Bạn đang đọc [ H+ ] Yêu Em Thật Nhiều [lichaeng] – Chương 40
Sau chuyến đi đầm sen, hai người lại quay về với cuộc sống bận rộn.
Trước khi có kết quả của buổi phỏng vấn, Chaeyoung đã mơ thấy một giấc mơ, trong mơ nàng ôm một thỏi vàng rất lớn, sau lưng còn có vô số thỏi vàng khác đang rơi xuống, nàng vui vẻ đến mức hai mắt hiện lên hình ngôi sao.
Ngày hôm sau nàng đi đến cửa hàng, Lisa đã đứng trước ở cửa sau, lưng dựa lên khung cửa.
“Lisa em… mơ…. thấy mình có rất nhiều thỏi vàng, à, cuộc phỏng vấn của chị thế nào rồi?”
“Em giỏi như vậy a?”
“Thật không?”
Cô gật đầu.
“Lisa chị làm ở đâu vậy?”
“Tổng cục thuế quốc gia.”
“Ở thành phố Oh à?”
“Không.”
“Lisa em có thể đi tìm chị được nữa không?”
“Đương nhiên là có thể, nhưng mà, trước tiên em phải lo việc học hành của mình cho tốt đi, còn có một năm nữa là tốt nghiệp rồi. Có chuyện gì vậy?”
“Sau này không thể tùy ý đi tìm chị nữa rồi.”
“Chị đâu có vào tù đâu, sẽ có ngày nghỉ, nghĩ gì thế hả?”
Nàng ôm chặt lấy cô không nói gì.
“Không cho phép chị được nhìn cô gái khác.”
“Có em là đủ rồi.”
Nàng nhìn cô bàn tay sờ lên tiểu Li, cô đứng thẳng người, nàng đến gần cô nói nhỏ: “Nếu chị dám nhìn cô gái khác, em sẽ không bỏ qua cho chị đâu.”
“Đồ ngốc, em yêu chị như vậy, chị sao có thể bắt cá hai tay được chứ.”
Tất cả tình yêu của cô đều dành cho nàng hết, không bao giờ thay đổi.
“Cô gái ngốc.”
….
Mọi thứ đều diễn ra một cách tốt đẹp.
Cuối cùng Lisa làm việc trong tổng cục thuế quốc gia ở thành phố Geum, cách thành phố Oh khá xa. Ngày cô đi, nàng ăn mặc rất xinh đẹp, hai người hôn nhau lưu luyến không muốn rời, nàng nhìn theo chiếc xe đến khi nó khuất bóng ở đường rẽ mới thôi.
Tiếp đó nàng đến trường, năm tư đại học rồi nên nàng cũng bắt đầu nghĩ đến việc làm tác phẩm tốt nghiệp, cũng bắt đầu xem xét nơi để thực tập, cuối cùng chọn văn phòng, để đến đó thực tập.
Bởi vì đặc thù công việc, nên cô chỉ có thể về nhà vào dịp cuối tuần, nàng thêu một cái khăn tay hình chòm sao bắc đẩu rồi gửi cho cô, khi cô nhận được thì rất kinh hỉ. Đến ngày nghỉ, hai người mặc đồ đôi đi dạo phố, khả năng chơi gắp thú của nàng ngày càng giỏi, cô đi nhận quà cho nàng, khi về thì hai tay ôm một đống thú bông.
Bỗng dưng thời gian gặp nhau bị thu hẹp lại, may mà Chaeyoung cũng tương đối bận rộn, bận rộn nên thời gian nhớ cô cũng ít đi.
Nhưng thỉnh thoảng khi nhìn thấy cảnh đẹp, đồ ăn ngon, thì vẫn vô thức nhớ đến cô, biết cô cách nàng rất xa, nên trong lòng liền cảm thấy mất mát.
Bạn cùng phòng hỏi nàng: “Chaeyoung cậu và người yêu cách nhau xa như vậy, bên ngoài đủ loại hoa thơm cỏ lạ, cậu không lo lắng à?”
Ở đại học cũng đã có đủ loại hoa thơm cỏ lạ.
“Chị ấy không phải loại người như vậy.”
Lisa tin tưởng nàng, nàng cũng tin tưởng Lisa.
Gần đây thời gian Ye Jin ở nhà nhiều hơn trước rất nhiều, nàng bận rộn với việc thi đấu, rồi cả việc thực tập, nên rất ít khi về nhà, bà muốn tìm nàng để nói chuyện cũng không dám làm phiền nàng.
Buổi tối, hai người gọi video, cô đang đọc sách, nàng đang thêu thùa, hai người đeo tai nghe nói chuyện với nhau, cô thấy nơi nào đó đẹp cũng kể cho nàng nghe. Nàng đang thêu một cái gì đó, đưa điện thoại lại gần cho cô nhìn, đến 10 giờ tối, hai người nói ngủ ngon, tắt đèn, đi ngủ.
Cô rất thích nhìn bộ dạng tập trung thêu từng đường kim mũi chỉ của nàng, có mấy lọn tóc rơi xuống gò má trắng nõn, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng dịu dàng.
Nàng hỏi công việc của cô có vất vả không, hỏi đồng nghiệp của cô có dễ tính không?
Cô nói, em phải tin tưởng vào năng lực của chị chứ.
Mỗi lần nghe được câu này, nàng đều nở nụ cười, cười xong lại cảm thấy nhớ cô hơn, ngón tay sờ lên màn hình, dường như đang sờ lên khuôn mặt của cô.
Mấy người bạn cùng phòng ngồi ở đằng sau, tớ nhìn cậu rồi cậu lại nhìn tớ, ánh mắt tràn đầy sự hâm mộ.
Các tác phẩm trên bàn của Chaeyoung ngày càng một nhiều.
…….
Buổi tối, ở sân sau của Costco, yên tĩnh, ánh đèn chiếu xuống chiếc bàn bằng đá, có bốn người đang ngồi xung quanh.
Trên bàn bày một đĩa túy giải, gà lá sen, tôm bóc vỏ rang hạt điều, một nồi canh thập cẩm, đậu phụ sốt nấm kim châm.
Đây là bữa liên hoan chúc mừng cho công việc đầu tiên của cô, do ông La đề xuất.
Nàng ngồi bên cạnh cô, ông đưa cho nàng một chén trà hoa, nàng vội vàng nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.
Chỗ nào có ông thì nàng luôn ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.
“Em nẹp gì đó vào lưng à?”
“Không có.”
Ông gắp thức ăn, mạn bất kinh tâm, nói: “Khi ăn thì thả lỏng người một chút.”
Nàng cúi đầu thấp xuống, bà gắp thức ăn cho nàng: “Chaeyoung hôm nọ bác gặp mẹ cháu, bác và mẹ chấu còn vào quán trà ngồi nói chuyện một lúc nữa. Cháu lớn lên rất giống mẹ a.”
Đều rất xinh đẹp.
Nhưng thật ra là Ye Jin tới tìm bà, hôm đó bà đang đi chợ mua thức ăn, một người phụ nữ mặc trang phục tinh xảo đi đến gần bà, chỉ cần nhìn khuôn mặt của người phụ nữ đó thôi bà cũng đã biết con gái của người đó là ai.
Chỉ là không ngờ Ye Jin giản dị dễ gần như vậy, hôm đó hai người nói chuyện một lúc lâu, Ye Jin nói về tình hình công việc và gia đình nhà mình, bà La cũng biết làm một người mẹ đơn thân không phải là chuyện dễ dàng gì.
Thực sự thì bà cũng rất thích nàng, tính cách của nàng rất tốt, không nhõng nhẽo không tiêu hoang, cũng rất lễ phép với người lớn.
Với lại, Lisa còn muốn lấy cô bé đó nữa.
Có thể khiến cho con bà vui vẻ như vậy, nhiều năm qua, ngoại trừ bà dì, cũng chỉ có Chaeyoung.
“Tính của mẹ cháu tương đối thẳng thắn.”
“Không đâu, rất dịu dàng.”
Mẹ mà dịu dàng? Bà ấy mà mắng chửi người thì đến nhà cũng phải rung.
Nàng nhìn ông, thấy ông không nói gì, sắc mặt cũng không còn căng thẳng nữa.
Hình như bắt đầu từ ngày cô tốt nghiệp, thái độ của ông cũng tốt hơn trước rất nhiều?
Thấy nàng vẫn giữ vẻ mặt mơ màng, cô gõ vào đầu nàng: “Gỗ mục không thể điêu khắc.”
⭐