Bạn đang đọc Hà Dẫn Vong Xuyên: Chương 10: Việc Vừa Qua Hay Là Quá Khứ?
Tử Vi trừng mắt to: “Đều là yêu ma tiếng tăm lừng lẫy a. Chúng không phải đã bặt vô âm tín từ rất lâu? Sao giờ toàn bộ xuất hiện!”
Mắt Phất Dao thoáng trầm tư: “Có lẽ đúng như lời Lưu Diên, chúng yêu ma đã cảm ứng được yêu lực phong ấn ngục giới tăng cường, cho nên thừa cơ hưng phong tác loạn.”
Huyền Túc tiếp tục nói: “Ừ, lúc ấy ta đang đại chiến với ba người chúng. Hơn nữa cửu vĩ miêu yêu Vi Họa am hiểu bày kết giới Mê huyễn, cho nên ở trong kết giới của ả không thể dùng Huyền thiên kính.”
Tử Vi nhất thời khâm phục nhìn hắn nói: “Huyền Túc sư huynh, huynh cũng thật lợi hại, cư nhiên lấy một chọi ba” Lời này hiển nhiên làm Huyền Túc nghe xong rất hưởng thụ.
Lúc này Diệu Cốc mới giật mình nhớ tới chuyện quan trọng phải làm, mới vừa đi hai bước liền quay đầu dặn dò Phất Dao: “Sư tỷ, sư phụ muội nói tuy rằng người cho tỷ linh lực nhưng pháp lực tỷ giờ chỉ còn không tới một phần, cho nên tỷ phải nghỉ ngơi điều trị nhiều. Không thể để thương thế càng thêm nặng, nếu không sẽ không biết khi nào mới có thể phục hồi như cũ .”
Phất Dao gật đầu đồng ý, trong lòng tính toán giai đoạn phục hồi .
Diệu Cốc lập tức nhìn chằm chằm Huyền Túc, nghiêm trang nói: “Huyền Túc sư huynh, sư phụ muội nói nếu nhìn thấy huynh, nhất định truyền đạt với huynh rằng người tuy ân huệ phủ bốn biển, nhân nghĩa rộng lượng, đồng thời còn có mỹ mạo phi thường đáng quý và tuệ trí…”
Huyền Túc quyết đoán ngắt lời nàng, cười nói: “Diệu Cốc sư muội à. Nếu muội muốn đem những lời phiền toái của Lưu Diên ra kể lại không giấu một chữ thì thật quá mức vất vả. Muội nói cho sư ca biết hắn muốn thế nào, được không?”
Diệu Cốc suy nghĩ một lát thì chấp nhận, dù sao giờ sư phụ không ở đây, người cũng không biết nàng có thuật lại như lời người không, vì thế lập tức nói đơn giản rõ ràng: “Ý nói con chim trĩ Thương Sơn lần trước, người biết là do huynh trộm .”
Huyền Túc gật đầu, hào sảng nói: “Không phải chỉ là một con chim trĩ thôi sao, lần sau ta đi bắt hai con đến trả cho hắn. Nói hắn yên tâm.”
“Sư ca quả là trí tuệ, sư phụ đúng là có ý này. Muội đây đi làm chuyện quan trọng, ngày khác lại tới thăm sư tỷ.” Diệu Cốc sau khi biết đáp án nàng muốn, lập tức lướt đi xa.
Huyền Túc chuyển ánh nhìn về phía Phất Dao, trong lúc nhất thời cười như con hồ ly: “Sư muội, muội cảm thấy con chim trĩ hương vị lần trước có hợp khẩu vị không?”
Phất Dao chậm rãi nói: “Hương vị à…” Nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, dưới ánh mắt vô cùng chờ mong của hắn cười tủm tỉm nói ra bốn chữ, “Chưa đạt yêu cầu.”
Mặt mày tuấn mỹ của Huyền Túc nhất thời suy sụp đi, có chút thất vọng nói: “Sư muội, sư ca có thành ý thế, muội có thể đem đánh cuộc bữa đó quên đi được không?”
“Ngươi không phải đã tự động quên sạch sao” Phất Dao kinh thường liếc hắn một cái, rồi chuyển qua lấy tình nói:” Sư đệ, muốn ngươi gọi ta một tiếng sư tỷ khó như vậy à?”
Huyền Túc yếu ớt mở miệng: “Sư muội, chẳng lẽ sư ca đối với ngươi không tốt ? Cho dù muội muốn ánh trăng trên trời, sư ca cũng không chút do dự hái xuống uội” đồng thời không quên bổ sung, “Đương nhiên điều kiện tiên quyết khi hái xuống rồi muội sẽ không thể không vì tâm nguyện nhiều năm qua của ta, mà gọi ta một tiếng sư ca?”
Phất Dao kiềm chế nổi da gà, xúc động nói: “Sư đệ, nếu ánh trăng có thể hái xuống, ta cũng nguyện ý hái nó đến trước mặt ngươi, chỉ cần ngươi gọi ta một tiếng sư tỷ, ” đồng thời cũng không quên bổ sung, “Cộng thêm tinh tú đầy trời và thái dương nữa, đủ rồi chứ?”
Huyền Túc cực kỳ bi thương nhìn nàng: “Sư muội, ngươi, ngươi, ngươi tổn thương lòng ta…”
Phất Dao vỗ vỗ vai hắn, trấn định nói: “Sư đệ, lòng của ngươi bị thương dĩ nhiên sẽ lành, có thêm vài lần cũng không đáng ngại…”
Tử Vi nhìn hai người nói chuyện ra vẻ thâm tình, thật là nhàm chán liền cầm lấy mâm đựng trái cây ra cắn: “Muội nói nè, hai người đối với vấn đề này tranh cãi mấy ngàn năm còn chưa phân định, không bằng một người biến ra già hơn một trăm tuổi thì thế nào?”
“Không được…”
“Không ổn…” Hai người trăm miệng một lời nói.
Tử Vi nhìn sự ăn ý cao độ của cả hai, thở dài: “Vậy cho dù hai người có tranh cãi một vạn năm nữa cũng không đợi được có ngày đó.” Nàng chợt nhớ tới cái gì, lên tinh thần nói: “Nếu hai vị sư huynh sư tỷ khó có khi nhàn hạ thoải mái, không bằng tiện thể để muội vẽ một bộ tranh làm lưu niệm?” Nàng mới nói hai chữ “bộ tranh”, nháy mắt Huyền Túc đã biến mất không còn thấy tăm hơi .
“Sư huynh, đừng đi mà…” Tử Vi phút chốc quay đầu, cảm động nhìn Phất Dao, “Sư tỷ, chỉ có tỷ tốt.”
Phất Dao bất đắc dĩ cười: “Sư muội đừng dưa mắt ẩn tình nhìn ta chằm chằm như vậy. chẳng qua ta không thể nhúc nhích, bằng không ta nhất định biến mất so với hắn còn nhanh hơn.”
***
Dưới bầu trời bao la, núi non trùng điệp, Viễn Sơn trong lớp lớp sương mù như ẩn như hiện, ở lâu đình thuỷ tạ cách đó không xa, hoa rơi lất phất, trong không khí ẩn ẩn khí trời hương thơm trăm hoa say lòng người
Trên đỉnh ngói có một bóng người trắng nhạt miễn cưỡng chống tay nằm nghiêng.
Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn lên bầu trời, xanh nhạt cùng trắng noãn đan vào nhau, một vệt sáng lấp lánh nắng, hiền hòa mà yên tĩnh. Phút chốc mày nàng hơi níu nhẹ, vì sao hôm nay… Ngực phút chốc hiện lên một nỗi khổ riêng, nàng nâng tay nhẹ nhàng phất qua chỗ ngực, lông mày nhíu càng chặt, đôi mắt sắc lưu ly lộ vẻ hoang mang.
Từ sau khi nàng bị thương thường ở trong mộng đột nhiên bừng tỉnh, nhưng sau khi tỉnh lại sau chỉ cảm thấy tim đập dồn dập. Giống như giấc mộng rất dài, trong mộng có vô số hình ảnh vụn vặt, tuy nhiên tỉnh lại thì không nhớ rõ, mặc thế nào đều nhớ không nổi. Trong mộng hết thảy đều giống như cách một tầng sương mù, điều duy nhất nhớ rõ là bầu trời…đỏ như máu .
Vì sao đỏ như máu? Hay là… Nàng đang trầm tư thì giọng nói hơi lo lắng thông qua Huyền Thiên kính truyền đến, “Chủ nhân, người sao rồi? Có khỏe không?”
“Vũ Đằng, ” Phất Dao trong lòng vui vẻ, phút chốc ngồi dậy nói, “Ta cũng không sao. Gần đây em thế nào?”
Vũ Đằng bỗng dưng khóc thành tiếng: “Chủ nhân… Đều do em không phải, nếu em ở bên cạnh người sẽ không bị thương nặng như vậy, em thật sự muôn lần chết không chối từ a…”
“Em đừng khóc” Phất Dao vội vàng trấn an: “Ta thật sự không sao, em xem không phải rất khỏe ư…”
“Ngay cả hỏa phượng còn có thể phá tan quan kiếp đến cứu người, thế mà em sống chết trước mắt lại ra không được, chủ nhân em xin lỗi…” Tiếng khóc càng lúc càng lớn, làm Phất Dao liên tục xoa lỗ tai.
“Vũ Đằng, em ngàn dặm truyền âm là để ta nghe thấy tiếng em khóc sao?” Phất Dao nhíu mày, phút chốc cười tủm tỉm nói: “Nếu thế thật, ta cảm thấy thân thể em quả thật tốt hơn so với trước kia rất nhiều, giọng to hơn chắc có liên quan đến khí lực, khóc lâu mà không thở dốc, chậc chậc, xem ra em bế quan rất có hiệu quả .”
Vũ Đằng rốt cục thu tiếng khóc, nhìn dung nhan trong gương ngẹn ngào nói: “Chủ nhân…” Thanh âm này mới nghe qua mặc dù rất buồn tủi, nhưng so sánh với nỗi buồn thê lương còn có chút khoảng cách.
Vì thế Phất Dao xoa xoa huyệt thái dương bị đau, lên tiếng trấn an: “Được rồi, chẳng qua là bị vết thương nhẹ thôi, em không cần quá khẩn trương.”
Trong long Vũ Đằng cứ thấy áy náy, sau một lúc lâu mới lau khô nước mắt: “Thật ư?”
“Ừ, bằng không ta có thể nằm trên nóc nhà cùng em nói chuyện à?”
Lúc này Vũ Đằng mới yên lòng: “May mà chủ nhân không việc gì, bằng không…”
Phất Dao thấy Vũ Đằng sắp hưng trí bèn chuyển hướng hỏi: “Vũ Đằng, khi nào em trở về?”
Vũ Đằng nghe vậy, bỗng dưng vui vẻ: “Chủ nhân, người nhớ em hả?”
Tay Phất Dao ôm hai đầu gối, cười tủm tỉm liên tục gật đầu nói: “Còn không phải? Huầy, nếu nói không có em bên cạnh, ngày đặc biệt không thú vị, nhất là lúc ta nướng chim trĩ thỏ hoang, thì ta lập tức nhớ đến em!”
Vũ Đằng nhất thời rạng rỡ, rồi chìm sâu vào sự sợ hãi. Nói thế, chủ nhân chẳng qua lúc nướng chim trĩ thỏ hoang, mới nhớ tới nó, thần thú như nó chỉ được có thế quả rất thất bại. Đang lúc nó rối rắm không thôi, Phất Dao đột nhiên mở miệng hỏi: “Đúng rồi, Hỏa Phượng thế nào?”
“Nàng tốt hơn nhiều, có điều cần chút thời gian điều trị.”
“Vậy thì tốt. Các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta tạm thời sẽ không rời Linh Tiêu cung, cho nên sẽ không gặp nguy hiểm. Về phần thân thể, ta chỉ cần điều trị thêm chút thời gian thì sẽ tốt.” Phút chốc Phất Dao đưa mắt nhìn về phía Vũ Đằng “Tuy nhiên gần đây ta thường có những giấc mộng kỳ quái.”
Vũ Đằng ngẩn ra: “Mộng cái gì?”
Phất Dao có chút xuất thần nhìn biển trời, sau một lúc lâu mới đáp: “Cụ thể mơ thấy cái gì ta không nhớ rõ , chỉ thấy bầu trời đỏ như máu…”
Mất một hồi lâu Vũ Đằng mới gật đầu: “À, thì ra là thế.”
“Em có thể kể cho ta chuyện kiếp trước hay không?” Phất Dao đột nhiên nhíu mày:” Nghe giọng điệu của Diêm yêu La Diêm, rõ ràng ở kiếp trước đã cùng ta quen biết, kể từ khi ta bị thương liền thường xuyên có giấc mộng kỳ lạ, lại không nhớ rõ. Ta cảm thấy có thể là…”
Vũ Đằng cười mỉa ngắt lời nàng:” Chủ nhân, nếu nói kiếp trước vậy chẳng phải là quá lâu đời ư?”
“Vậy à?” Phất Dao suy tư một lát sau, rồi nhíu mày:” Có lẽ em nói đúng, đối với em dù sao lúc đó cũng còn bé nên chắc không ấn tượng?” Trí nhớ của nàng đều xuất phát từ sau khi đến Linh Tiêu cung, còn chuyện trước đó hoàn toàn không có chút ấn tượng.
Thật ra trước kia nàng đã từng hỏi Lưu Diên, nhưng hắn lấy lí do thoái thác rất quỷ dị. Hắn nói năm đó trên đường đi thăm bằng hữu ngang qua Bồng Lai tiên sơn, đúng dịp bắt gặp một hài đồng là nàng. Hắn thấy người nàng có tiên khí, căn cốt rất tốt, ngồi cô độc trên Bồng Lai đỉnh, lẳng lặng không nói. Lúc đó, trí tuệ trong đầu hắn đã hoàn toàn đoán ra nàng tuyệt đối sẽ tìm dấu vết của đoản kiếm!
Vì thế lập tức không màng nguy nan phi thân ôm lấy nàng, hỏi kỹ mới phát hiện trí nhớ nàng hoàn toàn trống rỗng, hỏi gì cũng không biết, cuối cùng thật sự không có biện pháp, đành phải dẫn nàng về Linh Tiêu cung.
Tất nhiên Phất Dao không tin Lưu Diên. Đây chẳng qua là lý do thoái thác để lừa bịp được đứa trẻ ba tuổi. Tuy nhiên biết rõ từ miệng hắn không nghe ra được lời nói thật, nên sau đó liền lười hỏi nhiều .
“Vũ Đằng, ngươi biết không?”
Vũ Đằng buồn rầu lắc đầu, “Lúc em biết chủ nhân là lúc người đã ở Linh Tiêu cung, em đối với chuyện trước kia người hoàn toàn không biết gì cả.”
Cũng đúng, Vũ Đằng là do nàng từ Linh Hoạt tiên sơn mang về, nó làm sao có thể biết, nàng thật sự hỏi quá nhiều a.
Vũ Đằng nói tiếp: “Em cảm thấy có thể gần đây chủ nhân quá mức mệt nhọc, cho nên mới tâm thần không yên, thấy ác mộng, trước kia không phải người thường nói mọi việc đều có nhân quả, thuận theo tự nhiên sao? Chuyên xa xôi trước kia, cần gì nghĩ nhiều, chỉ cần giờ phút này người khỏe là được.”
Ừm, nói có lý, nàng tội gì phải tăng phiền não. Phất Dao gật đầu, mặt mày từ từ giãn ra, nói với Vũ Đằng: “Vậy em nhanh đi tu luyện cho tốt, ta chờ em trở về.”
Vũ Đằng vội vàng vui mừng nói: “Em nhất định tranh thủ sớm ngày trở lại bên cạnh chủ nhân.”
Phất Dao cười yếu ớt, nhẹ tay phất một cái, Huyền Thiên kính nháy mắt biến mất, nàng gối hai tay sau đầu, miễn cưỡng nằm xuống.
“Phất Dao sư tỷ, nhanh ra đây một chút.” Phất Dao đang suy nghĩ thì một bóng hồng liền trực tiếp vọt vào trong phòng nàng.