Bạn đang đọc Hà Dẫn Vong Xuyên: Chương 17: Tây Hải Phượng Khanh
Dưới mái hành lang, một đôi bích nhân có thể so với thần tiên quyến lữ, nhưng tinh tế đánh giá có thể nhìn ra chút manh mối, nữ tử đẹp thì đẹp thật, đáng tiếc trong mắt ẩn chứa ánh lửa, lệ khí bức người, nam tử thì thân ngọc đứng thẳng, vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.“Phượng Khanh cô nương nói quá lời, việc này không phải là nhằm vào cô, càng không phải ý coi thường tứ hải Long Tộc.”
“Vậy vì sao ngài phải…” Phượng Khanh khẽ cắn môi đỏ, thần sắc hơi tức giận, nhưng hai chữ cự hôn mắc tại yết hầu làm thế nào cũng nói không nên lời.
“Ta đến nay còn chưa lo lắng quá việc lập phi.” Mày người ấy nhíu lại, được chút thì lạnh nhạt như cũ, nhưng Phất Dao rõ ràng có thể nhìn thấy trong mắt người chợt lóe lên sự mất kiên nhẫn rồi biến mất.
Phất Dao có chút kinh ngạc, không phải là nàng hoa mắt chứ? Muốn nhìn kỹ thêm thì mắt ngài ấy đã khôi phục sự lạnh đạm không gợn sóng.
Phượng Khanh chăm chú nhìn thẳng vào Dạ Uyên, giống như ở nghiên cứu điều gì, mãi một lát sau mới dời ánh mắt, gượng gạo mở miệng nói: “Điện hạ xin tha thứ cho việc vừa rồi ta lỗ mãng. Chỉ là việc này truyền ra mọi người đều biết, không ai không hiểu, lục giới người giáp mặt đều cười nhạo ta, tin chắc điện hạ hẳn có nghe thấy, ta thật sự…”
“Chỉ một vài người nhàn rỗi vô sự nói tùy tiện, Phượng Khanh cô nương không cần để bụng, nếu…” Phút chốc Dạ Uyên dừng lại, dung nhan thanh nhã hiện lên nét trầm tư.
Hay… ngài ấy đang suy nghĩ từ gì để trấn an? Phất Dao cùng Tử Vi lập tức vểnh tai, muốn nghe Dạ Uyên đáp thế nào.lát sau giọng nói như tiếng châu ngọc mới chậm rãi vang lên, “Nếu Phượng Khanh tiểu thư cảm thấy phức tạp, chi bằng sớm tìm mối lương duyên khác, như vậy lời đồn tự nhiên sẽ dừng lại.”
Sắc mặt Phượng Khanh nhất thời trắng bệch, phút chốc trừng mắt to, như không tin chính mình nghe thấy!
“Chậc chậc, Phượng Khanh này tuy rằng rất lỗ mãng, nhưng Dạ Uyên thượng tiên cũng không phải kẻ dễ bắt nạt!” Tử Vi kinh ngạc cảm thán nói.
“Ừ.” Phất Dao cũng gật đầu, từ trấn an này quả thật là hơi mạnh! Xem vẻ mặt Phượng Khanh, hẳn không thể chấp nhận đi thẳng vào vấn đề hồi cự như thế, xem ra…Đài diễn này quả có chút đáng xem.
“Điện hạ thật sự không muốn cưới ta? Ta có thể biết là duyên cớ vì sao không?” Sắc mặt Phượng Khanh không hề phục hồi vẻ yếu đuối trước đó, mất kiên nhẫn hỏi.
“Không có, Phượng Khanh cô nương quá lo lắng rồi.”
“Không có?” Phượng Khanh vô ý thức lặp lại, đôi mắt đẹp hiện lên tia tức giận, chuyện bỗng chuyển đề tài: “Dạ Uyên điện hạ, ta nghe nói ngài đang tìm Tụ Hồn châu, không biết là vì sao?”
Đôi mắt yên tĩnh của Dạ Uyên thoáng gợn sóng: “Là ở trong tay dòng họ Long tộc các ngươi?”
Nàng có chút hứa đắc ý gật đầu: “Tụ Hồn châu quả thật là vật chí bảo trấn hải của Tây hải, tuy nhiên… Phụ vương ta nói viên Tụ Hồn châu này quý trọng phi phàm, nếu ở trong tay nhất mạch Long tộc chúng ta thì phải làm bảo quản thích đáng, trong tương lai có thể làm của hồi môn cho ta, ngày sau truyền cho hậu nhân, cho nên trừ phi…”
Bên môi Phất Dao gợi lên nét cười, trong lòng thầm than, lời này hàm ý đã quá rõ ràng, nhưng đi thẳng như thế vào vấn đề bức hôn thì dũng khí của Phượng Khanh này quả thật rất lớn, chỉ là lại dùng sai biện pháp rồi!
Tử Vi nhất thời lắc đầu thở dài, nhìn về phía Phất Dao: “Ai, sư tỷ, muội thấy Phượng Khanh này đẹp thì đẹp thật, lại không có trí tuệ! Tỷ tưởng tượng xem Dạ Uyên thượng tiên là người địa vị tôn quý, liệu nàng ta nói mấy câu là có thể buộc ngài ấy đi vào khuôn khổ ? Còn nữa cho dù thật sự cưới nàng ta, chắc chắn sẽ lạnh nhạt nàng ta, thủ đoạn này dùng thật là không inh.”
Phất Dao mỉm cười, gật đầu khen ngợi Tử Vi: “Tiểu sư muội càng ngày càng thông thấu, không hổ là người của Linh Tiêu cung chúng ta.”
“Đương nhiên rồi.” Phải biết rằng có thể trở thành một trong mười hai tinh của Linh Tiêu cung, bằng vào nói chêm chọc cười, có lừa bịp hiển nhiên cũng không lọt qua được .
Phất Dao cười nhẹ rồi quay đầu, các nàng lại dồn lực chú ý vào đôi bích nhân trước mắt này.
Lần này ngay cả ánh mắt Dạ Uyên cũng lười mở, không nói tiếp, chỉ là không chút để ý. Ngài ấy không cần, hay là… tin tức đó sai ? Phượng Khanh hơi kinh ngạc nhìn.
Nàng ta hơi do dự ngượng ngùng nói: “… Chẳng lẽ Dạ Uyên điện hạ không muốn có được viên Tụ Hồn châu này?”
“Muốn.” Giọng mặc dù nhẹ, nhưng không thể nghi ngờ.
Nàng ta rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “Vậy ý điện hạ là…” Nàng đã ám chỉ rất minh bạch chưa?
Từ mấy ngàn năm trước, nàng ở Tây hải một lần ngẫu nhiên cơ duyên xảo hợp nhìn thoáng qua Dạ Uyên, mãi quên không được chàng, sau biết được chàng là con của Thiên đế, tâm sinh vui mừng, cơm nước không màng. Cô mẫu sau khi biết được, đồng ý với nàng có thời cơ thỏa đáng nhất định sẽ nói với chàng, không ngờ chàng ngang nhiên từ chối.
Phải biết rằng số thế gia tiên tộc muốn cùng Tây hải các nàng kết quan hệ thông gia không nhiều lắm, nàng cho tới bây giờ chưa từng tùy tiện, nhưng chàng không cần suy nghĩ liền từ chối thẳng thắn, hại nàng làm trò cười của lục giới, nàng sao có thể cam tâm!
“Tự ta sẽ đi tìm Tây hải Long vương lấy, việc này Phượng Khanh cô nương không cần lo lắng.” Tay áo phiêu phiêu, không dính một hạt bụi nhỏ càng tôn them tiên tư khí khái của Dạ Uyên, không nhiễm khói lửa mà siêu nhiên xuất chúng, lời nói ra cũng chân thật đáng tin quyết đoán, thoáng qua sự thờ ơ vô cảm.
“Ngươi, ngươi sao có thể… đây rõ ràng là vật của Tây hải…” Phượng Khanh đối với câu trả lời của Dạ Uyên, dĩ nhiên kinh ngạc đến nói năng lộn xộn .
Chàng hơi nghiêng người, yên lặng nhìn Phượng Khanh, mắt vẫn bình tĩnh: “Phượng Khanh cô nương, ta nghĩ muốn thứ gì, không chỉ vật của Tây hải các người, cuối cùng đều tất nhiên sẽ là của ta.”
“Ngươi, ngươi dựa vào cái gì?” Tiên giới tuy rằng lấy thiên cung vi tôn, nhưng bên người các đại thế gia đều có thế lực riêng, trăm ngàn năm qua, cho dù là Thiên đế muốn lấy vật của Tây hải các nàng, cũng còn phải hỏi bọn họ có cho hay không, chỉ bằng một câu tự mình đi lấy là có thể lấy đi ư?
“Cô trở về hỏi phụ vương cô một chút là biết ta dựa vào cái gì .”
Dạ Uyên rất đạm nhưng Phượng Khanh có cảm giác chịu nhục nhã, sắc mặt thoáng chút khó coi: “Ngươi cường thủ hào đoạt, Tây hải chúng ta…sẽ không sợ ngươi.”
Tử Vi thật sự nhịn không được bĩu môi, thập phần khinh thường nói: “Phượng Khanh này là cái thá gì! Dạ Uyên là con của Thiên đế, chưa kể đến tu vi cao nhất, hơn nữa ngài ấy còn điều phối quyền các đại thế gia tiên giới và Linh Tiêu cung chúng ta. Nếu ngài ấy thật muốn tiêu diệt một thề gia tiên giới nào, có đáng là gì? Dù cường thủ hào đoạt sao? Tây hải bọn họ không thừa nhận thì sao! Còn nữa thế gia này bất quá là được tiên giới phong hào, kì thực nhiều năm qua an phận ở một góc, làm theo ý mình, bằng không mấy ngàn năm qua, nếu không phải dựa vào Linh Tiêu cung chúng ta trảm yêu trừ ma, bọn họ há có thể quá nhàn nhã qua ngày như thế? Nếu Linh Tiêu cung chúng ta đối phó bọn họ thì dễ thôi! Ai, tính tình Dạ Uyên thượng tiên thật là tốt, nếu là muội muội sẽ mặc kệ nàng ta.”
Phất Dao cười gõ trán nàng mộ cái đáp, “Tiên giới sở dĩ khác nhau Yêu ma giới chủ yếu là vì người tiên giới tâm tồn thiện niệm, tu tiên hướng đạo, hiển nhiên chú ý dĩ hòa vi quý, sao nói đánh là đánh ? Hơn nữa trong lòng các đại thế gia đều hiểu, nay yêu ma hoành hành, quan trọng nhất là bảo tồn thực lực, ai mà vô cớ khơi chuyện? Nếu viên Tụ hồn châu rất quan trọng đối với Dạ Uyên, cho dù Tây hải Long vương không bỏ cũng sẽ dâng hai tay, do đó ngài ấy không cần đi ‘đoạt’, cho nên mới nói là đi ‘lấy’ . “
Phất Dao vừa nhìn chăm chú vào màu hồng trên mặt Phượng Khách cách đó không xa vừa suy nghĩ tiếp tục nói, “Tuy nàng ta hỏi vấn đề đơn giản, nhưng sư muội đừng xem thường tu vi nàng ta. Nhất mạch Long tộc bọn họ xưa nay người lớn tuổi thường đem tu vi của mình độ cho hậu bối, ta xem Tây hải Long vương trước đó hẳn là đã độ vượt quá tu vi cho nàng ta, cho nên luận nội lực tu vi, nàng ta mà vẫn vậy là không đúng.”
Tử Vi lơ đễnh gật đầu, nhưng trong lòng lại xem Phượng Khanh cực không vừa mắt .
Bên này Phất Dao cũng trầm tư, bọn họ vừa mới nhắc tới Tụ hồn châu, Dạ Uyên muốn tìm Tụ hồn châu ư? Nhưng…ngài ấy muốn Tụ hồn châu làm gì?
Dạ Uyên cũng không trả lời của nàng, chỉ là khoanh tay đứng, nhìn thắng cảnh Anh đào bay múa trước mắt, trong đôi mắt thủy mặc như có màn sương mờ nhạt, hang mi thật như gợn song lan ra.”Nếu ta muốn, dù có đạp phá lục giới, dùng hết phương pháp cũng sẽ không tiếc. Tây hải nằm gần góc thiên địa, tin chắc phụ vương cô cũng biết nặng nhẹ, nếu không ta định làm gì, sau này cô nhất định sẽ biết. Ta còn có việc quan trọng hơn, nơi này là cấm địa, Phượng Khanh cô nương nếu không có việc gì mời sớm rời đi cho kịp.”
Ánh mắt Dạ Uyên bình tĩnh mà xa cách, giây lát sau đã rời đi, để lại Phượng Khanh nhìn theo bong dáng tuấn dật thoát tục, vẻ mặt ngạc nhiên. Sau một hồi, nàng ta mới dậm dậm chân, oán hận rời đi.
Chưa kịp nhìn bóng hai người kia còn không, Tử Vi lập tức đi ra nói: “Sư tỷ có nghe hay không? Dạ Uyên thượng tiên không hổ là niềm kiêu ngạo của tiên giới chúng ta, gọn gàng dứt khoát như thế! Phượng Khanh kia hoàn toàn bị dọa ngây người, quả là làm người ta hả lòng hả dạ.”
Phất Dao đi ra, dặn dò: “Việc này nghe bát quái một chút liền thôi, muội tốt nhất đừng để trong bụng, nơi này là thiên cung, cũng không phải chỗ muội muốn nói gì thì nói .”
“Biết rồi sư tỷ, muội chỉ nói với tỷ một chút thôi, tuy nhiên Phượng Khanh kia cũng quá kiêu ngạo ngang ngược, ỷ mình có vài phần sắc đẹp liền tự đánh giá rất cao, kiêu ngạo ương ngạnh, muội thật không dám gật bừa!” Tử Vi liên tục lắc đầu.
“Muội còn nói! Nàng ta như thế nào là chuyện của nàng ta. Nếu sau khi trở về nhiều chuyện với Diệu Cốc, coi…” Phất Dao đột nhiên dừng lại, tươi cười phút chốc đọng lại trên mặt, nhìn chăm chăm phía trước, sắc mặt có chút xấu hổ cười gượng: “Là Phượng Khanh cô nương, không biết gần đây có khỏe không?”
Tử Vi thấy sư tỷ sắc mặt kỳ quái, cũng quay đầu, bỗng dưng nhìn thấy vẻ mặt oán hận của Phượng Khanh đứng sau nàng cách đó không xa.
Phất Dao phản ứng nhanh nhẹn lập tức giải thích nói: “Việc này…chúng ta vừa mới không cẩn thận lạc đường , không biết nơi này là nơi nào? Phượng Khanh cô nương có biết?”
Giọng Phượng Khanh lạnh như băng chợt mở miệng: “Các ngươi là ai?”