Bạn đang đọc Hạ Chí – Bắc Đồ Xuyên – Chương 51
Nhưng Đường Hạo không nói ra, ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy em đi đi!”Hạ Chỉ thấy anh không vui, nhón chân hôn lên mặt anh: “Anh chờ em nha! Em sẽ về rất nhanh.
”Đường Hạo bị cô thân mật trong lòng trở nên rối loạn, quên mất điều mình muốn nói.
Tần Dương phái người đến đón Đường Hạo, anh lên xe rời khỏi, Hạ Chí lên xe của trợ lý dì lái đến, hai người mỗi người một đường.
Đường Hạo xem đồng hồ suốt đường đi, sau đó liên tục xem điện thoại chờ người nào đó trả lời tin nhắn.
Mẹ anh đột nhiên gọi điện đến mới kéo anh từ trạng thái hoảng hốt trở về bình thường.
“Hạo Hạo gần đây con rất bận rộn sao?” m thanh của mẹ dường như càng yếu hơn.
Nhưng Đường Hạo lại không hỏi về tình trạng sức khỏe của mẹ, vẫn trả lời như cũ: “Còn tốt, rất thong thả, gần đây mẹ ăn không ngon sao?”“Vẫn được, khá tốt!” Mẹ anh cùng anh nói chuyện thì lúc nào cũng cười, không biết là thực sự vui vẻ hay chỉ là không muốn làm anh lo lắng.
“Đúng rồi, con quên nói với mẹ, con có bạn gái rồi, nhỏ tuổi hơn con rất nhiều, nhưng rất đáng yêu.
” Đường Hạo nói xong câu này, bất giác cười nhẹ một tiếng.
Mẹ anh hơi kinh ngạc nói: “Thật sao? Bà cười, tựa hồ có thể cảm nhận con dâu tương lai có bao nhiêu đáng yêu.
Hôm nào con dẫn cô ấy đến gặp mẹ.
Có thể khiến con cười khẳng định là thực sự đáng yêu.
” Trong ấn tượng của bà, Đường Hạo rất ít nói cái gì mà vui vẻ, chứ đừng nói là cười.
Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua anh dẫn bạn gái đến gặp mẹ, vì vậy trong lòng anh cảm thấy rất nhẹ nhõm: “Được rồi, hôm nào con đưa cô ấy đến gặp mẹ.
”Cúp điện thoại, Đường Hạo đã về đến nhà, cảm ơn người đã đưa mình về, sau đó lên lầu vào phòng làm việc, nằm trên giường một lúc, nghĩ về lúc chín tuổi mẹ đưa anh trở về Đường gia.
Chuyện ngày xưa, cuộc chia ly đau thương kèm theo một trận mưa như trút nước, nhưng anh nhớ rằng lúc đó là vào mùa xuân tươi đẹp, khắp nơi đều có những bông bí, mùa xuân ở miền Bắc luôn khô ráo ấm áp, ánh mặt trời chói chang khiến người ta lười biếng, ăn sáng xong anh cùng mẹ bắt xe đi hơn mười mấy trạm dừng, xuống xe ở một vùng ngoại ô, đi bộ qua nửa con dốc dừng xe ở trước một cái cổng bằng sắt, anh nhớ rõ cái tấm bảng sắt được đóng đinh trước sân nhà Đường gia, tấm biển ghi: Số 1 đường Hòa Bình.
Mặc dù ghi là số 1, nhưng đường Hòa Bình chỉ có duy nhất một căn nhà.
Anh đã sống ở đây từ năm chín tuổi, anh nhớ rõ thời điểm mẹ đưa anh đến Đường gia, ngồi xổm xuống và nói với anh: “Mẹ không tranh quyền nuôi nấng con không phải vì mẹ đã làm sai điều gì, mà bởi vì ba có hoàn cảnh gia đình cùng môi trường giáo dục tốt hơn.
Mà mẹ cũng hi vọng con có một cuộc sống tốt.
”Đường Hạo cũng không khóc, anh vẫn bình tĩnh nhìn mẹ rời đi sau đó cũng bình tĩnh đón nhận sự thật này.
Đường Hạo cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, có lẽ bởi vì sức khỏe của mẹ ngày càng suy yếu đã khiến anh dự cảm được điều gì đó, hoặc là anh nhận ra được điều gì trước đây.
Tóm lại là cũng không vui vẻ gì.
Anh nằm đó một tiếng đồng hồ, sau đó vẫn không nhận được tin tức của Hạ Chí, dường như cô đã sớm quên có một người bạn trai đang đau khổ chờ.
Không biết có phải vì đối tượng xem mắt quá đẹp trai, làm cô ấy hưng phấn mà vứt anh sau đầu.
Thật giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, ánh mắt chuyên chú nhìn như đang thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp, biểu tình kia không giống như là ham muốn chiếm hữu, nó giống như một ánh mắt theo bản năng hơn.
Đường Hạo cảm thấy Hạ Chí có một sự nhiệt tình của một nghệ sĩ, đối với những thứ màmình yêu thích có một loại khát vọng, nhưng sự thưởng thức này thật dễ dàng bị những thứ khác bắt mắt hơn thay thế! ?Anh không dám chắc chắn.
Sau một tiếng chờ đợi, Đường Hạo trở nên tức giận, cũng không phải là tức giận cô, mà là giận chính mình, anh phát hiện bản thân càng ngày càng để ý cô hơn.
Sỡ dĩ đi đến kết luận này là bởi vì anh thực sự tức giận.
Thật là một logic hoàn hảo.
Lúc Hạ Chí về đến nhà trời đã khuya, dường như cô đột nhiên mới nhớ tới cách vách còn có bạn trai mình, hơn nữa mấy tiếng trước cô còn nói: “Anh chờ em nha, em sẽ nhanh trở về.
”Quay đầu liền quên mất.
Hạ Chí vỗ đầu mình, ảo não nói: “Mình là heo sao?”Thật quá đáng.
Chính cô cũng có thể cảm nhận được điều đó.
Hạ Chí muốn gõ cửa nhà bên cạnh, nhưng lại sợ anh đã ngủ rồi, chắc là do tối hôm qua anh không ngủ được, trên máy bay cũng không ngủ được nhiều, hẳn là ngủ rồi? Cũng không nhắn tin hỏi cô đã về nhà chưa.
Hạ Chí thấp thỏm do dự một lát, trước tiên nhắn tin cho anh: “Anh ngủ chưa?”Đường Hạo mơ mơ màng màng nhận được tin nhắn của cô, lập tức hừ một tiếng, nghĩ thầm em còn biết về à!Lại bất đắc dĩ không thể gửi đi, cuối cùng đành phải khó chịu trả lời: “Em nghĩ sao?”Da đầu Hạ Chí tê dại, cảm giác như vừa dẫm phải sấm sét, cẩn thận nói: “Em có thể đến nhà anh không? Em xin giáp mặt giải thích!”“Hơn nửa đêm, không thích hợp!” Đường Hạo vẫn còn khó chịu như cũ.
Hạ Chí cẩn thận dỗ dành, đã gửi cả biểu tượng quỳ xuống, sau đó mở cửa nói: “Em ở ngoài cửa, em đi nhận tội !”Đường Hạo cuối cùng vẫn đi mở cửa, trên mặt lộ ra vẻ chẳng thiết tha gì, muốn xem cô ngụy biện như thế nào.
Nhưng khi vừa mở cửa ra, Hạ Chí liền đưa cho anh một con mèo: “Anh nhìn xem có phải rất đáng yêu không?”Cô cười cười chen vào nhà tìm một chỗ ngồi xuống, giống như không cảm thấy bản thân mình quá phận chút nào, Allie không hề sợ người lạ, ở trong lòng anh ngoan ngoãn nằm, còn cọ cọ vào ngực anh để lấy lòng, anh không có biểu cảm gì ôm nó đi đến sô pha đối diện cô, biểu hiện vô cùng rõ ràng anh đang rất tức giận.
.