Đọc truyện Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu – Chương 22: Hòa hảo
Trong hành lang trong Lý phủ lúc nhất thời im ắng yên tĩnh, ông chủ Lý và Lý phu nhân đều đang quan sát độ tin cậy của những lời Hoắc Dần nói ra.
diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Bán gạo cho sơn phỉ cũng không phải là chuyện nhỏ, đây là công khai đối nghịch với triều đình, nghiêm trọng mà nói, chính là đồng mưu với sơn phỉ, không khác biệt gì sơn phỉ cả.
Vừa vặn lúc này gia đinh trong Lý phủ tới nói: “Lão gia, phu nhân, thức ăn đã bố trí xong.”
Lúc này Lý Thủ Tài mới tìm một cơ hội nói: “Chuyện này ta và phu nhân sẽ thương lượng một chút, ông chủ Thẩm, chúng ta ăn cơm trước thôi.”
Hoắc Dần gật đầu, hắn cũng biết tính tình không dám lập tức đồng ý này của Lý Thủ Tài, nếu gã lập tức đồng ý, ngược lại Hoắc Dần phải đánh giá kỹ người này mới được.
Hắn dắt tay Thẩm Miểu, hai người đi theo sau lưng Lý Thủ Tài đi tới phòng ăn.
Thẩm Miểu nghiêng ở bên lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi một câu: “Ngươi đang làm gì vậy? Ta còn đang suy nghĩ xem ngươi giữ gạo của Hoắc gia ở ngoài thành là có ý gì, thì ra là muốn bán cho Lộc Phong Trại, chính mình đối nghịch với chính mình?”
Hoắc Dần hơi cúi người ghé vào bên tai nàng nói: “Mục tiêu của ta đâu chỉ một Lộc Phong Trại, còn có ổ sơn phỉ ở phía Nam Chu Sơn, còn có Trần Huyện lệnh, còn có cả đám thương nhân Quý, Lý, Cổ đều không thoát khỏi quan hệ, yên tâm đi, ta tự có chừng mực.”
Nếu Hoắc Dần đã nói như vậy, Thẩm Miểu cũng không tiện hỏi rõ ngọn nguồn.
Bốn người đến phòng ăn, như quá khứ bình thường ăn cơm hàn huyên, rồi Thẩm Miểu và Hoắc Dần rời đi.
Trước khi đi Lý phu nhân lôi kéo tay Thẩm Miểu, vẻ mặt có chút cổ quái: “Ta thật lòng coi muội muội như người thân, chỉ muốn hỏi một câu, hi vọng muội muội có thể rõ ràng nói cho ta biết.”
Thẩm Miểu nói: “Tỷ tỷ hỏi đi.”
Lý phu nhân hỏi nàng: “Rốt cuộc Thẩm gia buôn bán gì, có người trong triều? Nếu không sao dám làm việc như thế?”
Thẩm Miểu dừng một chút, nàng cũng khó mà nói nàng là Hà Bá, ông chủ Thẩm là thiếu gia Hoắc gia giàu ngang quốc gia cũng là Tri phủ Ngô Châu được, nói thật là không thể nói, chỉ có thể thêu dệt chút mà thôi.
Thẩm Miểu nói: “Buôn bán của Thẩm gia thì tỷ tỷ đã nhìn thấy rồi, đều là buôn bán bí quá hóa liều thôi, về phần sau lưng có người hay không, ta có thể nói cho tỷ tỷ, quả thật có qua lại với triều đình, xin tỷ tỷ không nên lo lắng.”
“Nếu thật có liên quan với triều đình, aizz……” Lý phu nhân cũng biết trong triều đình không thiếu tham quan sa đọa, trước đó bọn họ dựa vào Từ huyện lệnh là một ví dụ. Tuy nói Huyện lệnh là một chức quan nhỏ, nhưng Từ huyện lệnh và Lộc Phong Trại có quan hệ tốt, chỉ ít năm như vậy đã vơ vét không ít mồ hôi nước mắt nhân dân, một quan nhỏ còn như vậy, nếu thật sự là quan lớn làm ở kinh thành có qua lại với Thẩm gia, Thẩm gia dám làm ăn như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Thẩm Miểu liếc nhìn Lý Thủ Tài, nói với Lý phu nhân: “Muội đã nói hết không giữ lại gì với tỷ tỷ rồi, chuyến này dù Lý gia có bắc cầu hay không, buôn bán luôn phải làm, thủ đoạn của phu quân muội tỷ tỷ cũng nhìn thấy rồi, nguyện ý để Lý gia ra mặt, đã tương đương đưa bạc cho Lý gia rồi, số tiền kia Lý gia có nguyện ý nhận lấy hay không, cứ xem tỷ tỷ vậy.”diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Thẩm Miểu nói xong, Hoắc Dần bên kia cũng cáo biệt Lý Thủ Tài, hai người gặp mặt nhìn nhau cười một tiếng, sau đó kéo đối phương ra khỏi Lý phủ.
Khi hai người ngồi ở trong kiệu, bên ngoài lại bắt đầu rơi xuống mưa nhỏ, tháng tư là mưa nhiều, ở trong kiệu nghe tiếng mưa rơi, đều làm cho người ta có loại cảm giác bị đè nén.
Thẩm Miểu đưa tay vuốt tóc, không nhịn được liếc mắt nhìn Hoắc Dần.
Hoắc Dần một tay chống cằm, một tay khác vén rèm cỗ kiệu lên, mắt mở nửa hình như có chút mệt mỏi nhìn ra bên ngoài. Thẩm Miểu len lén nhìn hắn vài lần hắn cũng không phản ứng, cho đến khi nàng nhìn lén lần thứ năm, Hoắc Dần mới nhàn nhạt mở miệng: “Tối hôm qua nàng đến phòng ta đúng không?”
Thẩm Miểu dừng lại, theo bản năng tính khoát tay: “Không có không có……” Sau khi cà lăm nói hai chữ không có, nàng nuốt nước miếng, sau đó dời tầm mắt: “Ừ.”
“Nàng thấy?”
Thẩm Miểu gật đầu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Sau khi im lặng một lát, vẫn là Thẩm Miểu nhịn không được, dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh: “Vết thương trên người của ngươi, là xảy ra chuyện gì?”
“Là vết thương cũ, ước chừng đã 4 năm rồi.” Hoắc Dần nói.
Thẩm Miểu hơi cau mày: “Bốn năm trước, sao tối qua nhìn như mới bị thương vậy? Trước đó ta nhìn thấy vết sẹo trên tim ngươi, ngươi ở kinh thành…… Trôi qua không tốt sao?”
Chẳng lẽ là ở kinh thành bị người bắt nạt, cho nên thật sự chịu đựng không nổi mới trở về Ngô Châu? Nhưng vết thương trên người hắn lành rồi bị vỡ, bị vỡ ra rồi lành lại thì giải thích thế nào?
Hoắc Dần thu hồi ánh mắt từ bên ngoài vào, quay đầu lại nhìn Thẩm Miểu: “Vậy nàng chuẩn bị câu trả lời chưa?”
Vốn Thẩm Miểu muốn hỏi câu trả lời gì, nhưng nhớ tới câu hỏi hắn luc ở trên bàn cơm vào tối hôm qua, im lặng chốc lát nói: “Tất nhiên là…… ta quan tâm ngươi.”
Hoắc Dần hé miệng nở nụ cười: “Mấy năm ta ở kinh thành, quả thật sống không tốt, nhưng làm quan ở triều thân bất do kỷ, khi trở lại Ngô Châu ta thật sự vô cùng vui vẻ, khi ở trước cửa phủ nha nhìn thấy nàng, giống như mấy năm ta ở kinh thành chỉ là nằm mơ thôi, tất cả đều không thay đổi.”
Quả thật Ngô Châu không thay đổi, Ngô Châu bởi vì có sơn phỉ trên Chu Sơn hoành hành, cho nên thay đổi cực kỳ chậm chạp, dân chúng trong Ngô Châu phần lớn cũng không khác gì mấy năm trước, người giàu lên cũng có mấy người, tên cũng không thay đổi, người nghèo vẫn nghèo, cuộc sống thận trọng.
Thẩm Miểu cũng không thay đổi, nàng cũng giống như hai mươi năm trước.
Tuy Thẩm Miểu nói không biết hiểm ác trong triều, nhưng mấy ngày nay cùng Hoắc Dần tiếp xúc với Trần Huyện lệnh Từ huyện lệnh cũng biết, làm quan trong triều quả thật không dễ dàng, một Huyện lệnh nho nhỏ cũng được giới nhà giàu ở địa phương đi lung lạc, huống gì là đại quan làm việc dưới chân kinh thành?diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Hoắc Dần ở trong ấn tượng của Thẩm Miểu, không phải là thằng nhóc thôn quê từ Ngô Châu, là một người có tiền hơn thằng nhóc thôn quê chân chính, nhưng vẫn được Hoắc gia bảo vệ rất tốt, chưa từng thấy qua sóng to gió lớn, mới vào Kinh Thành tất nhiên chịu không ít khổ.
Hiện tại tỉ mỉ nghĩ tới những thứ này, Thẩm Miểu lại cảm thấy trong lòng không vui, vươn tay nhẹ nhàng kéo lại tay áo Hoắc Dần, ấn đường hơi nhíu, muốn nói chút lời an ủi lại phát hiện thời gian đã qua rất lâu rồi, những lời này nói ra cũng vô ích.
Hoắc Dần liếc mắt nhìn tay lôi kéo tay áo mình của nàng, đột nhiên nói: “Nàng còn như vậy ta sẽ hôn nàng đấy.”
Thẩm Miểu lập tức rụt tay mình về, liếc nhìn: “Ngươi đừng một lời không hợp liền liền…… Liền giở trò lưu manh có được hay không?”
Hoắc Dần hé miệng cười: “Ta đâu có một lời không hợp chứ? Là ta nghiêm túc muốn hôn nàng.”
Thẩm Miểu vội ai nha một tiếng trừng mắt liếc hắn: “Không phải sau khi ngươi đi kinh thành thì thi đậu Trạng Nguyên sao? Hoắc phu nhân ở nhà vui mừng mấy ngày, chuyện như vậy cả Ngô Châu cũng biết, nếu Trạng Nguyên, còn có người dám gây khó khăn cho ngươi sao?”
Hoắc Dần xích lại gần Thẩm Miểu, Thẩm Miểu muốn lui về phía sau, Hoắc Dần liền lạnh mặt nói: “Đây là một lần cuối cùng, nàng còn lui nữa, sau này ta sẽ thật sự không tới gần nàng nữa.”
Thẩm Miểu mím miệng cau mày, đứng yên tại chỗ.
Nếu Hoắc Dần lạnh lùng, Thẩm Miểu tuyệt đối chống đỡ không được, dù nàng nhìn người này lớn lên nhưng cũng không nhìn thấu người này. Nếu năm năm trước, Thẩm Miểu còn có thể vỗ vỗ ngực bảo đảm biết rất nhiều chuyện của Hoắc thiếu gia, mà nay, sợ rằng chỉ còn chút ít mà thôi.
Hoắc Dần ôm bả vai Thẩm Miểu: “Thật ngoan, Thổ Địa kia nói gì nàng cũng đừng tin hoàn toàn, ông ấy già rồi, tóm lại là có chút hồ đồ.”
Thẩm Miểu liếc nhìn lên trời: “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Hoắc Dần thở dài: “Trong triều đâu có ai nghĩ đơn giản như vậy chứ, ta mới vừa thi đậu Trạng Nguyên, tin vui mới vừa truyền tới Ngô Châu, vốn vì chuyện quan viên và hoàng tử trong triều chia bè kéo phái, bị vu hại làm rối kỉ cương kì Thi Hương, trực tiếp bỏ tù luôn.”
“Cái gì?!” Thẩm Miểu trợn tròn cặp mắt: “Vậy sao Hoắc phu nhân không biết chuyện như vậy? Hoắc gia các người ở kinh thành nhiều cửa hàng buôn bán như vậy……”
Hoắc Dần cười với Thẩm Miểu: “Ta cho người ngăn lại, Ngô Châu cách kinh thành hơn ngàn dặm đường, tin tức muốn truyền tới phải mất không ít thời gian, lá thư này mới vừa đi tới biên cảnh Ngô Châu, ta đã giải oan rồi, nên cho người ta chặn thư lại.”
Thẩm Miểu khẽ cau mày: “Ta vẫn cho rằng cuộc sống của ngươi ở kinh thành sẽ trôi qua rất vui vẻ.”
Hoắc Dần xoa đầu Thẩm Miểu: “Nghĩ như vậy mới đúng là nàng, ngu ngốc như thế.”
Thẩm Miểu liếc nhìn hắn.
Hoắc Dần nói: “Sau khi ta được đại hoàng tử cứu ra, đã trở thành người trong phái đại hoàng tử. Đương kim hoàng thượng có sáu người con, nhạy bén tài năng, quần thần trong triều vụng trộm chia làm sáu phái, hành vi ngươi lừa ta gạt nhiều không kể xiết. Đại hoàng tử là trưởng tử, tam hoàng tử lại được hoàng thượng yêu thích nhất, ngũ hoàng tử lại cưới thiên kim Thừa tướng, quan hệ trong đó quá mức phức tạp, không phải nơi ta thích.”
“Chỉ là những chuyện ngươi nói, ta nghe không hiểu.” Thẩm Miểu đưa tay gãi gãi đầu: “Vậy vết thương trên người ngươi, cũng là do khi đó?”
Hoắc Dần gật đầu, trong mắt có chút tối lại, vẻ mặt không tốt, u ám cực kì, giống như nhìn thấu sinh tử vậy.
Qua một lát, hắn đột nhiên quay đầu hỏi Thẩm Miểu một câu: “Đúng rồi, tuy nàng là Hà Bá, nhưng dù sao cũng là thần tiên, biết Trảm Thần kiếm không?”
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, nàng làm Hà Bá hơn hai mươi năm nay vẫn luôn ở Ngô Châu chưa bao giờ đi ra ngoài, tin tức bên ngoài hoàn toàn dựa vào Hoắc gia truyền tới, Trảm Thần kiếm là cái gì nàng hoàn toàn không biết.
Thấy ánh mắt hoàn toàn không biết gì của Thẩm Miểu, Hoắc Dần cũng biết mình hỏi vô ích rồi, vì vậy lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ gáy nàng nói: “Tiểu hà thần, nàng cứ ngây ngô như vậy rất tốt. Aizz…… Ngô Châu là một địa phương tốt, sau này cũng sẽ tốt hơn.”
Cỗ kiệu dừng lại, Hoắc Dần dẫn đầu xuống kiệu, rồi sau đó khom lưng đưa tay vào trong kiệu, Thẩm Miểu liếc lòng bàn tay của hắn, hơi do dự, nhưng rồi cũng đặt tay lên.
Hoắc Dần dùng sức kéo đầu ngón tay của nàng, nói: “Như thế là chúng ta hòa hảo rồi.”
Bên Hoắc Dần và Thẩm Miểu giải quyết được vấn đề, Thẩm Miểu cũng hỏi không ít chuyện mình không biết, trước đó bọn họ chiến tranh lạnh không ít thời gian, ngồi ở bên trong kiệu trò chuyện, ngược lại hóa giải tất cả khúc mắc rồi.
Tất cả thuận theo tự nhiên là tốt rồi, Thẩm Miểu cũng phát hiện, có lúc mình có ý tránh đối phương, cũng có lúc mình hết sức quan tâm.
Một đêm này, hai người ngủ một giấc ngon lành.
Chỉ là ở thành Bắc, trong phủ Lý Thủ Tài, hai phu thê Lý Thủ Tài lại không ngủ ngon.
Lý Thủ Tài vẫn còn đang rối rắm chuyện Hoắc Dần muốn bán gạo cho Lộc Phong Trại, Lý phu nhân thì được Thẩm Miểu bảo đảm, nên vừa đưa tay xoa trong lòng Lý Thủ Tài, vừa khuyên gã.
“Lão gia, Ngô Châu này đã loạn thành một đoàn, chàng còn không yên lòng chuyện gì nữa?”
“Ta vẫn cảm thấy trong lòng không ổn, buôn bán của ông chủ Thẩm kia nguy hiểm quá lớn, hắn muốn báo gạo cho Lộc Phong Trại, đây không phải là gây sự sao.”
“Nhưng lão gia, trước đó khi Từ huyện lệnh còn, chúng ta cũng qua lại với Lộc Phong Trại mà? Thiếp thấy, chúng ta và ông chủ Thẩm càng giống như người một đường hơn, chỉ vì kiếm tiền, không vì gì khác.” Lý phu nhân nói: “Hơn nữa thiếp nghe Thẩm phu nhân nói rồi, bọn họ có chỗ dựa ở trong triều, nếu không làm sao dám làm như vậy?”
“Ý của phu nhân là, lần này chúng ta có thể làm được?”
“Thiếp hỏi lão gia, nếu không có ông chủ Thẩm, quan hệ với Lộc Phong Trại, chàng vẫn còn muốn duy trì sao?”
“Dĩ nhiên là muốn duy trì, Lộc Phong Trại này bá đạo quen rồi, không có Từ huyện lệnh nếu chúng ta không duy trì, ngày sau sợ rằng sẽ thảm hại hơn.”
“Vậy dù không có ông chủ Thẩm, tóm lại chúng ta vẫn muốn có qua lại với Lộc Phong Trại, đã như vậy, chàng còn sợ gì?”
Lý Thủ Tài sững sờ, nhìn phu nhân mình, suy nghĩ nặng nề, đúng vậy, gã sợ cái gì đây?
Chuyện cho tới bây giờ, gã cũng không quá mức đáng sợ.