Bạn đang đọc Hạ Chí – Bắc Đồ Xuyên – Chương 67
Hạ Chí đi theo mẹ vào phòng, mẹ Hạ nhìn thấy phòng ngủ của con gái, thật lâu cũng không nói gì, lần trước lúc bà rời khỏi nhà, Hạ Chí vẫn còn nhà cũ.
Thật ra con gái đã lớn như vậy rồi mà bà vẫn luôn rất ít quan tâm đến cô, bà cảm thấy thật đáng tiếc, cả chồng lẫn bản thân mình cũng không đủ tư cách làm bố mẹ, nhưng may là Hạ Chí trưởng thành rất tốt, tuy rằng không ưu tú lắm nhưng cũng chẳng thua kém ai, tính cách cũng rất tốt, rất lạc quan.Nhưng chuyện này cũng không liên quan gì nhiều đối với họ.
Bọn họ không giáo dục đủ cho Hạ Chí, đó là điều không thể phủ nhận.“Tiểu Tiểu…”Hạ Chí cười với mẹ mình: “Lại sao nữa rồi? Sao mẹ lại nghiêm túc như thế?”Lời răn dạy đến bên miệng mẹ Hạ đến cùng vẫn nuốt xuống, trong máy vẫn còn giữ mấy chục tin nhắn nhỏ của con gái gửi, đều là suy nghĩ của cô.Tin nhắn thứ nhất là: “Mẹ ơi, con có bạn trai rồi nha! Anh ấy siêu siêu đẹp trai, hôm nào con cho mẹ xem.”Cuối cùng là một tin nhắn được gửi từ mấy ngày hôm trước: “Mẹ ơi, Đoan Ngọ mẹ và cha cùng trở về, con dẫn anh ấy về cho mọi người xem được không? Con thật sự rất thích anh ấy, muốn cho mọi người gặp một lần.”Còn có một cái là: “Mẹ, nếu con nói con muốn kết hôn, mẹ có đồng ý hay không?”Mẹ Hạ nhất thời cảm thấy rằng bản thân đã quá ít quan tâm đến đứa con gái này, vì thể đành nuốt xuống lời chỉ trích, chỉ nói một câu: “Con thật sự thích anh ta?”Hạ Chí trịnh trọng kiên định mà gật đầu: “Đúng vậy!”“Đã chuẩn bị ở bên nhau cả đời thật tốt rồi?”“Vâng!!”“Con cảm thấy đã có thể kết hôn được rồi?”“Vâng!!!” Hạ Chí không hề do dự dù chỉ là một giây.Nhưng mẹ Hạ càng nghĩ càng giận, bà cảm thấy được người đàn ông này không có bộ dạng của một người có thể chịu trách nhiệm: “Được, ý của con mẹ đã hiểu, nhưng tạm thời mẹ còn muốn tán gẫu với anh ta một chút.”Hạ Chí lay lay cánh tay của mẹ mình, sốt ruột nói: “Mẹ, anh ấy thật sự rất tốt, là con theo đuổi anh ấy, cũng là con thích anh ấy trước, ban đầu anh ấy còn cự tuyệt đó! Anh ấy nói anh ấy lớn tuổi rồi, nói yêu đương là sẽ tính đến kết hôn, sợ con còn nhỏ ham thứ mới sẽ vứt bỏ anh ấy.
Anh ấy rất đáng thương, mẹ đừng làm khó anh ấy có được không?Mẹ Hạ chấn động toàn thân: “Là con…!chủ động?”Hạ Chí “Vâng” một tiếng, thành thật nói: “Đều là do con chủ động.”“Tất cả?” Mẹ Hạ nghiến răng nghiến lợi.Hạ Chí cũng không biết vì sao mẹ mình lại bày ra dáng vẻ vô cùng đau lòng.Cô thề: “Mẹ yên tâm, con sẽ đối xử tốt với anh ấy, cũng sẽ cùng chịu trách nhiệm.”Khi cô còn nhỏ nghe thấy cha mẹ cãi nhau, câu treo ở cửa miệng nhiều nhất đó là: “Ai dẫn đầu người đó phụ trách, không phân biệt nam nữ, làm nghiên cứu dựa vào bản lĩnh, tôi không cần ông nhường cho tôi, cũng không cần ông gánh thay cho tôi.
Tôi dẫn đầu, tôi chính là người chịu trách nhiệm.”Hạ Chí từ nhỏ đã nhớ rõ: ai chủ động người đó chịu trách nhiệm, ai dẫn đầu người đó chịu trách nhiệm!Mẹ Hạ đỡ trán: “Được rồi, mẹ biết rồi, con đi ăn cơm trước đi!” Bà cần bình tĩnh lại, con gái của mình, bản thân mình hiểu nhất, Hạ Chí đối với chuyện quan trọng chưa bao giờ nói dối.
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn có một tư tưởng về trách nhiệm kì quái, phàm là việc đều do bản thân gây ra, có gặp phải phiền toái cũng sẽ không trốn tránh.
Có tính trách nhiệm rất mạnh, trình độ cũng rất cao.Trên bàn rượu, cha Hạ luôn đặt ra câu hỏi trong lòng mấy lượt, cảm thấy thanh niên này cũng không phải là đến nỗi nào, ngược lại cử chỉ rất khéo léo, lời nói thành khẩn, không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo, có phong độ, có tầm nhìn, là một thanh niên không tồi.
Chỉ là vẫn không thể tha thứ cho một người đàn ông khi vẫn chưa xác định được mối quan hệ mà đã khiến cho con gái mang thai, quả thực là một hành vi cực kỳ vô trách nhiệm.Ông ở bên này còn đang bối rối, mẹ Hạ đột nhiên đến gần, ghé vào tai ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều là chuyện tốt của con gái ông làm.”Vẻ mặt cha Hạ rất ngạc nhiên.Đường Hạo nhìn thấy, chỉ cảm thấy da đầu lại ngứa ran, vừa nãy khi Hạ Chí bị gọi đi anh đã nhận ra, bây giờ nhìn thấy tình hình hiện tại, chỉ thiếu chút nữa anh đã trực tiếp quỳ xuống đất.Anh chợt đứng lên, khom lưng nói: “Bác trai bác gái, tuy rằng rất đường đột, nhưng cháu vẫn muốn giải thích cho mình một câu, cháu đối với Hạ Chí là tình cảm nghiêm túc, tuyệt đối không có ý khinh thường.”Mẹ Hạ dừng một lát, vội đỡ Đường Hạo dậy: “Đứa trẻ ngoan, bác gái biết, là Tiểu Tiểu vô liêm sỉ.”Đường Hạo: “???”.