện con cái trước mặt ba Phiêu Tuyết mới lấy lòng được ông Bối đây.
Nhị Hỷ ngã nhào trên sô pha, cô mệt đến chết: “Ôi mẹ ơi, Phiêu Tuyết, làm sao Đại Thần nhà em mua được cái nhà này hay vậy, nó cao quá chừng!”
“Nhưng khoan hãy nói đã, hai người thiết kế căn phòng đẹp lắm, đơn giản mà sang trọng.” Hiểu Linh tham quan quanh nhà: “Đúng rồi, Phiêu Tuyết, áo cưới em đâu?”
Vy Vy thúc giục: “Em mau dắt cho tụi chị xem đi!”
“Rồi rồi.” Cô đành dẫn ba người vào phòng xem đồ cưới.
Nhị Hỷ cầm bộ áo cưới trên tay, miệng tâm tắc: “Wow, đẹp quá!”
“Đúng thế, mình đã bảo là tại sao chúng ta cứ phải bắt chước phương Tây may áo cưới màu trắng chứ, rõ ràng áo choàng mũ phượng Trung Quốc chúng ta đẹp hơn nhiều!” Hiểu Linh nâng niu bộ đồ cưới trong tay, hỏi Phiêu Tuyết: “Nè, hai người đăng ký kết hôn chưa? Chừng nào tổ chức hôn lễ?”
“Em ấy chụp xong hình cưới rồi.”
“Đâu đâu, để ở đâu?” Nhị Hỷ mắt lóe sáng nhìn chằm chằm Vy Vy.
Phiêu Tuyết chỉ sang cái bàn nhỏ cạnh giường, Hiểu Linh với Nhị Hỷ bước qua xem ngay: “Woa, đúng là trai tài gái sắc, ngay cả hình trên giấy đăng ký kết hôn cũng đẹp như vậy.”
Cô lườm chị mình một cái: “Nào có, hôm đó em ngượng chết đi được, chị không thấy vẻ mặt sượng ngắt thế kia à.”
Nhị Hỷ trợn tròng mắt: “Ngay cả khi em xấu hổ cũng đẹp như vậy, em có thể chừa đường người khác sống cái không?”
Sau đó quay đầu đá ánh mắt sang Vy Vy: “Vy Vy à, cậu tính chừng nào đi tổ chức hôn lễ đây?”
Vy Vy cùng Phiêu Tuyết nở nụ cười: “Mình cũng đăng ký xong rồi, chỉ đợi tới ngày thôi.”
Nhị Hỷ đặt tờ hôn thú của Phiêu Tuyết xuống bàn: “Đợi gì mà đợi hả? Chưa tới mấy ngày nữa là Quốc Khánh rồi.
Hiểu Linh là ngày 1 tháng 10 tổ chức hôn lễ, còn của cậu là vào ngày 5 tháng 10 không phải sao.
Mà Phiêu Tuyết, hôn lễ em vào ngày mấy?”
“Giáo sư Lâm nói là đến Trung Thu sẽ tổ chức.”
“Cũng không lâu lắm.” Hiểu Linh nhẩm nhẩm thời gian.
“Vậy cậu thì sao? Định khi nào mới làm lễ, cậu với Hầu Tử đều đã gặp phụ huynh hai nhà cả, cũng qua gần một tháng rồi còn đâu, sao tới giờ vẫn chưa đi đăng ký ta.” Vy Vy giở trò trêu ghẹo: “Có cần mấy người chị em chúng mình hối thúc giùm cậu không?”
“Aiz, nói gì vậy, mình không để ý đến cậu nữa!” Nhị Hỷ mắc cỡ lấy tay ôm mặt.
Phiêu Tuyết đưa các cô quay lại phòng khách, Tiêu Nại cũng về nhà rồi.
Anh chào: “Các em tới chơi à, đang tính về nhà sao? Có cần anh chở về không?”
“Không cần không cần, tụi em tự về được.” Vy Vy từ chối ý tốt của anh.
Anh cười mỉm: “Không sao, để anh đưa các em về.”
Phiêu Tuyết đồng tình: “Đêm hôm khuya khoắt, ba người con gái đi sẽ không an toàn đâu, cứ để Tiêu Nại chở các chị về đi.”
“Được rồi.” Ba cô gái theo chân Tiêu Nại ra về.
Phiêu Tuyết nấu cả một bàn thức ăn đợi anh về cùng ăn.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, liền đứng dậy đến bên cạnh giúp anh cởi áo khoác: “Anh về rồi, có đưa người về an toàn không đó?”
“Em yên tâm đi.” Tiêu Nại nói.
Cô nhoẻn miệng cười: “Mau ăn cơm thôi, toàn là món anh thích không đấy!”
“Được.” Anh kéo Phiêu Tuyết vào phòng ăn.
Đang ăn cơm nửa chừng, cô bỗng buông đũa: “Tiêu Nại nè, anh nói xem, nếu lúc trước em tỉnh lại không hề có chút ký ức nào về giấc mộng ấy thì anh sẽ làm thế nào?”
Tiêu Nại cũng đặt đũa xuống, tay anh mơn man bên gò má cô: “Không có nếu như, cũng không thể giả sử như vậy được, trong giấc mơ đó anh đã luôn nghĩ rằng, nếu anh biết mình có ngày yêu em đến vậy thì nhất định anh sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Có điều, bây giờ anh làm được rồi.”
Phiêu Tuyết nở nụ cười, ôm anh thật chặt, thấp giọng thì thầm bên tai anh một câu.
Tiêu Nại ôm lấy cô, nghe xong lời tâm tình, miệng cười mỉm, đáp trả: “Anh cũng vậy.”
“Tiêu Nại à, em yêu anh, nếu như ngày ấy em tỉnh dậy nhưng chẳng nhớ ra điều gì, em vẫn sẽ chọn được yêu anh như vậy, sống bên anh mãi mãi.”
—–Chính văn hoàn—–
-o0o-
(•Sam•): Cuối cùng truyện cũng hoàn rồi, yeahhh ヽ(*⌒▽⌒*)ノ Xin chân thành cám ơn mọi người đã đồng hành với truyện này trong thời gian qua ( ∀ )ノ~ ♡