Hà Dẫn Vong Xuyên

Chương 52: Con Muỗi


Bạn đang đọc Hà Dẫn Vong Xuyên: Chương 52: Con Muỗi

Trăng sáng vằng vặc, ngân hà lấp lánh.
Bốn bề yên tĩnh, sợi bạc óng ánh rọi trên rừnganh đào tĩnh mịch, mấy gian nhà tranh thanh nhã được ánh trăng chiếu rọi thoáng chốc như tầng tầng lớp lớp, hương thơm thoang thoảng.
Đúng lúc này, trong bóng đêm có bóng người đột nhiên nhảy lên, ngọn đèn trên bàn nháy sáng, dưới ánh sáng khuôn mặt tái nhợt của nàng càng nhiều biến hoá kỳ lạ.
Nàng đưa mắt nhìn vầng trăng ngoài cửa sổ, khóe miệng hiện lên nét yêu dị tuyệt mỹ. Cầm lấy ngọn đèn, nàng thong thả đi từng bước từng bước vào phòng.
Đến gian thứ hai bên trái nàng dừng lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đem đèn đặt lên bàn, liền chậm rãi đi đến bên giường.
Cảm giác được nàng tới gần, nhưng thân hình lại hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể nàng uyển chuyển tới gần, sau đó cưỡi lên thân thể chàng, sau đó thân trên cong xuống, dung nhan tái nhợt và chàng chỉ còn cách nhau gang tấc .
Tay nàng ở trên người chàng chậm rãi dao động, lướt qua lông mi, mắt, cái mũi, cuối cùng dừng ở môi chàng, “Sư phụ sao không nói lời nào?”
Đôi mắt luôn hờ hững Dạ Uyên nhất thời trầm như mực, “Dao nhi, nàng lại càn quấy.”
“Sư phụ vì sao luôn cho rằng ta càn quấy?” Nàng dùng đầu ngón tay trắng nõn trêu chọc tùy ý kéo vạt áo trước của chàng, hoặc lúc mạnh lúc nhẹ vẽ một vòng trên cổ chàng, đôi môi tinh xảo ghé vào lỗ tai chàng bật hơi thở như lan, “Như thế này sư phụ còn cảm thấy đồ nhi càn quấy nữa không?”
Hô hấp của Dạ Uyên rõ ràng nặng nề hơn trước rất nhiều, nhưng con ngươi tối đen chỉ nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào.
Chàng càng không có phản ứng, nàng càng tức giận. Nàng vừa không kiêng dè chà xát môi lưỡi của chàng vừa thô lỗ cởi vạt áo chàng, theo bờ môi chàng, một đường hướng hôn cái cổ bạch ngọc, tới ngực…
Đột nhiên nàng dừng lại ngước lên nhìn hắn, sắc mặt có chút do dự: “Sư phụ thật sự không để ý tới ta sao?”
“Dao nhi…” Chàng rốt cục mở miệng, giọng nói như tiếng tơ không khống chế được run rẩy.
Nhìn vẻ mặt chàng, nàng rốt cục không hề quậy quọ nữa, mà hạ giọng hỏi: “Sư phụ, tức giận?”
“Nếu ta tức giận , ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao?” Tâm trạng hỗn loạn từ từ bình ổn, Dạ Uyên bắt đầu thử phá giải chú định thân nàng hạ.
Nhìn chăm chú một hồi, nàng đột nhiên yên lặng nằm xuống bên cạnh người. Tay nhè nhẹ vuốt ve qua khuôn mặt thanh nhã như ngọc, giọng nàng vừa có chút cô đơn, lại vừa thất thố đáp: “Ta sẽ lắng nghe sư phụ .”

Nàng ôm chặt lấy chàng bất động, sau một lúc lâu lại cẩn thận hỏi: “Sư phụ đừng tức giận nha”
“Ừ.” Kiếp diệt hồn của nàng phát tác sẽ giống như ma nhân, chàng sợ định lực của mình cũng không giữ nổi nàng được nữa.
Thanh âm mềm nhẹ mang theo mê hoặc trong đêm đen bất ngờ vang lên “Thế Dao nhi ngoan ngoãn trở về ngủ được chứ?”
Đôi mắt nàng lóe qua một tia hoảng hốt, vừa muốn gật đầu, lại đột nhiên nắm chặt xiêm y chàng giống như nắm giữ một vật vô cùng trân quý, nàng thế nào cũng không chịu buông tay, luyến tiếc mùi hương trên người chàng.”Ta không đi, sư phụ chán ghét ta phải không?”
“Không có, ngươi vừa bị thương, cần nghỉ ngơi cho khỏe, sư phụ ngày mai gặp ngươi được chứ?”
Nàng bỗng nhiên vô cùng bình tĩnh nhìn chàng, “Sư phụ sẽ không như trước kia, đuổi ta đi đó chứ?”
Nghe giọng nói như nước tù đọng khiến tim chàng như thủng một lỗ, phút chốc đau đớn vô cùng. Nỗi này đau này được tích góp từng chút một từ nghìn nghìn vạn vạn năm tháng, từ lúc ban đầu chỉ là một chút đau đớn, chua xót, chết lặng, sau đó chậm rãi lan ra, bất tri bất giác thấm nhập đến ngũ tạng lục phủ, cuối cùng biến thành một lỗ thủng đẫm máu, xâm nhập cốt tủy, đau triệt nội tâm.
Đã bao nhiêu đêm nằm mộng, chàng giật mình tỉnh giấc, trong đầu không thấy mình nàng máu chảy đầm đìa thì là dung nhan đẫm lệ của nàng, thương tâm tuyệt vọng đến vậy mà chàng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ngón tay nàng vuốt hàng lông mày nhíu lại của chàng, cách hồi lâu, nàng tiếp tục nói, “Sư phụ, ta hình như như quên rất nhiều việc, nhưng ta còn nhớ rõ người đã nói muốn ta đi, về sau ta không được gọi người là sư phụ nữa… Sư phụ vì sao muốn ta đi? Là ta lại làm sai chuyện gì sao?”
Thần sắc của nàng rất nghiêm túc thật giống như trước kia khi dạy nàng pháp thuật gặp phải chỗ không hiểu, cần chàng nàng giải thích.
Chỉ là chàng có thể vì nàng giải thích trăm ngàn nỗi nghi hoặc, nhưng chuyện này nếu nói ra, chẳng phải nàng càng khó buông bỏ hay sao?
Nàng thấy chàng không nói lời nào, đột nhiên như mất hồn dường như, tự nói thầm: “Thì ra sư phụ thật sự không muốn nhìn thấy ta.”
Một lát sau, rốt cục chàng mới phá giải được chú định thân, cúi đầu thở dài một tiếng, đầu ngón tay chậm rãi cuốn lấy tóc của nàng, “Không có, đừng nghĩ nhiều.”
“Vậy vì sao…”
“Ngươi nhớ lầm rồi, sư phụ không có đuổi ngươi đi, nhanh ngủ đi.”
“Sư phụ không có gạt ta?”

“Ừ.”
Nàng dường như yên lòng, lực đạo của tay rất nhanh thả lỏng cũng tùng một ít, ở trong lòng chàng tìm tư thế ngủ quen thuộc, lơ đãng va chạm vào tay trái chàng, cảm giác tay dính phải chất lỏng ẩm nóng.
Nàng run rẩy, đột nhiên bắt lấy tay chàng, nhìn màu trắng băng gạc quấn quanh đã bị máu tươi thấm thấu, hai tròng mắt phút chốc lại hiện lên một tia yêu dị thô bạo, “Sao lại thế này? Ai khiến người bị thương?”
“Không sao.” Chàng bình thản đáp.
Nàng nắm lấy tay chàng không buông, trong đầu hiện lên hình ảnh vụn vặt, nhưng nhìn không rõ.
“Chỉ bị thương ngoài da mà thôi, sư phụ không sao.”
Nàng vô lực buông tay, “Là ta làm sư phụ bị thương ư?”
“Không phải.”
“Ta biết vậy mà.” Nàng cúi mắt, hồn bay phách lạc nói: “Xin lỗi, sư phụ.”
“Dao nhi, không liên quan đến ngươi, ngày mai sẽ tốt thôi.”
Nàngcẩn thận cầm tay chàng, nhẹ nhàng mở ra băng gạc, nhìn vết thương đẫm máu sâu đến tận xương, toàn bộ bàn tay không có lấy một chỗ nguyên vẹn, đều là máu thịt dữ tợn.
“Sư phụ vì sao không rịt thuốc?” Nàng lấy từ trong tay áo ra một cái chai, nhẹ nhàng đổ thuốc bột bên trong lên miệng vết thương, lại dùng lụa trắng băng bó lại.
“Còn đau phải không?”
“Không đau.” So với thống khổ nàng phải chịu đựng, còn không bằng một phần vạn. Người chịu diệt hồn kiếp muốn sống cũng không thể, muốn chết cũng không xong. Lần phát tác thứ nhất sẽ hôn mê mấy tháng, lần thứ hai phát tác thần trí lú lẫn, hành vi cử chỉ quái đản dị thường, lần thứ ba phát tác ba hồn bảy vía như rút ra, thân thể chịu sự thống khổ của thiên đao vạn quả đến tột cùng, thần trí hỗn loạn, đến lần thứ năm trọng là lúc thần hồn tịch diệt, vĩnh viễn biến mất trong Lục giới .
“Người gạt ta, ” sắc mặt na2g càng thêm tái nhợt, “Sư phụ vì sao luôn muốn gạt ta?”

Chàng im lặng không nói, bởi vì… chàng thật sự luôn luôn lừa nàng.
“Sư phụ thật sự không hề yêu ta sao? Người dù thế nào cũng không thể… gạt ta một lần?”
“Dao nhi…” Giọng chàng có chút áp lực trầm thấp.
“Sư phụ, ta mệt mỏi quá.” Gương mặt chất chứa vô hạn mỏi mệt và cô đơn dày đặc.
“Vậy ngủ đi.” Chàng vỗ nhẹ lưng nàng, ngước nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh trăng vẫn sáng tỏ như trước.
Sau một lúc nhắm mắt, nàng đã trầm tĩnh ngủ, chàng nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn, nhìn dung nhan nàng tái nhợt bùi ngùi thở dài.
Đêm nay, không ngủ.
Hôm sau Phất Dao dậy thật sớm, đến phòng bếp, lại thấy sư phụ đã nấu xong cháo bưng lên bàn.
“Sư phụ thức dậy thật sớm.”
“Ừ, đói bụng chưa? Mau tới ăn cháo đi.”
Phất Dao ngồi vào bàn, vừa định bưng bát lên, lại thoáng nhìn thấy môi sư phụ hơi sưng đỏ, còn có một chỗ rách da, “Ủa, sư phụ, sao môi bị thế này?”
Dạ Uyên ngần ngừ, sau một lúc lâu mới nói: “Không có gì, chỉ là bị con muỗi đốt .”
Phất Dao lại nhìn chằm chằm bờ môi của chàng xem xét trong chốc lát, có chút khó hiểu, “Nhưng làm sao có thể… Xướt da?”
“Vừa rồi ăn cháo không cẩn thận bị bỏng .” Dạ Uyên thản nhiên nói.
“À, thì ra là thế, sư phụ nhớ bôi chút thuốc nha.” Đột nhiên bắt gặp tay cổ tay chàng cũng băng bó một tầng lụa trắng, có chút kinh ngạc, ” Tay sư phụ thủ bị thương?”
“Trong lúc nấu cháo nóng bị thương.” Dạ Uyên đương nhiên sẽ không cho nàng biết tình hình thực tế.
Phất Dao nghe vậy, trong lòng có chút áy náy, nếu nàng sớm dậy sớm nấu cơm, sư phụ cũng sẽ không bị bỏng .
“Sư phụ bôi thuốc chưa? Chỗ Dao nhi có bình thốc chữa vết thương ngoài da rất công hiệu, Dao nhi giúp người bôi thuốc nha.”

“Đã bôi rồi, không có gì đáng lo, qua hai ngày sẽ khỏi”.
“Đều do ta, hôm qua ngủ rất say .” Hôm qua luyện đàn một hồi liền về phòng ngủ, chắc do tác dụng của tiếng đàn, nàng ngủ rất ngo
Dạ Uyên cười nhẹ, “Tiên khí của ngươi không đủ nhớ nghỉ ngơi nhiều, tiếng đàn Lịch Tố tác dụng tĩnh tâm, ngươi không cần thức dậy quá sớm.”
Phất Dao phối hợp gật đầu, “Vậy về sau sư phụ phải cẩn thận một chút.”
Dạ Uyên gật đầu, “Ừ.”
Mấy ngày sau đó, mỗi đêm dài, thần trí Phất Dao lúc không thanh tỉnh, sẽ tới phòng Dạ Uyên, có khi ngoan ngoãn nghe lời, có khi lẳng lặng nằm ngủ trong lòng chàng; có khi tùy hứng càn quấy, phải để chàng liên tục dỗ dành, mới bằng lòng ngoan ngoãn không làm càn nữa; có khi cổ quái, ngang ngược dày vò đủ trò trên người chàng rồi mới chịu dừng lại, nhưng qua đến hôm sau, tất cả đều quên sạch .
Thân hình nàng mềm mại hoạt bát sớm đã không giống khi còn bé, hơn nữa nàng lại còn cố ý trêu chọc, Dạ Uyên chỉ cảm thấy khả năng kiềm chế của mình ngày càng thảm bại.
Liên tục mấy ngày, mỗi sáng sớm Phất Dao đều thấy môi sư phụ môi sưng đỏ, ngay cả trên cỗ cũng có mấy dấu, thần sắc cũng mệt mỏi, rốt cục nhịn không được hỏi, “Sư phụ, đã nhiều ngày vẫn bị con muỗi đó đốt sao?”
“Ừ.”
Phất Dao đột nhiên ngẩng đầu, mày nhíu lại buông bát đũa, vô cùng căm giận nói: “Con muỗi quá mức lớn mật, đốt quá sư phụ một lần thì thôi, cố tình mỗi đêm đều hạ độc thủ, đã vậy còn là trên môi, thật sự không thể nhịn được nữa. Dao nhi biết sư phụ có tấm lòng nhân hậu, không đành lòng sát sinh, nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, đối với loại có một tấc lại muốn tiến một thước, nên lập tức tử hình ngay tại chỗ!”
Dạ Uyên nghe được hơi sửng sốt, một lát sau mới hỏi lại: ” Tử hình ngay tại chỗ?”
Phất Dao gật đầu, đương nhiên nói, “Sư phụ đương nhiên là đại từ đại bi, nhưng con muỗi này có ơn không biết báo, không bằng làm cho nó sớm nhập luân hồi, về sau chịu nhiều giáo huấn sau tự nhiên sẽ biết tiến lùi .”
Mặc dù không đến mức như Lưu Diên luôn diệt cỏ tận gốc, nhưng mạo phạm hết lần này tới lần khác, tuyệt đối không thể nuông chiều dung túng.
Dạ Uyên yên lặng nhìn ngắm nàng một lát, đột nhiên nở nụ cười, thanh nhã như hoa sen, lại dị thường loá mắt, nhìn Phất Dao có chút thất thần.
“Thế gian vạn vật, không thể tránh khỏi nhân quả tuần hoàn, nay nó tra tấn ta, chắc là trước kia ta nợ nó nhiều lắm cũng không chừng, về phần giáo huấn… Chỉ sợ nó sẽ không thụ giáo… Còn nữa, ta cũng không đành lòng…”
Phất Dao nghe được nao nao, một lát sau mới thầm than trong lòng, sư phụ thật là thương xót chúng sinh, ngay cả một con muỗi đều đối xử bình đẳng. Phải nói là người trong Tiên giới cảnh giới của bọn họ so với sư phụ còn kém quá xa, sau này tất phải theo sư phụ học thật tốt mới đúng!
Nghĩ đến đây, Phất Dao đối với sư phụ lại càng khâm phục không thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.