Đọc truyện Hà Dĩ Phiêu Tuyết FULL – Chương 11: Lại Hãm Hại
Chương 11: Lại hãm hại
“Cho tôi năm cân tôm Thập Tam Hương, bỏ thêm khoai tây và dưa leo nhiều một chút, một phần bông cải xanh luộc, gà hấp vị cay, thêm lươn kho, đậu hủ Tứ Xuyên, cuối cùng là khoai tây sợi xào chua cay.
Các chị có muốn ăn thêm gì không?” Phiêu Tuyết kêu món xong, hỏi Vy Vy với Nhị Hỷ.
“Phiêu Tuyết, em gọi hơi nhiều rồi đó.” Vy Vy kéo kéo tay Phiêu Tuyết nói nhỏ.
Phiêu Tuyết vỗ vỗ tay chị mình: “Không sao đâu chị, đồ ăn ở đây đâu có mắc lắm.
Hơn nữa, nếu ăn không hết, mình còn có thể gói về nhà mà.”
Vy Vy gật đầu, quay lại hỏi: “Nhị Hỷ, cậu có muốn ăn thêm gì không?”
“Cho tôi cá lóc nấu cải chua, năm cân đi, thêm một phần thịt bò hầm khoai tây, với thịt bò áp chảo cà rốt.
Cho thêm sáu chai RIO nữa.” Nhị Hỷ cầm thực đơn trên tay gọi.
“Khoan đã, bốn chai RIO thôi, và hai chai nước chanh.
Cám ơn.”
Vy Vy nói với Nhị Hỷ: “Phiêu Tuyết không biết uống rượu.”
Lát sau, bông cải xanh, đậu hủ và khoai tây được dọn lên.
Có điều mấy món mặn này hình như hơi nhiều, các cô gái nhanh chóng khui nước, bắt đầu ăn.
“Sáng Láng nè, cậu đang ở đâu vậy?”
“Mình đang ở trong ký túc xá đây, mà sao mình lại không thấy cậu?”
“À, bây giờ mình đang đi ăn với chị gái.
Cậu có muốn tới không?”
“Được thôi, ở đâu vậy?”
“Quán này nằm cạnh trường, hơn nữa rất lớn.
Nó ở ngay cạnh chỗ lần trước mình với cậu đi ấy.” Phiêu Tuyết nhìn xung quanh một lát rồi tả lại.
“OK, chờ mình chút, mình tới liền!”
“Ừm, cậu mau tới đi!”
Nói xong cô liền cúp điện thoại, quay sang hỏi Vy Vy: “Chị ơi, lát nữa bạn cùng phòng em sẽ đến, chị không ngại chứ?”
“Không sao, chị cũng dẫn theo Nhị Hỷ đến đây mà.” Vy Vy vừa đáp lời vừa nhìn cô bạn cùng phòng cuồng ăn của mình.
Phiêu Tuyết nhìn Nhị Hỷ một lúc sau, cảm thán: “Chị nè, em cảm thấy so với chị Nhị Hỷ thì mức độ tham ăn của em hoàn toàn chẳng đáng là gì luôn.
Chị ấy ăn hơn em nhiều!”
Vy Vy với vẻ mặt “Em cũng nhận ra rồi.” mà gật đầu tán thành.
Lúc đồ ăn được đem lên hết thì Sáng Láng cũng vừa tới quán.
Không ngờ lại cùng lúc Tiêu Nại với mấy người Vu Bán San đến tiệm đó ăn cơm.
Nhất thời Tiêu Nại không để ý Phiêu Tuyết đang ở đó, bởi vì cô đưa lưng về phía anh nên anh cũng không chú ý nhiều.
Vu Bán San thì lại khác, anh vừa thấy Vy Vy liền nói ngay với Tiêu Nại: “Người đó không phải là Vy Vy sao? Lão Tam, không phải cậu nói hôm nay Tam Tẩu có hẹn với nhóm Vy Vy ăn cơm à?”
Anh xoay người qua hướng các cô gái nhìn một chốc, rồi quay lại, khóe môi nhếch lên, nghe thấy Vu Bán San nói: “Xem ra vận khí chúng ta rất tốt, ăn chung quán với họ đi.”
Tiêu Nại nhìn thoáng qua Vu Bán San đang tính đi vào quán một cái: “Ngu Công, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất bây giờ đừng xuất hiện trước mặt Phiêu Tuyết.”
“Tại sao chứ?”
“Nếu bây giờ cậu xuất hiện trước mặt Phiêu Tuyết, thì trong mắt cô ấy cậu là một tên chuyên rình rập người khác.
Trước đó Phiêu Tuyết đã vì chuyện cậu thích chị gái cô ấy mà không báo tiếng nào mà bắt cậu dùng tiền tiêu vặt mấy tháng liền để đổi rồi, giờ nếu cậu xuất hiện thì mấy thứ trên hóa công cốc.” Tiêu Nại nhíu mày phân tích.
Vu Bán San nghe anh nói xong, trong nháy mắt đành im lặng, rồi lại nhìn mấy món ăn: “Không được, tôi muốn trút giận lên đồ ăn! Ba tháng tiền tiêu vặt của tôi bị vợ cậu cướp đi hết rồi còn đâu.
Lão Tam, hôm nay nhất định tôi phải bắt cậu trả thật nhiều tiền cho tôi!”
“Được thôi, dù gì hôm nay cũng là tôi mời khách.” Tiêu Nại tâm tình không tồi đáp lời.
Đợi cho tới khi bọn Phiêu Tuyết ăn no, cô trả tiền xong rồi mới để ý tới bàn sát bên của Tiêu Nại, hình như Sáng Láng có lên tiếng: “Đó chẳng phải là Đại Thần sao? Phiêu Tuyết à, hôm nay cậu gọi cho mình thiệt là đúng đắn, không thể tin là mình có thể ngắm Đại Thần ở khoảng cách gần như vậy!”
Phiêu Tuyết thấy Vu Bán San ngồi bên cạnh Tiêu Nại liền thấy khó chịu: Đồ cuồng rình rập người khác! Em sẽ không bao giờ giao chị gái em cho anh đâu, em không đồng ý.
Đừng hòng nghĩ đến việc tới gần chị ấy!
Cô nhìn lại thì thấy cánh tay mình bị cô bạn Sáng Láng mê trai đẹp này ôm chặt, mặt không chút cảm xúc rút tay ra xem đồng hồ.
Sau đó khoát tay lên vai Sáng Láng lay lay mấy cái: “Chị gái à, đừng có mê trai nữa.
Còn nửa tiếng nữa thôi là đóng cửa ký túc xá đó!”
Sáng Láng lập tức bừng tỉnh: “Đúng rồi đúng rồi! Chị Vy Vy, chị Nhị Hỷ, chúng mình mau về thôi.
Dù sao thì Phiêu Tuyết cũng sống bên ngoài nên không có giờ giới nghiêm.” Sáng Láng kéo tay Vy Vy với Nhị Hỷ, liếc Phiêu Tuyết một cái.
Vy Vy mỉm cười: “Được rồi, chúng ta sống chung một khu ký túc xá mà.
Em cũng mau về nghỉ đi, mai có lớp sớm đó.”
Phiêu Tuyết gật đầu: “Vâng, em biết rồi.”
Cô nhìn theo bóng ba người Vy Vy, Nhị Hỷ, Sáng Láng rời đi rồi đến bàn Tiêu Nại ngồi.
Phiêu Tuyết để đồ của mình lên bàn rồi nhìn chằm chằm vào Vu Bán San: “Ngu Công, anh là đồ mê rình rập người khác!”
Ngoài Tiêu Nại ra, ba người kia đều bị sự xuất hiện đột ngột của Phiêu Tuyết làm cho sợ hết hồn.
Ngay sau đó nghe thấy giọng cô mà tỉnh táo lại đôi chút, Vu Bán San đau khổ kêu gào: “Oan cho anh quá Tam Tẩu! Hôm nay là ngày Lão Tam mời cơm bọn anh, địa điểm cũng là do cậu ấy chọn, anh căn bản không biết bọn em sẽ đến đây ăn mà.”
“Em không quan tâm, chuyện anh với chị em, em không cho phép!” Sau đó cô kiêu ngạo xách đồ đi.
Vu Bán San thấy Phiêu Tuyết bỏ đi, còn gào lớn phía sau: “Ôi Tam Tẩu, Tam Tẩu, em nghĩ oan cho anh rồi!”
Vu Bán San khóc lóc thảm thiết với Tiêu Nại: “Đều do cậu hết đấy Lão Tam! Lần này thì hay rồi, Tam Tẩu vốn vì chuyện Vy Vy mà giận tôi, bây giờ điểm ấn tượng của tôi trong mắt em ấy chỉ còn số âm.”
Tiêu Nại vô tội nói: “Làm sao tôi biết được Phiêu Tuyết sẽ phát hiện ra chúng ta? Hay cậu dâng cho cô ấy thêm mấy tháng tiền tiêu vặt nữa đi?”
“C-Cậu…!Trời ơi, sao tôi lại có một người bạn chung phòng như cậu chứ!?” Vu Bán San ngồi trên ghế khóc than kêu gào với trời đất.
“Anh về rồi à?”
“Ừm.” Tiêu Nại thay giày xong, liền đến chỗ Phiêu Tuyết, ôm lấy cô từ phía sau, hỏi: “Em ghét có người ở cạnh chị mình vậy sao?”
“Chị ấy là của em!” Phiêu Tuyết kéo vòng tay của anh khỏi cánh tay mình, một mặt kiêu kỳ nói.
Tiêu Nại nở nụ cười, lấy di động ra, bật một đoạn ghi âm cho cô nghe: “Tam Tẩu, Tam Tẩu, anh sẽ mời em ăn bánh Pretz vị tôm, vị sô cô la, vị pizza và vị matcha một tháng nữa.
Chưa kể tới một tháng sô cô la Dove và sô cô la nhân rượu, rồi còn một tháng snack Mimi vị tôm bao lớn nữa, được không Tam Tẩu?”
Phiêu Tuyết vừa nghe thấy tên của nhiều đồ ăn vặt như vậy thì mắt lóe sáng, chớp chớp.
Tiêu Nại khẽ cười, hỏi nhỏ: “Vậy phu nhân có thể tha cho Ngu Công hay không?”
“Thêm một tháng kẹo dẻo Thổ Nhĩ Kỳ nữa.” Phiêu Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nại một cái.
“Được, nghe theo phu nhân.” Dứt lời, anh cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn.
-o0o-
(•Sam•): chúng ta hãy dùng một phút để cầu nguyện cho Ngu Công sư huynh nào ╮(╯▽╰)╭