Bạn đang đọc Hạ Chí – Bắc Đồ Xuyên – Chương 56
Cảm giác áp bức ập tới, Hạ Chí muốn tránh đi theo bản năng nhưng cả người bị giam cầm trong lồng ngực của anh, muốn tránh cũng không được.Nhất thời Hạ Chí quên luôn hô hấp, chỉ cảm thấy toàn bộ khoang mũi mình đều là hơi thở của anh, như thể bị anh hút hết dưỡng khí, phía sau như có luồng điện chạy dọc theo sống lưng lan đến đỉnh đầu làm tâm trí cô chia năm xẻ bảy.Hạ Chí chợt cảm thấy, mình hôn anh giống như chơi trò chơi gia đình, còn anh hôn cô như muốn giết cô vậy.Đường Hạo hạ mắt nhìn cô, không chừa lại lối thoát, dường như muốn nói cho cô biết: Nhìn thấy chưa? Đây mới gọi là hôn môi.Hạ Chí vẫn luôn trợn tròn mắt, con ngươi không nhúc nhích nhìn chằm chằm anh, giống như khiêu khích, lại như là ngây thơ, cứ như thế mà nhìn anh một hồi lâu, ánh mắt hai người dây dưa với nhau, cuối cùng Đường Hạo vẫn không nhịn được mà thoáng giãn khoảng cách, bất đắc dĩ nói: “Nhắm mắt lại.”Hạ Chí không muốn, mơ hồ hỏi: “Tại sao?””Bảo em nhắm thì em cứ nhắm đi.” Anh cảm thấy Hạ Chí đúng là một đứa nhỏ tò mò, cái gì cũng phải hỏi tại sao.Đầu Hạ Chí choáng váng, có lẽ vì cảm thấy không còn mặt mũi nên càng không nhắm mắt, giống như muốn đối nghịch với anh, hận không thể mở mắt to hơn chút nữa.Anh không lay chuyển được cô đành phải nhắm mắt làm ngơ, tự mình nhắm mắt lại.Hạ Chí Chưa bao giờ nghĩ tới hôn môi có thể lâu như vậy, lâu đến nỗi thiếu oxy, không thể không đẩy anh ra.Cuối cùng cô nằm trong lồng ngực anh, anh dựa lưng vào ghế mây, Hạ Chí đưa tay sờ mặt anh, chân thành nói: “Anh nói anh cảm thấy em chịu thiệt, nhưng em lại cảm thấy thua thiệt là phúc, không cần đau lòng cho em, thua thiệt kiểu này em vẫn có thể nuốt được.”Đường Hạo: “…”Cho hỏi, có cô gái nào sau khi hôn xong lại là trạng thái này không?Đường Hạo cảm thấy tinh thần mình vừa sống lại liền cứ héo đi như thế, anh cam chịu quay mặt qua chỗ khác: “Hạ Chí, em rụt rè tí đi.”Hạ Chí không hiểu vì sao anh tức giận, nghĩ thầm chắc là do quá mệt mỏi rồi!Hôn môi mệt mỏi quá!Hạ Chí chạm vào môi mình, có chút đau, vì thế lẩm bẩm nói: “Ai không rụt rè hả? Em hôn anhđều nhẹ nhàng như vậy, anh hôn em lại như hận không thể ăn em vậy.”Đường Hạo hừ cười một tiếng, không tiếp lời cô.
Nghĩ thầm đứa nhỏ xấu xa như em anh ăn một lần mười đứa.Hạ Chí dừng một lát rồi lại nói: “Đừng hút thuốc, đầu lưỡi anh đắng nghét rồi.”Ngược lại Đường Hạo không để ý mà nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”Hạ Chí kéo tay anh nghịch một lúc, có chút hưng phấn hỏi anh: “Có phải chúng ta đã phát triển đến mức có thể tùy ý hôn rồi không?”Mặt Đường Hạo tái mét: “Em đang hoàn thành cửa ải trò chơi à?”Hạ Chí lắc đầu: “Trò chơi còn có thể nạp tiền! Nếu em cho anh tiền anh có thể cho em qua cửa không?”Đường Hạo: “…”Nói xong Hạ Chí tự mình lắc đầu: “Không được, đề cập đến giao dịch tiền tài sẽ dễ bị bắt đi.”Đường Hạo vỗ một cái vào gáy cô: “Sớm muộn gì anh cũng bị em làm cho tức chết.”Nhưng anh bị Hạ Chí quậy một trận như vậy, những cảm xúc kia đã biến mất không thấy tăm hơi.Hạ Chí nói cô đói bụng, Đường Hạo đi nấu mì cho hai người ăn.Lần đầu tiên Hạ Chí ăn đêm nhẹ nhàng như thế này, cô ôm mặt, đột nhiên cảm khái một câu: “Từ nhỏ cha mẹ em đã bận việc, cho nên em thường ở nhà người khác ăn cơm nhờ, bọn họ đối với em rất tốt, nhưng rốt cuộc đó cũng không phải là nhà mình.
Khi ấy nửa đêm em luôn đói nhưng ngại không muốn nhờ người khác nấu cơm cho ăn, mà lúc đó lại không có cơm hộp nên cứ đói bụng là em liền vẽ ra một cái bánh ăn cho đỡ đói lòng, em có một quyển tập vẽ, đều là em vẽ ra lúc nửa đêm.
Sau này ông bà nội về hưu chăm sóc cho em, nửa đêm em cũng không dám đòi hỏi họ làm đồ ăn cho em, bởi vì đôi mắt bà nội không tốt.
Cho nên bọn họ cũng không biết rằng nửa đêm em luôn rất đói.”Đường Hạo lặng lẽ chia ít đồ từ bát mình cho cô, thật khó có dịp được xem dáng vẻ đứa nhỏ đáng thương của cô: “Về sau anh sẽ nấu cho em ăn.”Hạ Chí cười: “Thật ra không phải rất đói, khi còn nhỏ là đói thật, về lâu về dài không được thỏa mãn nên tạo thành thói quen, khi lớn lên vẫn sẽ có cảm giác rất đói này, chắc là đói tinh thần?”Đường Hạo lộ ra vẻ mặt kỳ lạ nhìn cô một cái: “Vậy bây giờ là em đói bụng thật hay là đói tinh thần?”Hạ Chỉ nghĩ: “Đói bụng thật, buổi chiều em không ăn cơm.
Nhưng anh biết không?” Hạ Chí nghiêm túc nhìn anh: “Em luôn cảm thấy anh là một món ăn ngon, là loại đặc biệt ngon đó, em nhìn thấy anh thì sẽ có cảm giác…!thèm.
Đây chắc cũng là một loại đói tinh thần đi!”Gân xanh trên trán Đường Hạo giật giật: “…”Con mẹ nó chứ….