Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 18: Ngô Vũ Phàm


Đọc truyện Hà Dĩ Phiêu Tuyết FULL – Chương 18: Ngô Vũ Phàm


Chương 18: Ngô Vũ Phàm
Đến ngày hôm sau, Tiêu Nại với Phiêu Tuyết lập lại hành trình ba điểm trường học, siêu thị, nhà ở thẳng hàng.
Buổi trưa ở căn tin
“Tiêu Nại, hôm nay anh đi siêu thị với em đi, em muốn mua ít đồ.” Phiêu Tuyết và Tiêu Nại đang ngồi ăn cơm trong căn tin.
Anh nghe xong đáp: “Được, cũng lâu rồi chúng ta không đi.”
Tiêu Nại thấy cô ăn không nhiều lắm, hỏi: “Sao vậy? Không đói à?”
“Không phải, chỉ là mấy ngày gần đây không thấy Điệp Mộng login, hơn nữa gia tộc Tiêu Vũ cũng vừa gia nhập Bích Hải Triều Thanh Các.

Tiêu Vũ Thanh Thanh của gia tộc Tiểu Vũ mới vào bang đã đi làm nũng với nam nhân, hơn nữa mỗi ngày cứ quấn lấy Chiến Thiên Hạ.

Em còn mấy lần thấy anh ta giúp Tiểu Vũ Thanh Thanh đánh boss.

Hôm qua em với chị Vy Vy đã rút khỏi Bích Hải Triều Thanh Các.” Nói đến đây, Phiêu Tuyết buông đũa, đầu cúi xuống.
Tiêu Nại nghe xong, đặt đũa xuống, nâng mặt cô lên: “Đã xảy ra chuyện gì?” Thấy Phiêu Tuyết còn hơi do dự, nói tiếp: “Đừng giấu anh.”
Cô nhíu mày kể: “Hôm qua, Tiểu Vũ Thanh Thanh vu khống chị em cướp boss của các cô ấy.

Em đi giải thích hết mọi chuyện, còn lý luận với Tiểu Vũ Thanh Thanh nữa.

Chắc là do Chiến Thiên Hạ thấy mất mặt nên còn nói vụ chị lấy dược trong bang bán.

Em đứng ra bảo dược do em hái, chị với em cùng bào chế ra nên tụi em có quyền bán, không liên quan gì tới Bích Hải Triều Thanh Các.

Sau đó tụi em yêu cầu Tiểu Vũ Thanh Thanh xin lỗi, cô ta không những không xin lỗi mà còn lằng nhà lằng nhằng.


Chiến Thiên Hạ nói cái gì mà thôi quên chuyện này đi.

Em giống chị ở chỗ ghét nhất là người khác không tin mình, vu khống mình, đồng thời em cũng thấy rất đau lòng cho Điệp Mộng tỷ.

Thời gian này do chị ấy bận đi công tác nên tạm giao lại chức bang chủ cho Chiến Thiên Hạ, mà không hề hay biết anh ta là kẻ như vậy.

Em cảm thấy vì Điệp Mộng thì không đáng nên quyết định cùng chị rút khỏi bang.”
Tiêu Nại mỉm cười: “Vậy cũng tốt, sau này đi đánh boss với đội chúng ta cũng không cần lo lắng gì nữa.

Còn Điệp Mộng Vị Tỉnh với Chiến Thiên Hạ, đây là chuyện riêng của họ, chúng ta không nên nhúng tay.”
“Ừm, em hiểu rồi.” Phiêu Tuyết gật gật đầu.
Tuy vậy nhưng Tiêu Nại vẫn thấy cô nhíu chặt mi, không chịu thả lỏng: “Phiêu Tuyết, em còn có chuyện không vui đúng không? Nói hết cho anh nghe đi.”
“Tiêu Nại, tự nhiên hôm qua em chợt nhớ đến chuyện chị em với bạn chị ấy đi phỏng vấn ở công ty kỹ thuật Chân Ức.

Người hiệp lữ trước của chị em, Chân Thủy Vô Hương cũng làm trong công ty này, có điều trong máy vi tính của anh ta ngoài mấy cái video thì em còn tra ra những cái máy chủ khác.

Trong đó có rất nhiều kế hoạch họ lấy cắp ý tưởng người khác, chưa kể tới chứng cứ họ sao chép game bao năm qua nữa.” Cô kéo tay anh ra khỏi mặt mình.
Anh bưng bát canh đến trước mắt Phiêu Tuyết: “Phiêu Tuyết, em là mẹ hay sao? Anh biết em lo cho chị, nhưng em cũng đâu thể lo cho chị cả đời được, sẽ có lúc nào đó chị em phải tự đối mặt giải quyết vấn đề của mình.

Đừng nghĩ nữa, ăn nhanh đi, anh nhớ là chiều nay em có lớp thể dục đấy.”
“Vâng.”
Buổi chiều, trong siêu thị
“Tiêu Nại, tối nay anh muốn chúng ta ăn gì?”

“Em chọn đi.” Tiêu Nại đẩy xe đẩy sau lưng cô, đáp.
Phiêu Tuyết cầm một bao bông cải xanh: “Anh có thể đừng nói nghe theo em được không? Lần nào hỏi anh muốn ăn gì, anh cũng trả lời là nghe em, anh không muốn ăn gì sao?”
“Anh sợ là cái anh muốn thì phu nhân không đáp ứng vi phu được.”
“Anh nói gì?”
Tiêu Nại không trả lời mà chỉ nhìn cô cười xấu xa.

Phải qua một hồi lâu Phiêu Tuyết mới hiểu ý của anh, chân bước nhanh đến quầy bán thức ăn mặn.
Hai người mua ba, bốn bao món ăn, còn có cả đồ ăn vặt ưa thích của cô nữa rồi mới về.

Phiêu Tuyết bỏ đồ vào tủ lạnh, sau đó Tiêu Nại rửa rau, cô thái rau làm cơm.
“Sườn hầm bí đao, cà chua xào trứng, bắp cải xào thịt bằm, cà ri gà.

Tiêu Nại, anh mau nếm thử xem, ăn được không?” Phiêu Tuyết đưa một đôi đũa cho anh.
“Mùi vị rất tuyệt.”
“Tiêu Nại, em muốn mở một nhà hàng, anh thấy sao?”
“Ý này không tệ đâu, vừa vặn là tay nghề nấu ăn của em không gây chết người.” Tiêu Nại vừa ăn vừa đáp lời cô.
Phiêu Tuyết trừng anh một cái: “Anh ghét tay nghề nấu nướng của em thì nói thẳng, đừng có vòng vo rồi lại chê em kém! Trình độ của em với của mẹ không hề giống nhau, tay nghề này là em học từ ba, còn được trau dồi thêm ở mấy cửa hàng từng làm việc nữa.

Nếu không phải tại tài chính không đủ, với lại em đang là sinh viên, không tiện mở, thì em đã mở một nhà hàng làm bà chủ rồi.”
“Thế à, vậy vi phu chúc phu nhân sớm ngày được làm bà chủ nhà hàng.” Tiêu Nại nhíu mày nói.
Sau đó, hai người ăn ăn uống uống, đánh lộn một phen.


Cuối cùng là Phiêu Tuyết ngồi trên sô pha chơi Thiện Nữ U Hồn, còn anh thì rửa bát trong bếp.
Tư Mật
[ Lôi Thần Ny Ny ]: Khuynh Tuyết, nếu như bây giờ có người muốn dùng tiền để cô rút khỏi cuộc thi Video Clip thì cô có đồng ý không?
[ Khuynh Tuyết Phiêu Thành ]: Là Chân Thủy Vô Hương đúng không?
[ Lô Thần Ny Ny ]: Cô đoán đúng rồi đó! Tiểu Vũ Yêu Yêu hình như rất thích bộ trang phục bảy màu đó nên Chân Thủy Vô Hương mới tìm ta với hi vọng các cô có thể rút khỏi cuộc thi này.

Hơn nữa ta thấy, hình như anh ta rất yêu Tiểu Vũ Yêu Yêu, vậy nên có chút mềm lòng.
[ Khuynh Tuyết Phiêu Thành ]: Vậy cô nói với hắn ta là ta đang nghĩ đến chuyện mở nhà hàng, tối thiểu là phải mất một triệu.

Cô hỏi Chân Thủy Vô Hương xem hắn ta có định đưa ta một triệu không.

Nếu như không có thì đừng mong ta sẽ rút khỏi cuộc thi Video Clip.
PS: Ta không muốn nói cho cô biết đâu, là ta cố tình làm khó dễ đó.
[ Lôi Thần Ny Ny ]: Khuynh Tuyết, cô cũng thật là nghịch ngợm.

Hừ, ta biết rồi.
Tiêu Nại rửa bát xong đi ra, ngồi trên sô pha, mở vi tính: “Video được làm rất tốt, lát nữa anh gửi qua cho em.

Còn cuộc thi PK giữa các cặp hiệp lữ thì cũng đã phải bắt đầu rồi, có vẻ như là ngay ngày mai.”
“Ừm, mà chúng ta đã báo danh rồi, chỉ cần tới lúc đó xem đối thủ là ai thôi.

Vậy anh đăng video lên đi.” Phiêu Tuyết mở trang diễn đàn, nói.
“Không, chốc nữa anh gửi qua cho em, anh không thích phiền phức.”
“Được, vậy lát em đăng lên cho.” Cô gật đầu.
[Hệ thống]: Điệp Mộng Vị Tỉnh và Chiến Thiên Hạ tình cảm rạn nứt, tuyên bố ly hôn, từ đây đôi bên có quyền tự do tìm kiếm đối tượng khác.
“Tiêu Nại, chị Điệp Mộng đã ly hôn với Chiến Thiên Hạ rồi.” Phiêu Tuyết vô tình nhìn thấy tin tức này, liền vỗ vỗ anh đang ngồi bên cạnh.
“Ừ, xem ra Điệp Mộng Vị Tỉnh làm vậy là do cô Tiểu Vũ Thanh Thanh kia.


Mà thời gian không còn sớm nữa, em đi tắm trước đi.”
“Ừm.” Sau đó Phiêu Tuyết vào phòng lấy quần áo đi tắm.
Mười mấy phút sau, cô tắm ra, tới lượt Tiêu Nại vào, vừa vặn tiếng chuông điện thoại cô reo lên.
“Hóa ra anh chính là hạnh phúc em luôn muốn giữ lại.
Hóa ra đôi ta đã từng gần với tình yêu đến vậy.
Khi anh quyết định vì em mà chống chọi cả thế giới này.”
“A lô? Xin chào, cho hỏi đầu dây bên kia là ai vậy ạ?”
“Bé Tuyết ơi, Phàm ca của em đây.”
“Phàm ca, anh về rồi à, mà sao anh có số em vậy?”
“Hôm nay anh vừa mới về, muốn tìm hiệu trưởng trường các em.

Anh đã nghe mẹ kể chuyện của em rồi.

Anh có mở một công ty môi giới ở Đế Đô, đến lúc tốt nghiệp thì cứ trực tiếp đến công ty anh làm.”
“Vậy có được không?”
“Không sao, ai bảo em là em gái anh chứ.”
“Thế thì em phải cám ơn Phàm ca trước rồi.”
“Ừm, bên anh còn một số việc, mấy ngày nữa nói chuyện tiếp nhé, bye bye.”
“Vâng, bye bye.” Xong Phiêu Tuyết cúp điện thoại.
Tiêu Nại mặc áo vào rồi đi từ phòng tắm ra: “Phiêu Tuyết, em nên nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, em biết rồi.” Rồi cô khép máy tính lại, quay về phòng nghỉ.
-o0o-
(•Sam•): tui dịch lời nhạc chuông Bông Tuyết mà đau cả đầu.

À mà đây là bài May Mắn Bé Nhỏ/A little happiness của Hebe Tian nha mọi người ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.