Đọc truyện Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu – Chương 33: Sủng thê
Thẩm Miểu gặp Hoắc phu nhân rất nhiều lần rồi, cho nên chỉ nhìn một cái đã nhận ra.
Trong mấy năm Hoắc Dần đi kinh thành học, tất cả tin tức về Hoắc Dần, nàng đều ẩn thân đứng ở dưới mái hiên Hoắc phủ, nghe Hoắc phu nhân và Hoắc lão gia nói.
Chỉ là Thẩm Miểu chính thức gặp Hoắc phu nhân như ngày hôm nay là lần đầu tiên.
Khi nàng trở về phòng thay y phục vốn muốn chạy trốn, nhưng lại nghĩ nếu mình chạy sẽ để lại tình huống một nhà Hoắc gia lúng túng, nàng biến mất không thấy bóng dáng trong phủ nha Tri phủ, thế nào cũng không giải thích được, vì vậy ngoan ngoãn, ở phòng khách chính thức gặp mặt với Hoắc phu nhân.
Chỉ là trường hợp gặp mặt này, Thẩm Miểu có chút nhìn không thấu.
Hoắc phu nhân ngồi ở chủ vị, Hoắc Dần an vị ở bên người nàng, trên tay hai người đều bưng trà.
Hoắc Dần bưng trà vẫn luôn uống, vừa uống vừa cười, chỉ sợ nghĩ tới vừa nãy khi Thẩm Miểu đứng dậy khỏi nước thì trong ngực còn mang theo hai con cá.
Mà Hoắc phu nhân, bưng ly trà kia đã một khắc đồng hồ rồi, động cũng không động, chỉ nở nụ cười không rõ có ý gì, hết sức hiền hòa nhìn Thẩm Miểu, mím môi không nói chuyện, khiến Thẩm Miểu có chút vô cùng xấu hổ.
Hoắc Dần uống hết ly trà, hai người này vẫn không nói được câu nói, hắn thật sự không nhìn nổi, vì vậy đặt ly trà xuống, nói: “Mẫu thân, nếu ngài không có việc gì chi bằng đi ngủ sớm.”
Hoắc phu nhân lắc đầu: “Cứ để ta trò chuyện với con dâu.”
Thẩm Miểu: “???”
Hoắc Dần: “Ngài tới cũng lâu rồi, không nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm người ta, da mặt nàng mỏng, đợi lát nữa là có thể bị ngài nhìn đến bỏ chạy đấy ngài có tin không?”
Hoắc phu nhân lập tức cúi đầu uống một ngụm trà.
Thẩm Miểu: “. . . . . .”
Hoắc Dần thở dài: “Nàng tên là Thẩm Miểu, là bạn…. lúc nhỏ với con, vẫn chưa phải là vợ của con trai ngài.”
Hoắc phu nhân nghe Hoắc Dần nói như vậy, lập tức để ly trà xuống, cau mày vẻ mặt đau khổ: “Con còn muốn chơi đến khi nào nữa đây? Con trai của lão đầu Trương gia thành Tây chỉ lớn hơn con ba tuổi đã ôm cháu rồi đấy! Con nhìn con xem! Đừng nói con trai con, ngay cả cưới con cũng chưa cưới!”
Hoắc Dần: “. . . . . .”
“Dần, con không thông cảm cho ta, thì cũng phải thông cảm cho cha con chứ, ông ấy sắp bảy mươi rồi, cũng không biết có thể chờ đến lúc con thành thân hay không nữa!”
Hoắc Dần lặng lẽ nhìn Thẩm Miểu, Thẩm Miểu lập tức dính chặt lưng vào ghế, nhìn nàng làm gì?! Có liên quan gì đến nàng chứ, kỳ lạ!
Hoắc phu nhân dời mắt từ trên người của Thẩm Miểu đến trên người của Hoắc Dần, Hoắc Dần thành công dời tầm mắt Hoắc phu nhân, Thẩm Miểu mới có thể uống một hớp trà thở một cái.
Hoắc phu nhân trách mắng Hoắc Dần rất lâu, rốt cuộc Hoắc Dần nghe không nổi nữa, vội vàng nói: “Vâng, vâng, được ròi, năm nay sẽ thành thân, ngài mau trở về đi thôi, con lại phái người đi theo ngài, đề phòng trên đường không an toàn.”
Hoắc phu nhân vừa nghe: “Thật chứ? Năm nay sẽ thành thân?!”
Hoắc Dần gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy.”
Hoắc phu nhân lập tức nở nụ cười ha ha, tỳ nữ bên cạnh vội vàng đỡ bà, chỉ sợ bà vui quá không nhìn đường sẽ té ngã mất. Tiễn Hoắc phu nhân đi, lúc này Hoắc Dần mới thở dài ngồi ở bên cạnh Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu xê dịch sang bên cạnh, Hoắc Dần lại dịch tới gần nàng.
Thẩm Miểu hỏi hắn: “Ngươi chuẩn bị cưới người nào?”
Hoắc Dần cau mày cẩn thận suy nghĩ: “Ở kinh thành vốn có mấy nữ nhân muốn gả cho ta, chỉ là rời đi quá xa, ta lại nghĩ hình như trong thành có mấy nhà gia cảnh giàu có có con gái vẫn chưa hứa gả, chọn một trong số đó cũng không tồi.”lê quý đôn
Thẩm Miểu: “. . . . . .”
Hoắc Dần nhìn nàng, hì hì một tiếng bật cười, hắn tự tay chọc chọc mi tâm của Thẩm Miểu: “Nàng xem chân mày của nàng nhíu lại rồi này.”
Thẩm Miểu xoay mặt: “Ta không nhíu.”
Hoắc Dần im lặng một lát, vẫn nói: “Vì sao rõ ràng nàng thích ta, sao cố tình không thừa nhận chứ.”
Thẩm Miểu nghe lời này, gương mặt lập tức đỏ lên, tim của nàng đập cực nhanh, tầm mắt cũng không dám rơi vào một chỗ, thật sự không biết tâm tư của mình bị hắn nhìn thấu khi nào, hơn nữa còn bất ngờ nói ra như vậy nữa.
Hoắc Dần lại nói: “Ta nói năm nay thành thân, cũng chỉ là an ủi mẫu thân ta mà thôi.”
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, vẫn không quay đầu lại nhìn hắn.
Hoắc Dần lại nói: “Ta đã an bài xong xuôi rồi, ngày mai lợi dụng thân phận Tri phủ mời Trần Huyện lệnh ăn cơm, chờ Trần Huyện lệnh truyền tin tức trên Chu Sơn tới kinh thành, chỉ cần tin tức truyền ra, là sẽ có chứng cớ bọn họ cấu kết, đến lúc đó ta sẽ vào kinh.”
Lúc này Thẩm Miểu mới quay đầu lại: “Ngươi phải vào kinh thành?”
Hoắc Dần cười với nàng: “Đúng vậy, Lộc Phong Trại bị tiêu diệt, ta vẫn phải đi khai báo rõ ràng cho triều đình, về phần thân thế tam hoàng tử, chuyện này chẳng liên quan gì tới ta, cũng chỉ thuận đường mật báo cho đại hoàng tử một chút mà thôi.”
Thẩm Miểu nghe hắn nói như vậy, trong lòng có chút phiền não.
Nụ cười trên khóe miệng của Hoắc Dần từ từ thu lại, đột nhiên đưa tay ôm Thẩm Miểu ở trong ngực.
Thẩm Miểu đưa tay vội vàng muốn đẩy hắn ra: “Ngươi. . . . . . Sao ngươi lại ôm rồi.”
Hoắc Dần vùi đầu ở trên vai của nàng, âm thanh bị áp chế, nhưng vẫn có thể để cho Thẩm Miểu nghe được: “Nếu trong tay ta có chiếc gương, nhất định phải để nàng nhìn mình một chút, nhìn xem lúc ta nói thành thân với người khác nàng ghen thế nào, nhìn xem lúc ta nói phải vào kinh thành nàng không nỡ thế nào.”
Trong nháy mắt này Thẩm Miểu bắt đầu lo lắng trong lòng, tay của nàng siết chặt thành quyền, muốn phản bác lời Hoắc Dần nói, trong đầu đã nghĩ đến phản bác như thế nào, hết lần này tới lần khác lại không nói thành lời được.
Tuy nàng không nhìn thấy vẻ mặt của mình, nhưng không có nghĩa là không rõ ràng suy nghĩ của mình.
Tay Hoắc Dần co lại chút, sau đó thoáng ngẩng đầu lên, cắn vành tai của Thẩm Miểu một cái, giọng trầm thấp nói: “Miếng nói một đường tim nghĩ một nẻo chính là nàng.”
Thẩm Miểu nghiêng mặt sang bên, lúc này Hoắc Dần mới chậm rãi buông nàng ra, một tay rơi vào trên đầu nàng, nhẹ nhàng sờ tóc: “Sao vậy? Nàng chuẩn bị cùng vào kinh thành với ta, hay ở lại Ngô Châu chờ ta trở lại cưới nàng?”
Thẩm Miểu nói: “Ngươi biết rõ ta không rời khỏi Ngô Châu được.”
Hoắc Dần gật đầu: “Vậy chính là chờ ta trở lại cưới nàng rồi, yên tâm, nếu nàng đã nói như vậy, ta cũng chỉ có thể đồng ý.”
Thẩm Miểu: “. . . . . .”
Nàng đâu có nói như vậy!
Chỉ là. . . . . . Nghe Hoắc Dần nói như vậy, trong lòng nàng ngược lại có chút vui vẻ, trên mặt không biểu lộ ra ngoài, tránh cho Hoắc Dần kiêu ngạo tự mãn.
Hoắc Dần lại hỏi nàng: “Vậy. . . . . . Ta cũng đi không lâu, nàng có thể ở phủ nha hay không, ta cho người làm thức ăn cung cấp cho nàng, chờ sau khi ta đi nàng đừng trở về trong sông nhé?”
Thẩm Miểu khoanh tay trên ngực, thoáng nâng cằm lên, nhíu mày làm bộ như đang suy nghĩ kỹ càng, nói: “Ừ. . . . . . Vậy ta phải suy nghĩ thật kỹ rồi, dù sao đã lâu rồi ta chưa trở về, chắc đám cá tôm cua trong sông rất nhớ ta.”
Hoắc Dần nhìn dáng vẻ nàng mang theo chút kiêu ngạo, cười đến dịu dàng: “Bọn họ sẽ nhớ nhung nàng sao? Chỉ cần bộn họ hối nàng trở về, ta sẽ thuê mười mấy ngư dân ở bên ngoài, đánh bắt hết.”
Thẩm Miểu lập tức đưa ngón tay chỉ hắn: “Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Không cho phép quá đáng với bằng hữu của ta!”
Hoắc Dần tiếp tục cười, Thẩm Miểu quay đầu hừ một tiếng: “Tốt nhất là có đồ ăn ngon.”
Xem như là Thẩm Miểu đồng ý Hoắc Dần, mấy ngày khi hắn trở lại kinh thành đều ở bên trong phủ nha.
Sáng sớm ngày hôm sau, hộ vệ Ất sai người ra cửa, cưỡi ngựa truyền tin tức cho Trần Huyện lệnh, nói là Tri phủ trở về Ngô Châu thì nhanh chóng trừ phiến loạn, hôm nay trừ phiến loạn rất có hiệu quả, vả lại Lộc Phong Trại đã bị bắt tất cả, nên muốn an ổn mấy ngày, cho tất cả quan viên lớn nhỏ ở Ngô Châu tới làm khách trong thành.
Quả thật, cũng có không ít quan viên muốn bấu víu quan hệ khi Hoắc Dần nhậm chức Tri phủ, tặng cho phủ nha Tri phủ không ít lễ, chỉ là thời gian dài như vậy, cũng không có ai thực sự từng thấy được tướng mạo của Tri phủ Ngô Châu, chỉ có mấy người để tâm, vào ngày đầu tiên Tri phủ trở về là từng thấy.
Trần Huyện lệnh cũng thuộc trong đám người để tâm kia, khi nhận được tin tức mời đi ăn cơm kia thì cũng đã hỏi Huyện lệnh huyện Lâm, xác định đối phương cũng nhận được tin tức giống vậy, thì muốn cùng đi với đối phương qua đây.
Hoắc Dần cho mọi người có đủ thời gian chuẩn bị, thời gian ước định là ngày kế tiếp.
Trước buổi tiệc, Hoắc Dần giành thời gian mang Thẩm Miểu vào trong thành đi lòng vòng.
Dù sao cũng là Hoắc thiếu gia bỏ tiền, Thẩm Miểu còn lo lắng gì nữa? Mình không cần biến ra bạc, muốn mua gì thì mua nấy, sau lưng còn đi theo ba hộ vệ giúp một tay cầm, quả thật quá tự tại.
Hoắc Dần thấy nàng đã mua thật nhiều, một đống đồ ăn rồi đống đồ chơi, sau lưng trừ hộ vệ Đinh còn rảnh một tay thì hai người kia gần như bị đống đồ che tầm mắt gần như không thấy đường đi.
Vì vậy nói: “Trước kia cũng không thấy nàng thường xuyên đến trong thành chơi đùa, vốn tưởng rằng nàng không thích nơi nhiều người, xem ra cũng không phải là như thế.”
Thẩm Miểu dừng một chút, nhếch miệng cười cười với hắn.
Nàng còn lâu mới nói cho Hoắc Dần, trước kia nàng không vào trong thành, chính là vì sợ gặp phải Hoắc Dần.
Hơn mười tuổi, Hoắc Dần chính là một Hỗn Thế Đại Ma Vương, đi nơi nào người nơi đó đều sợ hắn, lúc ấy Thẩm Miểu không đối phó với hắn, cá tôm cua trong sông không biết bị hắn bắt nạt bao nhiêu, bản thân còn bị uy hiếp lấp sông mỗi ngày, cả ngày chỉ mong mỏi Hoắc thiếu gia chớ đến bờ sông, còn tâm tư chủ động vào thành tìm hắn ư?
Chỉ là sau khi Hoắc Dần đi, nàng sẽ thường vào thành tìm chút thức ăn ngon gì đó, tìm nơi kể chuyện nghe chuyện xưa, thỉnh thoảng sẽ đi Hoắc gia dò thăm tin tức Hoắc Dần.
Khi Thẩm Miểu trở lại phủ nha Tri phủ, trên tay ba người hộ vệ Ất, Bính, Đinh đều cầm theo đồ.
Thẩm Miểu mua đồ mua đến vui vẻ, Hoắc Dần tốn tiền cũng tốn rất vui vẻ.
Để Thẩm Miểu đi về trước tắm rửa rồi sau đó nghỉ ngơi một chút, Hoắc Dần phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối, làm nhiều món Thẩm Miểu thích ăn.
Sau khi ba hộ vệ mang tất cả đồ tới phòng của Thẩm Miểu thì đến trong thư phòng tìm Hoắc Dần.
Hoắc Dần đang cầm một phong thư, là hộ vệ Giáp truyền về r, nói cho Hoắc Dần biết đại hoàng tử có hành động, để hắn cần phải nhanh chóng lấy được chứng cớ, sau đó hồi kinh một chuyến.
Hoắc Dần đã sớm đoán được sẽ là như thế, cho nên đã an bài xong xuôi rồi.
Ba hộ vệ đang cười ha hả nói những chuyện gì đó, Hoắc Dần nghe hộ vệ Đinh cười đến khoa trương nhất vì vậy hỏi một câu: “Các ngươi nghe được chuyện gì thú vị rồi hả?”
Hộ vệ Ất nói: “A Bính nói đại nhân thay đổi, quá khứ chúng ta tiêu tiền kẹo, còn bị đại nhân quở trách một phen.”
Hoắc Dần xuy một tiếng: “Cũng coi như là ta cưng chìu các ngươi rồi, các ngươi mua kẹo gì? Kẹo của Mật Phong Trai kinh thành hai lượng một miếng, không nên quở trách sao?”
Hộ vệ Đinh nói: “Cho nên hôm nay đại nhân tốn hơn năm mươi lượng bạc còn cười, có thể thấy được đại nhân thay đổi.”
Hoắc Dần ngồi lên ghế dựa: “Vậy phải xem là mua cho ai.”
Hộ vệ Bính ha ha lên tiếng: “Phu nhân cũng mua cho chúng thuộc hạ không ít.”
Hoắc Dần gật đầu: “Ta biết rõ, sẽ trừ trong tiền lương tháng của các ngươi.”
Trong nháy mắt hộ vệ Ất, Bính, Đinh thu hồi nụ cười: “. . . . . .”
Hoắc Dần mở cây quạt cười ha ha: “Các ngươi thật sự coi bản đại nhân ngu xuẩn không nhìn ra các ngươi ở phía sau bàn luận xôn xao lại lôi kéo Thẩm Miểu nói chuyện, để nàng mua đồ cho các ngươi à? Còn chưa đổi tật xấu được nuông chiều ở kinh thành ư? Có tiền có thể phung phí sao? Có tiền là có thể phô trương lãng phí hả?”
Hộ vệ Ất, Bính, Đinh: “Đại nhân dạy phải.”
Ngoài cửa gia đinh run rẩy, hắn cảm giác không khí trong thư phòng có chút tế nhị, lấy dũng khí đã lớn một chút, nói: “Thiếu gia, thức ăn đã chuẩn bị tốt.”
“Tổ yến chuẩn bị cho Thẩm cô nương đã xong chưa?”
“Đã xong rồi ạ.”
“Bánh ngọt hoa quả thì sao?”
“Mỗi loại đều mua một phần rồi ạ.”
“Không ít kẹo mứt hoa quả chứ?”
“Đều đặt ở trong phòng rồi ạ.”
“Tơ vàng. . . . . .”
“Tất cả đều có ạ.”
Hoắc Dần hài lòng gật đầu: “Được rồi, đi ăn.”
Hộ vệ Ất, Bính, Đinh: “. . . . . .”
Đại nhân, ngài không công bằng!