Bạn đang đọc Hà Dẫn Vong Xuyên: Chương 45: Thức Tỉnh
Thương Mạch nhìn chung quanh mình, đôi mắt trầm ngâm, chậm rãi nói ra, “Ở đây còn kết giới.”
Nàng kinh ngạc nhìn hắn: “Kết giới?” Trong kết giới lại bày kết giới, tâm tư Ma đế đúng là khó lường .
Thương Mạch cười, “Nếu không bày ra mấy tầng kết giới, có thể phòng được những người như chúng ta sao?”
Phất Dao suy nghĩ về hai từ “Mấy tầng” mà hắn nói, “Ý ngươi, nơi này không chỉ có hai tầng kết giới?”
Thương Mạch hơi gật đầu, biểu tình không còn ngây thơ vô tư nữa, chẳng qua nàng không quen thăm dò sâu xa.
Tuy rằng vẫn biết sự ngây thơ vô hại của hắn là cố ý giả vờ, nhưng cứ phơi bày trước mặt nàng không thèm che giấu thế này khiến nàng có chút không thích ứng.
Phất Dao xoay lại, nhìn chằm chằm cửa đá trước mặt nói: “Việc cấp bách là làm thế nào phá bỏ tầng kết giới này? Ta phát hiện kết giới này không giống loại kết giới phòng ngự chúng ta hay bày ra, nhưng thật ra có chỗ như Mê…”
“Ngươi nói đến Mê tâm kết giới?” Thương Mạch nhìn sang nàng.
“Ân, ” Phất Dao gật đầu, “Tuy rằng trước mặt chúng ta có vô số cửa đá, nhưng hẳn chỉ có một cái mới thật sự dẫn đến nơi Ma đế ngủ say, nếu chọn sai cửa, có lẽ chào đón chúng ta là trận đồ yêu ma biến ảo.” Phất Dao nhìn về phía Thương Mạch.
Thương Mạch trầm tư một lát: “Giờ chúng ta phải sao để tìm được đúng cửa.”
“Đúng, ngươi có nghĩ ra đối sách gì không?”
Thương Mạch chỉ tay vào tay cửa đá thứ năm bên phải , “Chúng ta đi cửa này.”
“Vì sao?” Phất Dao nhìn chằm chằm trận đồ trên cửa, trông hơi giống hoa Bỉ ngạn .
“Trực giác.”
Phất Dao cảm thấy nghẹn họng, “Ngươi đối trực giác đúng là tình ý.”
“Nhưng ngươi không thấy vô cùng có khả năng là cửa này sao? Cả khu hoang dã đều loại hoa Bỉ ngạn , chắc là cực kỳ yêu thích .” Thương Mạch tay nâng cằm, nhìn lại Phất Dao.
Phất Dao từ chối cho ý kiến, tâm tư yêu ma nàng thật sự không hiểu được, biết đâu Thương Mạch đoán đúng cũng nói không chừng.
“Chúng ta vào đây đi.”
Cánh tay bỗng nhiên bị Thương Mạch giữ chặt, nàng quay đầu, Thương Mạch nói: “Dao Dao, ngươi tin tưởng ta à?”
Phất Dao nhíu mày, “Nếu không thì sao?” Bởi giờ họ như cá nằm trên thớt, đến tình thế này, chỉ có thể chờ xem ý trời.
“Dù nói thế nào, ta thấy rất vui.” Hắn phút chốc buông tay nàng ra, vỗ vỗ ngực cười nói, “Cho dù chọn sai, có ta ở bên Dao Dao cứ yên tâm.”
Mặc dù nhìn không thấu hắn, bất quá lời này hắn nói rất chân thành, tạm thời sẽ tin hắn một lần.
Thần sắc Phất Dao sắc thoáng thả lỏng, nói: “Vậy đi thôi.”
Thương Mạch đẩy cửa ra, Phất Dao đi theo sau.
Bên trong trống rỗng dị thường, đối diện cửa là một bức tranh treo tường, trong tranh có cái bàn đồng, trên mặt bàn bày một tấm gương đồng.
“Xem ra trực giác của ngươi trực giác còn có chút tác dụng.” Phất Dao mỉm cười gật đầu.
Thương Mạch quét mắt bốn phía, nghi hoặc nói, “Không đúng.”
Hắn vừa mới dứt lời, hình ảnh nhất thời biến hóa, một khuê phòng nữ tử chợt hiện ra trước mặt.
Phất Dao nhíu mày, “Này sao ta nhìn không hiểu , vì sao phòng đột nhiên biến thành khuê phòng nữ tử?”
Thương Mạch kinh ngạc nhìn phía nàng, “Ngươi nhìn thấy khuê phòng của nữ tử?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không thấy giống ta?”
Thương Mạch trầm mặc một lát đáp: “Ta không thấy gì cả.”
“Chẳng lẽ là… Huyễn tâm kết giới?” Phất Dao trầm đi, Huyễn tâm kết giới là kết giới mở rộng tâm ma, thể hiện ra tham sân si hận yêu ác dục của con người, ý niệm càng sâu kín, càng tạo nhiều ảo giác hiện ra trước mặt.
“Quả thật là Huyễn tâm kết giới, ” Thương Mạch nói, “Sau khi ảo giác xuất hiện, ngươi nhớ kỹ muốn niệm chú Thanh tâm, không thể dừng lại, càng không thể bị cảnh tượng xung quanh quấy nhiễu, nếu không vĩnh viễn không đi ra được .”
Phất Dao vừa trịnh trọng gật đầu, cảnh vật trước mắt đột nhiên biến đổi, một bóng người cao lớn phút chốc hiện ra trong tầm mắt, Phất Dao nhìn dung mạo nam tử này mà ngẩn ra, quả nhiên dung mạo có một không hai, không kém Yểm Nguyệt, so với hắn còn động lòng người hơn, giống như Mạn Châu Sa Hoa đỏ như máu mà yêu dã đẹp mắt, nhất là đôi mắt, thâm thúy như màn đêm vô biên vô hạn, hào quang lại giống như ánh sao rực rỡ, quyến rũ người ta vô thức trầm luân .
Chỉ liếc mắt một cái, Phất Dao liền vội vàng nhắm mắt lại, ảo giác, đều là ảo giác…
Phất Dao vội vàng niệm chú, bên tai lại quanh quẩn thanh âm đứt quãng truyền đến.
“Xuất hiện đi, cha biết con trốn phía sau cửa.” Giọng nam tử trầm thấp mang ý cười.
“Phụ thân thật thông minh.”
“Con cầm gì trên tay đó?”
“Con tặng phụ thân, bữa trước cùng sư phụ đến sau núi nhìn thấy loài hoa này, liền mang chút hạt giống mang về, sáng nay tất cả đều nở hoa rồi, có đẹp không ạ?”
“Ừ, hoa này tên gì ?”
“Đó là bí mật.”
“Bí mật?”
“Dạ, không thể nói.”
“Vậy con có nói với sư phụ?”
“Sư phụ cùng phụ thân dĩ nhiên không giống nhau.”
Giọng người nam hơi trầm ngâm, “Sao? Có gì không giống?”
“Chuyện này… con cũng không giải thích được, không giống chính là không giống thôi.”
“Vậy con nói xem phụ thân quan trọng, hay là sư phụ quan trọng?”
“Phụ thân hy vọng con trả lời thế nào?”
Nam tử cười nói, “Con nhóc con này đúng là quỷ linh tinh, hôm nay con đến đây, sư phụ con không biết à?”
“Dạ, là con lén đến, con phải về, bằng không sư phụ biết, ta sẽ gặp phiền toái, phụ thân lần sau con đến thăm người.”
Hình ảnh chuyển đổi, bên tai mơ mơ hồ hồ lại truyền đến giọng một nữ tử và một nam tử.
“Sư phụ thật sự muốn kết hôn với nàng?” Giọng run run.
“Ừ.” Thanh âm thản nhiên .
“Vì sao?” Thanh âm nữ tử lộ vẻ chua xót.
“Ta làm chuyện gì đều phải giải thích với ngươi? Từ hôm nay ta không còn là sư phụ ngươi, ngươi từ đâu tới đây, thì đi về nơi đó…”
Đột nhiên bóng tối bao la kéo đến bao trùm đất trời, Phất Dao nhất thời cảm thấy thân thể nháy mắt lạnh như băng, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra.
Song chưởng của Thương Mạch lập tức phủ trên lưng nàng, một luồng khí nóng nối thẳng vào mạch nàng, đồng thời niệm lực nhập vào tâm trí, “Không nên phân tâm, tiếp tục niệm Thanh tâm chú theo ta.”
Một lát sau Phất Dao mở hai mắt, ảo cảnh phía trước tiêu tan, mọi việc trước mắt đã khôi phục như ban đầu.
Thương Mạch sắc mặt lo lắng nhìn Phất Dao, “Dao Dao, ổn không ?”
Phất Dao gật gật đầu, may có Thương Mạch, nếu không nàng vừa rồi ta có thể sẽ bị vây trong ảo cảnh.”Đa tạ ngươi, Thương Mạch.”
Thương Mạch chớp chớp mắt, gương mặt thuần khiết phút chốc ra vẻ vô cùng đắc ý, “Giờ biết mang theo ta có lợi rồi chứ?”
Phất Dao buồn cười liếc nhìn hắn, phối hợp nói, “Quả thật như thế, nếu không có Thương Mạch huynh, ta lần này tất sẽ chạy trời không khỏi nắng, đại ân đại đức, khắc sâu trong lòng.”
“Dao Dao, thật khách khí.” Thương Mạch giống như một đứa trẻ lộ rõ nét vui vẻ trên mặt, ngoài miệng còn cố tình khiêm tốn một chút.
Phất Dao ngừng cười, nhìn chằm chằm bức họa trên tường một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Thương Mạch, cảnh trong huyễn tâm kết giới là thật hay giả?”
“Ảo cảnh kỳ thật là tâm ma, từ thật sinh giả, giả có thể tráo ngược lại, thật thật giả giả rất khó nói.” Thương Mạch đột nhiên ngừng cười, nhìn nàng: “Dao Dao, ngươi thấy cái gì ?”
Phất Dao bắt đầu đau đau, đầu óc trống rỗng. Cuối cùng chỉ lắc đầu đáp: “Chỉ nhìn một nam tử, có điều sau đó ta liền nhắm hai mắt lại, mơ mơ hồ hồ nghe được một ít thanh âm… Vừa rồi ta còn nhớ rõ, mà giờ… Trong lúc nhất thời lại nhớ không ra …”
Thương Mạch vỗ vỗ hai tay nàng, ngăn cản nàng nói tiếp, “Nhớ không ra là vì không muốn, bất quá đó chỉ là ảo giác, nếu ngươi muốn thật, mới trúng chiêu của nó.”
“Ừ, ” Phất Dao xoa xoa trán, bình tĩnh lại. Nàng đi qua bức tranh kế tiếp, chỉ tay lên hoa văn, “Ngươi không thấy tranh này có chút cổ quái?”
“Vì sao? Có gì cổ quái?” Thương Mạch yên lặng nhìn chằm chằm bức họa, vẽ cũng không đặc biệt, chỉ là một bức sơn thủy thôi.
Tay Phất Dao dừng lại đến một con sông quanh co khúc khuỷu “Nước con sông này chảy ngược.”
Phất Dao ngước mắt nhìn Thương Mạch, giọng khẳng định “Theo ta thấy sẽ không có kết giới, chúng ta cứ tìm một cửa vào thôi, nếu ta không đoán sai, huyền cơ hẳn là trên mặt gương đồng.”
Bàn tay Phất Dao đặt trên gương đồng một lát, cảnh vật xung quanh bọn họ chợt biến đổi, trong khoảnh khắc hai người thấy mình đang trong ở một nơi như hang động khổng lồ, chính giữa chỗ nơi này đặt một giường hàn ngọc, xa xa nhìn thấy một nam tử áo tím lẳng lẽ ngủ say ở trên.
Còn chưa đợi bọn họ bước ra, Tà Mạc phút chốc xuất hiện trước mặt, hắn liếc nhìn Phất Dao sau đó lạnh lùng dừng ở Thương Mạch nói, “Hư hoang kết giới cũng tìm được, không thể không khen bản lĩnh tài giỏi của Yêu Hoàng ngươi.”
Mắt Phất Dao hiện lên sự kinh ngạc, yên lặng nhìn Thương Mạch, “Ngươi là Yêu Hoàng?” Thân phận này nàng có đoán cũng không ra.
Thương Mạch nhìn Phất Dao cười nhạt, ánh mắt vẫn trong sáng sạch sẽ, “Ừ, Dao Dao, đây mới là thân phận thật của ta.”
Đến khi đảo mắt nhìn qua phía Tà Mạc mắt hắn nhanh chóng chuyển sang yêu sắc, hắn cười lạnh một tiếng nói, “Không tìm ở đây, làm sao đoạt được chìa khóa ngục giới đây? Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn giao ra đây, nay Ma đế chưa tỉnh, ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Ô?” Tà Mạc lạnh lùng nheo mắt lại, “Vậy phải thử qua mới biết được.”
“Đợi chút, tảng băng to, ” bọn họ vừa định động thủ, Phất Dao đột nhiên lên tiếng ngăn cản, “Các ngươi có thể chậm rãi đấu, bất quá thỉnh đem sư đệ Huyền Túc của ta giao ra đây.”
Sắc mặt Tà Mạc đột nhiên ảo não, “Ngươi đúng là mấy vạn năm như một ngày, ta nói rồi, không cho phép gọi ta cái tên này.”
Phất Dao nghiêng người nhìn hắn, đúng là quái nhân, rõ ràng là lần đầu tiên gọi hắn.
Nàng vừa định mở miệng, giọng Tà Mạc lạnh như băng “Huyền Túc là ai? Ta chưa từnh gặp qua.”
Phất Dao không tin, “Ngươi chưa gặp sư đệ ta? Không phải đệ ấy mất tích ở Lục giới à?”
Ánh mắt Tà Mạc nhìn nàng có thể đông chết người, “Hắn mất tích ở Lục giới liên quan gì đến ta? Tóm lại ta chưa gặp qua người ngươi nhắc đến.”
Phất Dao nhìn theo hắn, giống như đang nghiền ngẫm thật giả trong lời hắn nói, “Ngươi nói là thật?”
“Ta bắt hắn có lợi gì?” Tà Mạc không kiên nhẫn cười xòa một tiếng, “Bản sứ lười nói lời vô nghĩa với ngươi , tin hay không tùy ngươi.”
Dứt lời bóng dáng nhanh chóng di chuyển, hai sắc đen và tím nháy mắt va chạm cùng với nhau, phát ra luồng sáng chói kinh người, mới nhảy lên không trung đó, lại quay sang đánh tới mặt, quang ảnh phát mạnh khiến người xem choáng váng, lại hoàn toàn không thấy rõ động tác chiêu thức của hai người, nhìn tốc độ nhanh chậm là Phất Dao đủ biết pháp lực thật sự của Thương Mạch, mạnh đến cỡ nào.
Hóa ra hắn là Yêu Hoàng! Nhìn hai luồng sáng trước mặt tâm tư Phất Dao đột nhiên thay đổi, sờ miếng ngọc trên cổ, không có chút phản ứng, xem ra tảng băng kia không nói sai, Huyền Túc quả thực không ở chỗ này!
Nàng quay đầu nhìn người nằm xa xa chính giữa hang động, đôi mắt thông minh khẽ động. Nếu Ma đế chưa tỉnh, nàng cũng không thể đến không một chuyến, chìa khóa ngục giới hẳn ngay trên người hắn!
Nàng nhẹ nhàng bay qua chỗ người đang ngủ say, nhưng khi ánh mắt tiếp xúc đến người trên giường nằm, Phất Dao cảm thấy đột nhiên run lên, người trong ảo cảnh trước đó quả nhiên là ma đế Tử Phách!
Ánh sáng của Phất Dao chợt tắt, mặc kệ , tìm được chìa khóa ngục giới trước rồi nói sau.
Tay lần từ trên người hắn tìm từ trên xuống dưới, nhưng không tìm thấy gì hết.
Phất Dao có chút bực bội, giấu chỗ nào ta?
Đúng lúc này, đôi mắt màu tím tuyệt đẹp hồn xiêu phách lạc chợt mở!
Phất Dao hoàn toàn ngây người, bàn tay đang đặt ở vạt áo trước ngực hắn, không khí thoáng chốc yên lặng.
Phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của Phất Dao là chạy, nào ngờ dưới chân mặc dù muốn đi, tay lại bị một lực cực mạnh chế ngự kéo lại.
Ánh mắt nhìn bàn tay to đang chế ngự mình, Phất Dao cười ngượng ngùng nói: “Thật ra… Tại hạ chỉ là đi ngang qua, thuận đường chiêm ngưỡng phong thái Ma đế một chút, nay đã gặp được… Cho nên các hạ… có thể buông tay ra không?”