Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 13: Bị Chụp Ảnh


Đọc truyện Hà Dĩ Phiêu Tuyết FULL – Chương 13: Bị Chụp Ảnh


Chương 13: Bị chụp ảnh
“Bạn cùng trường.”
“Ối! Ai vậy? Dọa tôi giật mình, Tào Quang? Sao lại là cậu?” Phiêu Tuyết vừa mới xuống lầu thì bị sự xuất hiện của Tào Quang làm hết hồn.
“Bạn học…”
“Khoan, Tào Quang, rốt cuộc cậu muốn gì?” Cô đột ngột lên tiếng, cắt lời anh ta.
Mặt Tào Quang có hơi đỏ: “Chuyện là, tôi thích Vy Vy, vậy nên…!Tôi mong cậu có thể…”
“À, cậu muốn tôi giúp cậu theo đuổi chị tôi đúng không?” Tào Quang nghe xong, gật đầu.
“Thật đáng tiếc, tôi không đồng ý!” Phiêu Tuyết không chừa lại chút xíu nể nang nào mà từ chối, định quay lưng bỏ đi.
“Chờ đã, tại sao chứ?”
“Bởi vì…!Tôi coi thường cậu.

Cậu thích chị tôi ở điểm nào? Một khuôn mặt xinh đẹp sao? Một người có đầu óc đen tối như cậu, mới nhìn thấy bề nổi của sự việc là liền cho rằng người khác được bao nuôi.

Cậu nói xem, cậu có phải là người suy nghĩ bình thường không? Sao vậy, không đáp trả được à? Tôi nói cho cậu biết, cậu rất không bình thường.


Mà thôi, tôi còn có việc, không rảnh đâu mà nói chuyện với cậu.” Cô nhìn Tào Quang bằng một ánh mắt đầy sự xem thường rồi bỏ đi.

Một lát sau Phiêu Tuyết lấy di động ra gọi điện thoại.
Ký túc xá nam
“Ngu Công sư huynh, em ủng hộ anh, anh cứ tự nhiên theo đuổi chị em đi.” Phiêu Tuyết lại một lần nữa không cho Vu Bán San cơ hội lên tiếng, liền cúp máy.
“Ngu Công, bị sao vậy? Mới nhận được cú điện thoại xong liền thành như thế rồi.” Hách Mi vỗ vai bạn hiền, quan tâm hỏi.
Vu Bán San sững sờ nhìn cái điện thoại di động của mình rồi nhìn qua Hách Mi: “Tam Tẩu vừa gọi điện cho tôi, nói là ủng hộ tôi theo đuổi Vy Vy.”
Tiêu Nại nghe Vu Bán San nói là Phiêu Tuyết gọi điện tới thì ngẩng đầu lên liếc anh ta một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục quan sát màn hình vi tính.

Khâu Vĩnh Hầu cũng nghe thấy lời Vu bán San, vẻ mặt không tin nổi: “Ngu Công, cậu đã làm gì? Sao mà Tam Tẩu lại thay đổi ý định nhanh như vậy được chứ?”
Vu Bán San nhún vai một cái: “Tôi không biết, tôi cũng có làm gì đâu.”
Khâu Vĩnh Hầu cảm thấy khó hiểu, nhìn ba người trong phòng xong nảy ra ý kiến: “Hay chiều nay chúng ta ra sân trường chơi bóng rổ đi? Cũng lâu rồi chúng ta không chơi bóng rổ với nhau.”
Tiêu Nại ngẩng mặt lên nhìn anh một chút: “Được.” Rồi đứng dậy đi ra ban công nói chuyện điện thoại.
“Tiêu Nại, có chuyện gì vậy?”
“Em vừa gọi điện cho Ngu Công à?”
“Đúng thế, em đã nghĩ kỹ rồi.

Tính cách Ngu Công cũng không tệ, với lại so với tạo điều kiện cho người ta thì không bằng giúp đỡ người nhà mình.” Phiêu Tuyết nhún nhún vai, cô đang ở trong ký túc xá.
Tiêu Nại mỉm cười: “Chiều nay bọn anh sẽ chơi bóng rổ ở sân trường, em muốn đi không?”
“Được chứ, Đại Thần chơi bóng rổ, chắc chắn là rất đẹp trai.” Cô nghĩ một lúc, đỏ mặt trả lời anh.
“Ừm, vậy anh đợi em.”
“Vâng, bên em còn có chuyện, em cúp trước đây.” Xong Phiêu Tuyết cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thì bị ba đôi mắt hóng chuyện thiên hạ của Tiểu Tuyết, Sáng Láng với Nhuận Tuyết làm sợ hết hồn.
Cô nuốt nuốt nước bọt hỏi: “Các cậu…!Các cậu muốn làm…!Làm gì?”
“Phiêu Tuyết, khai ra mau! Có phải cậu chuyển ra ngoài ở là vì có bạn trai hay không?” Sáng Láng mắt lóe sáng nhìn cô.
“Mình…!Mình…!Mình không có!”
“Nói xạo, mỗi lần cậu nói xạo đều lắp ba lắp bắp, hơn nữa mặt cũng sẽ đỏ lên.” Nhuận Tuyết ánh mắt sắc sảo chỉ điểm.
“Bông Tuyết, cậu mau nói thật đi!”
“Haiz, mình…!Tại vì trước đó mình thấy ngại, không thì mình đã nói với các cậu rồi.” Phiêu Tuyết không tự nhiên ngồi trên giường, giải thích.

“À, vậy ra đó là một tên mập như heo nên mới phải khiến cậu giấu tụi này.” Sáng Láng nói một cách mất hứng, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự hóng hớt.
Phiêu Tuyết không tử tế nghĩ: Nếu để cho các cậu biết người đó là Tiêu Nại, chắc các cậu không dám nói vậy đâu.
Nhưng Phiêu Tuyết vẫn giữ gương mặt tươi cười: “Khi nào có dịp mình sẽ giới thiệu anh ấy cho các cậu, có được không?”
“Vậy thì còn tạm được, mình đợi em rể mời cơm đó.” Sáng Láng cũng không khách khí.
Phiêu Tuyết gật đầu: “OK!”
Mấy cô nàng trong phòng đùa giỡn nhau một hồi sau rồi ngủ trưa.
“Vâng?”
“Phiêu Tuyết, anh đây, trận bóng rổ sắp bắt đầu rồi.”
“Ờ, hả? Cái gì? Trận bóng rổ, xin lỗi anh, em ngủ quên mất.” Phiêu Tuyết nhìn đồng hồ trên tay, cuống quít nói với Tiêu Nại.
“Không sao đâu, sắp bắt đầu rồi, em mau tới đi.” Anh khẽ cười.
“Ừm!” Rồi cô cúp máy, nhanh chóng thay đồ, chải lại tóc, mang giày rồi chạy ra ngoài.
Phiêu Tuyết hôm nay mặc áo sơ mi trắng, quần eo cao đen, thắt thêm sợi dây nịch cùng màu.

Chân mang một đôi giày cao gót đen, tóc búi lên, tai đeo đôi bông hình ngọc trai tinh tế, tay phải mang một chiếc đồng hồ màu trắng sứ trông hết sức thanh lịch.
Lúc Phiêu Tuyết chạy tới sân bóng rổ thì thấy cảnh Tào Quang đi đến trước mặt Tiêu Nại: “Tiêu Nại, nghe nói cậu chơi bóng rổ rất tốt, có hứng thú làm một trận không?”
Sau đó Tiêu Nại lại đấu bóng rổ với Tào Quang thêm một trận nữa.
Phiêu Tuyết xem hết toàn bộ trận đấu, mỉm cười.

Lúc Tiêu Nại ngồi xuống uống nước, nghe thấy Đại Chung nói: “Tên Tào Quang này gần đây hình như đang theo đuổi hoa khôi khoa ta, Bối Vy Vy đó.”
Vu Bán San ngồi cạnh, đang lau mồ hôi chợt đứng lên, quăng khăn mặt xuống đất đi lên phía trước.


Đại Chung ở phía sau không hiểu gọi lớn: “Lão Vu, cậu làm gì vậy?”
“Khi nãy Lão Tam chơi còn nhẹ tay quá, tôi lên đấu lại một trận.” Nói rồi anh đi đến chỗ Tào Quang ngồi: “Đấu với tôi một trận không? Tôi không lợi hại được như Lão Tam đâu, nên cậu chơi hết mình vào.”
Nghe vậy Tào Quang đứng dậy đấu thêm trận nữa với Vu Bán San.
Tiêu Nại mỉm cười, đi đến chỗ Phiêu Tuyết, nắm lấy tay cô: “Đồng ý.”
Rõ ràng đó là một câu nghi vấn, lại bị anh sửa thành câu khẳng định.
Cô cũng không chú ý đến xung quanh, “Ừm.” một tiếng.
Tiêu Nại ra hiệu bảo Phiêu Tuyết hãy nhìn xung quanh.

Cô khó hiểu nhìn anh, xong quay đầu nhìn chung quanh thì mới phát hiện có rất nhiều người đang chụp hình.

Cô sợ đến mức nhanh chóng kéo anh chạy đi.
-o0o-
(•Sam•): chúc mừng Ngu Công sư huynh đã qua ải em vợ nào o(>ω.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.