Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên

Chương 63


Bạn đang đọc Hạ Chí – Bắc Đồ Xuyên – Chương 63


Đường Hạo không cắn vào cổ cô mà lại cắn vào vành tai cô, tư thế giống như thực sự không dám cắn cô vậy.Hạ Chí Chưa bao giờ biết tại mình lại mẫn cảm như vậy.

Khoảnh khắc bị anh ngậm lấy, Hạ Chí cảm thấy mình giống như một con mèo bị túm gáy, một con cừu bị sói cắn cổ…Nửa người cứng đờ, tựa như con vật chạy loạn bị bắt lại, muốn động nhưng lại không thể động.Hạ Chí giống như một con gấu túi ăn lá bạch đàn bị trúng độc, cả người dại ra một lát.Anh ôm cô đến sô pha rồi ngồi xuống, lúc Hạ Chỉ bị bắt ngồi lên đùi anh, cả đầu vẫn còn ong ong.Bỗng nhiên Hạ Chí cảm thấy rất nóng.Từ cổ cô trở lên đều bốc lên hơi nóng, Đường Hạo dường như đã cảm nhận được sự mẫn cảm của cô mà vẫn cố ý tra tấn cô, liếm một chút, lại cắn một chút.Hạ Chí không thể chịu được, nhắm thẳng xuống phía dưới mà trượt, cứ trượt như vậy, trốn khỏi anh.Trượt mãi trượt mãi, Hạ Chí đột nhiên rơi xuống khỏi sô pha, Đường Hạo không kịp kéo cô lại, cô đã theo bản năng bắt được anh.Ngay lúc đó Hạ Chí cảm thấy mình mượn được lực từ một nơi nào đó rất tốt.Nhưng Đường Hạo lại nhìn thấy tay cô đang móc vào thắt lưng của anh, sau một lúc lâu cũng chưa hé răng.Hạ Chí cũng trầm mặc.Cầu Khang chẳng cất lời….Hạ Chí buông từng ngón từng ngón tay ra, thật cẩn thận nhấc cả cánh tay lẫn khuỷu tay đang đè trên đùi anh lên, nói một lời: “Anh đừng nhìn em như vậy, em không có cố ý đâu.


Em không có ý đó.”Nhìn ánh mắt kia thì đúng là không có ý đó, nhưng mà lời đã lỡ ra khỏi miệng rồi, hay hai ta cứ không có trâu thì bắt chó đi cày, thuận thế mà làm đi!Đường Hạo lại đuổi cô ra ngoài.Hạ Chí đứng ngoài cửa bĩu môi, sờ sờ lỗ tai mình, tiếc nuối nói thầm, sớm biết vậy đã không né.Đều do cái tại này, Hạ Chí lại sờ nó, tự mình sờ cũng không có cảm giác gì, tại sao anh chỉ ngậm một chút mà cô lại cảm thấy mình giống như bị điện giật vậy.Ngày hôm sau Hạ Chí dậy thật sớm, mấy hôm trước chuẩn bị quà thấy vẫn không đủ, mặt khác đặt trên mạng thêm một ít để tặng cho người trong nhà, cô rời giường, bắt đầu trang điểm.Cô muốn cùng Đường Hạo mặc đồ đôi nên gọi điện thoại hỏi anh đang làm gì, anh bảo đang tắm rửa, Hạ Chí hứng thú hừng hực gọi video nói chuyện với anh, Đường Hạo tắt máy, cô lại gọi, anh rốt cuộc đứng lên, hướng điện thoại lên trần nhà, bất đắc dĩ hỏi cô muốn làm gì.Trên mặt Hạ Chí lộ vẻ tiếc nuối vì không được nhìn thấy mỹ nam đi tắm, vô cùng đáng buồn mà nói: “Không ấy anh cho em xem đi? Em còn chưa thấy đàn ông đi tắm là như thế nào.”Hạ Chí là một cô gái vẽ tranh tự do, nhưng thật ra ban đầu được người chú ý đến là việc cô vẽ những mẩu truyện chữa lành nhỏ, cô theo phong cách ấm áp dễ thương, ngay cả sau khi đặt chân vào giới truyện tranh thiếu nữ cô cũng duy trì phong cách xinh xắn tươi mát.

Bởi vì đối với phương diện dịu dàng duyên dáng thì Hạ Chí luôn không thể phát huy, cho nên tình yêumà cô có thể đề cập đều là tình cảm Plato thanh thuần trong sáng.Lần trước ở quán cà phê vẽ cảnh tắm gội đã là cực hạn của cô, lại còn là bị anh kích thích mà nảy ra.Dù sao Hạ Chí cũng rất tò mò, thì thầm linh tinh: “Anh biết không? Nghệ thuật cần phải tưởng tượng, nhưng tưởng tượng phải căn cứ vào sự thật, nếu không sẽ thành ảo tưởng.

Tuy rằng em có thể tưởng tượng, nhưng tưởng tượng điều chưa từng thấy với tưởng tượng dựa vào sự thật nó không giống nhau, em đây lại không thể đi xem người khác giới tắm được? Em đợi hơn hai mươi năm mới đợi được dáng vẻ người bạn trai trong truyện tranh, anh cho em xem đi! Xem như…!xem như hiến thân vì nghệ thuật.


Em biến anh trở thành một tác phẩm nghệ thuật, anh cũng biến bản thân thành tác phẩm nghệ thuật, hai ta đều là vì nghệ thuật.”Tiếng nước bắn ra khi gội đầu truyền từ phía bên kia, từ động tĩnh nho nhỏ có thể nghe ra anh đang tắm rửa, nhưng Hạ Chí chỉ có thể nhìn trần phòng tắm cùng với hơi nước phủ mờ mịt màn ảnh.Đường Hạo chưa từng nghe qua yêu cầu quá phận như thế, thậm chí còn muốn nhìn người khác tắm rửa, lẽ ra bản thân không nên mang theo điện thoại vào đây.Lại càng không nên chấp nhận cuộc gọi video của cô.Anh tắt vòi hoa sen, dựa vào tường trầm mặc một lát, sau đó nói vào ống nghe điện thoại: “Hạ Chí, em có bản lĩnh thì cứ tới đây, đứng trước mặt anh mà nói.”Nói xong để cô cúp máy.Cô gái nhỏ này thật là càng lúc càng làm càn.Hai phút sau, vào lúc Hạ Chí gõ cửa phòng tắm, đồng tử Đường Hạo chấn động.Đệch!Đến thật luôn!Anh mở cửa, hai người bốn mắt nhìn nhau nửa phút, Hạ Chí tiếc nuối nói: “Sao anh mặc quần áo nhanh vậy.”Anh “A” một tiếng: “Mỗi ngày đều trêu chọc anh, em giỏi thật.”Hạ Chí nói: “Không phải em nói rồi sao? Vì nghệ thuật đó.”Đường Hạo gật gật đầu.

Được! Nghệ thuật.Sớm muộn gì thì em cũng sẽ phải trả giá cho nghệ thuật của mình.Anh không chuẩn bị bữa sáng mà gọi hai phần cháo về nhà, có một phần là cháo hải sản, bị Hạ Chí giành lấy rồi.Tuy rằng Hạ Chí xem như là lớn lên cạnh biển từ nhỏ, nhưng đối với hải sản thì có thật sự phải từ chối, chỉ ăn chút cá tôm thì được, nhưng với các loại có vẻ ngoài kỳ quái hay thân mềm mềm cô đều không thể ăn.


Thật ra cũng không phải đặc biệt không thích thứ gì cụ thể, cũng không phải đều không ăn, chỉ là không đến mức độ chủ động muốn đi ăn.Không biết hôm nay có gì ở bên trong, Hạ Chí ăn hai miếng thì cảm thấy hương vị là lạ, không ổn lắm, nhưng cũng không chán ghét ra mặt, ănmột lúc là xong, nhưng sau khi ăn xong, trong chốc lát dư vị còn sót lại khiến Hạ Chí ghê tởm một chút.Đường Hạo mượn xe Tần Dương khi trở về, đó là một chiếc Benz chạy băng băng, thoạt nhìn trầm ổn, phù hợp để anh đi gặp mẹ vợ.Trong lúc ở trên xe, Hạ Chí vẫn luôn thấy buồn nôn, Đường Hạo nghĩ rằng cô say xe nên đưa cho cô một viên kẹo đường vị bạc hà, mở cửa xe cho cô hít thở không khí.“Ăn đến hư bụng rồi?” Anh nhíu mày, tùy tiện gọi một nhà hàng, cũng không biết có phải ăn trúng thứ gì không sạch sẽ rồi hay không, anh cảm thấy có chút hối hận khi bản thân đã lười biếng: “Không thì đến bệnh viện trước?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.