Bạn đang đọc Hà Bất Ngộ Như Ca – Chương 23
Nếu như vậy, có lẽ có người đã từng nhìn thấy hung thủ.
“Cuộc sống ngày thường của Hà Diễm thế nào?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Thầy Bàng lắc đầu, “Điều kiện kinh tế nhà cô bé cũng không tốt, ở trong khoa có nhiều người học một hai học kỳ còn không nhớ được tên cô bé, chỉ biết được thành tích tốt, tuổi còn nhỏ.”
Hà Ngộ Ngộ đi đến bàn Hà Diễm, cầm lấy một cuốn sổ.
“Đây là nhật ký của Hà Diễm à?” Hà Ngộ Ngộ cầm lên hỏi nữ sinh bên cạnh.
Nữ sinh kia gật đầu, tóc cô ấy còn ướt, chảy đến áo ngủ, “Đúng vậy, thấy em ấy hay viết.”
“Những loại đồ vật thế này thường mang bên mình, Hà Diễm thật sơ ý.” Hà Ngộ Ngộ cười khẽ, mở nhật ký ra.
Thông thường mấy kiểu sổ nhật ký thế này Hà Ngộ Ngộ sẽ không xem, nhưng bây giờ cần phải điều tra mối quan hệ xã hội của Hà Diễm, cô không thể không xâm phạm riêng tư của nạn nhân.
“A? Vâng, cậu ấy thật bất cẩn.” Nữ sinh kia nói.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu, “Em tên là gì?”
Cô mở trang đầu tiên của cuốn sổ ra.
“Mọi người gọi em là Á Á là được.” Á Á nhìn thầy Bàng rồi lại nhìn Hà Ngộ Ngộ.
“Bình thường, em ấy ở ký túc xá quan hệ với bọn em có tốt không?” Hà Ngộ Ngộ nhìn ngày ở trang đầu tiên, bắt đầu viết vào đầu năm nay.
Á Á ngồi vào ghế, cô dùng khăn lau tóc, “Cũng khá tốt ạ, không nói lời nào cũng không tranh cái, giống như xác chết.”
Hà Ngộ Ngộ dùng dư quang liếc mắt nhìn Á Á một cái, tiếp tục xem nhật ký.
Trong nhật ký viết.
“Ngày 31 tháng 2 năm 2019, thời tiết: không tốt lắm
Hôm nay, tôi lại gặp người ấy, tôi không biết….!Không biết…”
Ở trên chỉ viết một câu như thế.
Chữ viết của Hà Diễm rất thon gọn, thuộc dạng chữ viết phổ thông.
“Ngày 1 tháng 3 năm 2019, thời tiết: Tôi không ra cửa
Thật khát.
Không muốn làm gì cả.
Nên gội đầu đi.
Không thấy người ấy gội đầu gì cả.
Ha ha.”
Mấy trang sau của nhật ký để trống, không viết gì thêm.
“Ngày 33 tháng 3, thời tiết: Nóng quá.
Đã rất lâu không viết.
Mình đã bỏ trống 32 trang giấy, về sau nhớ thì sẽ ghi vào.
Hôm nay ăn que cay.
Ăn rất ngon.
Hy vọng mỗi ngày đều được ăn que cay, mình có thể tắm mình trong que cay thì tốt biết mấy..”
Hà Ngộ Ngộ nhíu mày, cô không thể hiểu được cách viết của Hà Diễm, Hà Ngộ Ngộ lật xem mấy ngày phía sau.
“Ngày 1 tháng 12 năm 2019, thời tiết: nắng chiếu vào chói hết cả mắt như bị tạt canh ớt
Cuối cùng, tôi cũng đã mua được tấm poster lớn của Tống Như Ca.
Xinh đẹp, thật sự quá đẹp, sắc đẹp bất khả chiến bại.
Giá như sau này mình trưởng thành cũng được như vậy thì tốt.
Muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Hihi”
“Ngày 11 tháng 12 năm 2019, thời tiết: trong xanh vô cùng
Mình rất vui, giống như được gặp Tống Như Ca vậy.
Nhưng mà đã lâu chưa thấy người ấy.
Rất nhớ, rất muốn.
Đồ ăn hôm nay rất ngon.
Mình uống hết cả một ly coca lạnh.
Nếu có thể ngủ trong lon coca lạnh thì tốt rồi.
Khùng điên.”
Hà Ngộ Ngộ khép cuốn sổ lại, biểu cảm của cô có chút nặng nề, “Hà Diễm có từng nhắc với bọn em là muốn đi gặp Tống Như Ca không?”
“Không có ạ, cậu ấy không có nói chuyện này với bọn em.
Chắc Tuyết Tuyết biết đó.” Đầu tóc của Á Á vẫn còn ướt.
“Được rồi.” Hà Ngộ Ngộ cầm chặt cuốn nhật ký của Hà Diễm trong tay, “Cuốn sổ này, tôi có thể mang về sở cảnh sát không?”
Thầy Bàng gật đầu, “Chỉ cần có thể cung cấp được manh mối cho các cô, thì làm sao cũng được.”
“Cảm ơn thầy Bàng.” Hà Ngộ Ngộ cười đáp.
Cô xoay người hỏi, “À phải rồi, bột giặt này mùi khá thơm.”
“A, chị nói cái này sao!” Á Á cầm một túi bột giặt nhỏ, “Đây là Tuyết Tuyết cho em, dùng khá tốt.”
Hà Ngộ Ngộ nhìn cái túi bột giặt nhỏ trong tay Á Á, bên trong có vài hạt màu xanh nhỏ, không nhìn ra được nhãn hiệu gì.
“Ừ, vậy chúng tôi đi trước.” Hà Ngộ Ngộ ra khỏi cửa, cô đem cuốn sổ nhật ký của Hà Diễm bỏ vào trong túi đựng vật chứng.
“Cảnh sát Hà, cảnh sát Lưu đi thong thả.” Thầy Bàng đứng ở ký túc xá vẫy tay chào bọn họ.
Hà Ngộ Ngộ và Lưu Dương đi ra khỏi đại học F, lập tức quay về sở cảnh sát.
“Cậu nói xem, hung thủ có thể là ai?” Hà Ngộ Ngộ cài dây an toàn, cô đem cuốn sổ nhật ký của Hà Diễm đặt vào trong túi.
Lưu Dương lắc đầu, cười nói, “Sao thế? Bây giờ, cảnh sát chúng ta còn phải dùng phán đoán để phá án sao?”
“Tôi nói cậu không phải là hoài nghi, nghi ngờ sao?” Một tay Hà Ngộ Ngộ đặt trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Lưu Dương suy nghĩ một lúc, “Tôi không nhìn ra được.”
Sau khi về sở cảnh sát, Hà Ngộ Ngộ đem cuốn sổ nhật ký của Hà Diễm đến chỗ Nguỵ Mai kiểm tra vân tay.
Cô gọi điện mời Tống Như Ca đến sở cảnh sát một chuyến.
“Tiểu Ngư, tôi đã đi điều tra hơn 700 người làm nghề điện.
Trong thời gian xảy ra án, không có ai đi đến trạm xe ở khu công nghiệp.” A Bổn đi vào trong văn phòng nói.
Hà Ngộ Ngộ vuốt ve cái ly trong tay, “Không có một ai đến trạm xe ở khu công nghiệp trong thời gian đó sao, có chứng cứ ngoại phạm không?”
“Chỉ có mười người không đưa ra được chứng cứ ngoại phạm.” A Bổn kéo chiếc ghế trước mặt Hà Ngộ Ngộ ra ngồi xuống, anh ta vất vả chạy đi chạy lại điều tra, mệt đến không còn sức.
“Thông tin điều tra đã có chưa?” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
A Bổn gật đầu, “A Xương đang chỉnh sửa lại một chút, chắc xong ngay thôi.”
“Được rồi, mấy mẫu xe mà Nguỵ Mai gửi cho chúng ta, chờ lát nữa chúng ta thử xem, có thể đặt thùng giấy vào đó không.” Hà Ngộ Ngộ uống một ngụm cà phê, mỗi khi có án mạng, cô chỉ có thể dựa vào cà phê để tồn tại.
“Này, ăn cơm chưa?” A Bổn đứng lên.
Trong miệng Hà Ngộ Ngộ chỉ có cà phê, cô lắc đầu.
A Bổn nhướng mày, “Vậy tôi mang đến cho em nhé?”
“Cảm ơn anh!” Hà Ngộ Ngộ cười thả ly cà phê xuống, nhấc chân gác lên bàn làm việc.
Cô nhìn xem thông tin cuộc gọi trong điện thoại Hà Diễm, kiểm tra thông tin cuộc gọi bên trong cùng với tin nhắn.
“Cảnh sát Hà, có phát hiện mới.” Pháp y Lưu cầm một cái túi trong suốt đi vào.
“Đây là cái gì?” Hà Ngộ Ngộ nhìn chằm chằm cái túi, bên trong có một miếng băng keo điện
Pháp y Lưu chỉ vào nó nói, “Đây là băng keo được tìm thấy trên tóc nạn nhân.”
“Băng keo điện?” Hà Ngộ Ngộ sờ cằm tự hỏi, đôi mắt cô nhìn chằm chằm cái túi trong tay pháp y Lưu.
“Ừ, cô có biết loại băng keo điện này không?”
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu, “Tôi đã từng nhìn thấy rất nhiều loại băng kẹo điện, nhưng kiểu này thì chưa từng nhìn thấy.
Tuy nhiên, băng keo điện chỉ dùng trên các loại thiết bị điện đặc biệt.
Chúng ta có thể kiểm tra đối chiếu thì có thể biết nó là loại gì.”
“Được rồi, cái này để lại cho cô.” Pháp y Lưu đem cái túi đặt lên bàn Hà Ngộ Ngộ.
Lúc Tống Như Ca đến, Hà Ngộ Ngộ đang chuẩn bị đi tìm A Xương, danh sách mười người không có chứng cứ ngoại phạm đã có rồi.
“Cảnh sát Hà.” Tống Như Ca ở phía sau gọi cô lại.
Hà Ngộ Ngộ xoay người, lập tức thu lại vẻ mặt nghiêm túc, thay đổi thành gương mặt cười tươi như hoa, “Cô Tống, lại phiền cô đến đây một chuyến.”
“Làm gì mà phiền chứ, nhưng mà nói đi nói lại cũng thật khéo, hai vụ án mạng này đều dính líu đến tôi.” Hôm nay, Tống Như Ca mặc áo khoác màu kaki, bên trong là cái váy trắng, bước đi mang theo gió.
“Ha ha ha, tôi sắp hoài nghi cô là hung thu giết người.” Hà Ngộ Ngộ cười trêu chọc, ánh mắt cô như tia laser quét qua người Tống Như Ca.
Bỗng nhiên, biểu cảm của Tống Như Ca nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo, “Bị cô phát hiện rồi.”
“Cô, cô….” Hà Ngộ Ngộ còn chưa kịp định thần, đã bị cái ánh mắt lạnh lẽo của Tống Như Ca làm cho sợ hãi.
“Nếu tôi là hung thủ giết người, cô sẽ làm thế nào đây?” Tống Như Ca từng bước ép sát cô, đôi giày cao gót dẫm lên sàn nhà, phát ra tiếng giòn tan, vang vọng trong hành lang.
Hà Ngộ Ngộ nghiêng người, kéo cô vào bên trong một cái phòng tối, cô thấp hơn Tống Như Ca nửa cái đầu, nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy môi của Tống Như Ca.
Trong phòng tối có một tia sáng mỏng manh, Hà Ngộ Ngộ nhìn chằm chằm môi Tống Như Ca, hai người im lặng một hồi.
Cô không kiềm chế được nội tâm rung động, trong bóng tối cô giam cầm Tống Như Ca, cúi đầu vùi vào cổ Tống Như Ca, giọng nói khàn khàn hỏi, “Cô cuối cùng muốn thế nào đây.”
Tống Như Ca nâng mí mắt, lãnh tĩnh mà phun ra mấy chữ, “Đồ thô lỗ.”
Cả người Hà Ngộ Ngộ cứng đờ, vội vàng buông Tống Như Ca ra.
“Tôi, tôi đang diễn cùng cô, cô không nhận ra sao?” Ánh mắt Hà Ngộ Ngộ né tránh, không muốn để Tống Như Ca nhìn thấy cô bàn tay lúng túng của cô trong bóng tối.
Tống Như Ca cười khẽ, tiếng cười này cào cho tâm Hà Ngộ Ngộ ngứa, tại sao lại có cảm giác này?
“Kỹ thuật diễn không tồi, có nghĩ đến phim trường của tôi làm cung nữ không?” Tay Tống Như Ca đặt ở trên tay nắm cửa, cô mở cửa đi ra ngoài.
Hà Ngộ Ngộ cúi đầu đi phía sau cô, ấy thế mà đã quên mất vừa rồi bản thân muốn làm gì.
“Cái đó…!tôi.” Hà Ngộ Ngộ ấp a ấp úng, không nói được trọn câu.
Tống Như Ca vuốt tóc chuyển sang chủ đề khác, “Cảnh sát Hà, gọi tôi đến đây là có việc gì?”
“A, phải rồi, tôi đến trường học của Hà Diễm, phát hiện cô ấy là fans của cô.” Hà Ngộ Ngộ đem ảnh Lưu Dương vừa đưa cho cô, đưa ra cho Tống Như Ca xem.
Tống Như Ca nhướng mày, “Trùng hợp vậy sao?”
“Tôi nghi ngờ, cô ấy đến khu công nghiệp là để xem cô, cho nên mới….” Hà Ngộ Ngộ không biết có nên nói ra mấy lời không nên nói hay không, nhưng mà lúc cô nói ra cũng hối hận.
Tống Như Ca có thể cho rằng, cô đang trách tội cô ấy không?
Tống Như Ca cũng không có biểu lộ ra cảm xúc nào, nhìn chăm chú ảnh trong tay Hà Ngộ Ngộ.
“Đoàn làm phim chúng tôi đến cổ trấn chưa được mấy ngày, cũng không có người ngoài lạc vào.” Tống Như Ca cảm giác kỳ lạ, cổ trấn mà đoàn làm phim của các cô chọn còn chưa trở thành địa điểm du lịch, cũng bởi vì thế cho nên đoàn làm phim mới chọn quay ở đó.
Mà mấy đoàn làm phim luôn có quy định thời gian đến thăm, nếu không có tuyên truyền bên ngoài, thì ngoại trừ người trong đoàn làm phim, không ai biết địa điểm quay phim ở đâu.
“Vậy đoàn làm phim của cô có dùng công cụ hàn điện nào không?” Hà Ngộ Ngộ cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, người ta làm một đại minh tinh, làm gì rảnh mà đi chú ý người khác dùng cái gì mà hàn điện chứ….
Tống Như Ca lắc đầu, “Hình như trong đoàn không dùng cái này, nhưng mà để tôi chú ý thêm.”
“Cảm ơn Cô Tống.”
“Hửm? Gọi tôi là gì đấy?” Tống Như Ca thật sự muốn véo mặt Hà Ngộ Ngộ một cái, trông rất mềm mại.
Hà Ngộ Ngộ hơi cúi đầu, “Như Ca.”
“Tôi có thể xem xe của cô không?” Hà Ngộ Ngộ vẫn thức thời trở về trạng thái làm việc.
Cô muốn nhanh chóng xoá bỏ nghi ngờ trong lòng, suy cho cùng bản thân cô cũng không nhìn rõ được Tống Như Ca là người thế nào.
“Được a!” Tống Như Ca thản nhiên đáp.
Hà Ngộ Ngộ tìm một cái thùng carton giống như cái thùng đựng thi thể của Hà Diễm, muốn thử xem nó có vừa cốp xe Tống Như Ca không.
“Cái thùng này lớn quá, không đặt vào được đâu.” Tống Như Ca đứng ở một nói.
Bỗng nhiên, có một ánh đèn flash..