Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên

Chương 2


Bạn đang đọc Hạ Chí – Bắc Đồ Xuyên – Chương 2


Hai người ngồi năm phút, không biết đang bàn bạc cái gì.

Biểu cảm của anh hình như vẫn không thay đổi, luôn là trầm mặc không kiên nhẫn, còn người kia vẫn luôn đĩnh đạc nói, thỉnh thoảng lộ ra thái độ thỉnh cầu.Thật ngầu a, thoạt nhìn là một người đàn ông mạnh mẽ.Cuối cùng, bọn họ cũng đứng dậy rời đi.Khi người đàn ông đứng lên, Hạ Chí lại quan sát một lần nữa, chân dài thật sự, có thể nhìn ra chiều cao của anh khoảng 1m83 hoặc là 1m85.


Đó là chiều cao và tỷ lệ cơ thể mà Hạ Chí thích.

Tỷ lệ vàng cho dù là ở trong tranh hay ở ngoài đời đều tồn tại cảnh đẹp ý vui.Hạ Chí liếm liếm môi, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, sau đó sờ sờ vào mặt mình, phát giác không biết mặt mình đỏ từ khi nào.Cô chậm rì rì lấy điện thoại ra gửi cho bạn tốt một tin: “Hình như tớ đã nhất kiến chung tình với một người mất rồi.”Đây là do cô đã suy nghĩ thật lâu mới tìm được từ ngữ mà mình cảm thấy phù hợp nhất.Bên ngoài quán cà phê có một chiếc Phantom đang đậu, Tần Dương cúi người làm động tác mời: “Thiếu gia, tôi đặc biệt mang đến cho ngài một chiếc xe mới, một chiếc Phantom thế hệ thứ tám mới tinh, hai lớp kính, tổng độ dày là sáu mm, vật liệu cách âm của toàn bộ xe vượt quá 65kg, hoàn toàn đáp ứng nhu cầu hạn chế tạp âm của ngài, mời ngài!”Đường Hạo một đá anh ta một cái: “Có cần phải làm như vậy không?”Tần Dương cười hắc hắc, mở cửa xe cho anh: “Vì phục vụ ngài, là vinh hạnh của tiểu nhân.”Đường Hạo mắt trợn trắng, lười để ý đến anh ta.Tần Dương vì để mời được anh mà phải trấn thủ bên cạnh nửa năm trời mới mời được người về, đừng nói là làm như vậy, muốn anh ta còn nịnh nọt nhiều hơn nữa cũng được.Tần Dương nói: “Cuộc đua đường thẳng GD sẽ bắt đầu vào tháng tới.

Năm nay, A Vượng từ đội Bear sẽ đến, anh chàng to lớn ngu ngốc ở Thụy Sĩ cũng sẽ đến.


Thiệu Phi năm ngoái đến năm nay, thất bại bốn trận thi đấu liên tiếp nên tinh thần sa sút từ lâu rồi, lần này dù bất cứ giá nào cũng phải giành chiến thắng, xe cũ của anh ấy đầu năm nay đã bị hỏng, chiếc McLaren sửa lại hai lần anh ấy vẫn không hài lòng, anh ấy lại ngại tới tìm cậu, vậy nên cứ thế đến thỉnh cầu tôi, nhưng yêu cầu của anh ấy quá cao, nên cuối cùng tôi vẫn phải đi tìm cậu.”Đường Hạo cười lạnh một tiếng, đại ý là vì bất mãn với sự hèn nhát của thằng cháu trai Thiệu Phi này.Tần Dương biết người đàn ông này là người cứng miệng nhưng lại dễ mềm lòng.“Tôi đưa cậu đi thăm nhà xưởng, thiếu cái gì thì nói với tôi, tôi đã sắp xếp cho cậu ở khách sạn Tư Thụy, phòng lớn, giải trí và tán gái ở đây không tồi đâu, để tôi nói cho cậu biết, mấy tay đua nữ trên cả nước năm nay, có một nửa sẽ ở đây, tối nay còn có một trò chơi, tôi sẽ đến đón cậu.”Đường Hạo không quan tâm, nói “ừ” một cách thờ ơ.Lúc này Tần Dương mới chú ý đến: “Bức tự họa này của cậu vẽ cũng đẹp quá.”Đường Hạo ngẩng đầu liếc hắn một cái, Tần Dương nhếch miệng cười sửa lại lời nói: “Ý tôi là ngài đã đủ đẹp trai rồi, không cần theo đuổi cực hạn như vậy.” Nói xong mới nghĩ ra: “Ở đâu vậy?”Lúc này Đường Hạo mới nhận ra mình đã cầm trên tay bức ký họa ngớ ngẩn này.Vì thế tùy tay nhét vào hộp cất đồ.Anh cũng không trả lời Tần Dương.Quán cà phê có tên là “Quán cà phê ở góc phố”, nằm ở góc phố Tam Xoa.

Bên trái là phố Vĩnh Thuận và bên phải là phố Hồ Ung.

Phía trước là phố Đồng Thủy.Hạ Chí sống ở số 58, phố Đồng Thủy, là một con phố dân cư đã được thương mại hóa, toàn thành phố La An rải rác rất nhiều con phố như vậy, bởi vì văn hóa ô tô ở đây rất phát triển,vào tháng 9 hàng năm, các cuộc đua xe cố định và các sự kiện, hoạt động có quy mô khác nhau thu hút vô số người đam mê xe hơi và khách du lịch, nhưng thành phố La An rất nhỏ, chỉ có 2.000 km2 nên các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát nhau.Chỉ có nơi này là quảng trường trung tâm cũ, có nhiều công trình kiến trúc cổ kính, mặc dù tấc đất tấc vàng, lại được các học giả bảo vệ di tích văn hóa bảo tồn nên mới có được một con phố kỳ lạ như vậy, giống như khung cảnh con phố ở cuối thế kỷ trước, tồi tàn và cũ kỹ, nhưng lại là nơi tùy tiện cũng có thể nhặt ra được một người giàu.Ví dụ như Hạ Chí, cô sở hữu hai ngôi nhà của tổ tiên, một căn đã mất giá trị bảo vệ do nhiều lần tu bổ, nhưng nó nằm ở vị trí chiến lược và có giá trị ước tính lên đến hàng chục triệu, số tiền đền bù được thỏa thuận là 14 triệu.


Một căn khác đã được trưng dụng, đang đóng cửa để tiến hành trùng tu và cải tạo, không lâu nữa trong tương lai, có thể dùng làm phủ tướng quân để du khách tham quan..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.