[ H+ ] Yêu Em Thật Nhiều [lichaeng]

Chương 4: Bác Trai Bác Gái


Bạn đang đọc [ H+ ] Yêu Em Thật Nhiều [lichaeng] – Chương 4: Bác Trai Bác Gái

Mặt trời bắt đầu lên cao, chim nhỏ bắt đầu hót, Lego duỗi thắt lưng, thân hình mập mạp bắt đầu đi đi lại lại.

Chaeyoung đang thu dọn quần áo đem đi giặt, quần áo của Ye Jin tương đối nhiều, có khi một ngày thay những ba bộ quần áo, bà đi làm cả tuần, công việc chủ yếu vào ban đêm, đôi khi còn làm qua đêm, ban ngày mới về nhà ngủ bù.

Ở trong mắt nàng, Ye Jin là một người phụ nữ kiên cường, một người mạnh mẽ, nàng nhìn bà một mình đi làm từ hai bàn tay trắng làm ra được thành quả như ngày hôm nay

Lego kêu meo meo, lật qua lật lại bên chân của nàng.

“Lego mẹ còn đang ngủ, còn kêu nữa là chị đeo vòng chụp cổ vào cho em đó.”

Trong nháy mắt con mèo mập mạp liền chớp chớp mắt không dám kêu lên tiếng, ngoan ngoãn ngồi ở ban công liếm móng vuốt.

Nàng cầm quần áo mang đi giặt, đi xuống lầu dưới, đi đến tiệm giặt khô của chị Nako ở cuối hành lang.

Tiệm giặt của chị Nako không lớn lắm, trong tiệm có rất nhiều quần áo đang treo chờ khách hàng đến lấy, chị chủ tiệm đang dùng máy may để sửa quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, chị ấy liền cười nói: “Chaeyoung tới giặt quần áo à?”

Nako là người phụ nữ dịu dàng, đằng sau đầu là bộ tóc được tết gọn gàng, khuân mặt bầu bĩnh, lời nói nhỏ nhẹ, tính tình hòa thuận.

Người tốt như thế, lại gặp phải một chồng vũ phu, ngày nào cũng đi chơi gái, đánh bạc, sau đó về nhà cướp tiền của vợ.

Đúng là đồ rác rưởi, cặn bã.

“Dạ vâng, làm phiền chị Nako rồi.”

“Không phiền không phiền.” Nói xong cầm lấy quần áo cẩn thận để vào trong giỏ rồi đi vào bên trong.

Nàng ở bên ngoài đợi, chỉ một lúc sau, Nako đi ra, cầm trên tay một túi quần áo đã giặt xong: “Đây là của lần trước, em xem có đủ hay không.”

Nàng nhận lấy, nhìn kỹ một chút.

Vào lúc này, có một người đàn ông bước đi ra từ phòng trong.

“Nako còn chỗ nào phải sửa nữa không?”

Tay anh ta cầm một cái cờ lê, nét mặt cương nghị, quần áo trên người bị ướt một nửa, hơi dính vào cơ thể.


Nàng nhớ rõ, anh ta hình như là anh trai của chồng chị ấy, còn chưa kết hôn, vẫn luôn buôn bán ở tỉnh khác.

“… Không có… Chaeyoung phải quần áo của nhà em không?”

“Chị Nako em về đây.”

“Ừ, đi từ từ nhé.”

………..

Chaeyoung mang theo túi quần áo, định đi đến Costco nhìn xem Lisa đang làm gì.

Năm đó khi Ye Jin đến đây, thấy cả khu phố đều là các cửa hàng lâu đời, đã cảm thấy nơi này dường như đang sống trong một thế giới khác, và những người sống ở đây đều có nhịp sống chậm, ngay cả những con chó con mèo cũng đều có bộ dạng lười biếng.

Nàng vốn đã lười biếng, ở lại chỗ này, nàng lại càng lười biếng hơn.

Khi nàng đến cửa sau, nàng gọi điện thoại cho cô, sau đó nhìn chăm chú vào cửa sổ trên tầng ba.

Nếu không ngoài dự đoán thì cửa sổ mở ra, sau đó nàng sẽ nhìn thấy một chậu hoa anh thảo.

Điện thoại đã được kết nối, cửa sau bất ngờ được mở ra.

Cô dựa người vào cánh cửa nhìn nàng, tay trái để trong túi quần, tay còn lại cầm một cái bánh xíu mại, từ từ ăn, khóe miệng nhìn như đang mỉm cười.

Cô có một người ba nghiêm khắc, nàng chưa bao giờ thấy ông La cười với cô.

“Sao nhanh thế?”

Cô đút cho nàng ăn một miếng xíu mại: “Lúc em đang lén lút đi qua đi lại ở đằng trước cửa hàng, chị đã nhìn thấy.”

Chỉ chờ điện thoại của nàng rồi đi ra.

Nàng thẹn thùng cười cười, ăn xong, thấy cô vẫn dựa người vào cửa, bộ dạng bất cần.

Dường như chỉ ở trước mặt nàng, Lisa mới để lộ ra bộ dạng không đứng đắn, cách đứng không đoan chính, động tác cũng không nhã nhặn như vậy.


Đằng sau cánh cửa có một cái hẻm nhỏ, rất yên tĩnh, nàng bước đến trước mặt cô, thấy cô vẫn đang cười, nàng nhón chân lên, hung hăng cắn môi cô.

Cô đảo khách thành chủ, ôm lấy eo của nàng, đáp lại nụ hôn.

Hai người hôn nhau không ngừng, nàng thấy lông mi của cô run nhè nhẹ, nàng buồn cười cắn nhẹ lên bờ môi cô một cái, Lisa ngạc nhiên, nàng lại cắn nhẹ môi cô một cái nữa.

Không đau, chỉ như kiến cắn.

Ngứa, mang theo một chút làm càn.

Tay nàng luồn vào trong quần cô nhẹ nhàng vuốt ve.

___ “Khụ, Khụ…”

Trong sân truyền đến tiếng ho khan, Chaeyoung nghe ra tiếng của ai, lập tức buông cô ra.

Trong sân ông La đang đứng chắp tay sau lưng, ánh nắng bị cây xanh che mất, vẻ mặt của ông không rõ ràng là biểu hiện gì.

Ống liếc mắt qua nhìn nàng giọng nói bình tĩnh: “Lisa sao bạn đến chơi mà không mời vào nhà ngồi chơi một lúc?”

“Cháu chào bác.”

“Ừ.”

Khuân mặt ông ảm đạm, nhìn nàng không nói gì.

“Ba, con đưa Chaeyoung vào nhà ngồi một lúc ạ.”

“Ba còn phải đi mua dầu đậu phộng, hai đứa vào nhà trước đi.”

Cô nắm tay nàng đi về phía trước, lúc đi ngang qua ông La thì nàng liền cúi cả đầu và lưng xuống, nói: “Chào bác ạ.”

“…..”


Nàng cắn môi, nàng kéo nàng đi, vỗ nhẹ vào lưng để trấn an nàng.

“Có chị ở đây”

…….

Cửa hàng Costco được trang trí theo phong cách cổ điển, một tấm biển bằng gỗ viết tên cửa hàng được treo ở trên cao, bên phải treo ảnh chụp của các chủ cửa hàng đời trước, nàng từng nghe cô nói, cái cửa hàng này được mở rất lâu về trước rồi, nó được truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác, các bức ảnh trên tường cũng đều là tổ tiên của La gia.

Trong cửa hàng bày rất nhiều mặt hàng khô, tổ yến, hải sâm, trần bì, trai khô.

Bà La đang cân hàng, cửa hàng đang có rất nhiều khách, tất cả đều là khách quen.

Bà La là một người phụ nữ dịu dàng, bà đang nói chuyện với vài người khách, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt của cô rất giống bà.

“Chaeyoung đến rồi à.”

” Cháu chào bác ạ.”

Bà La có ấn tượng rất tốt với nàng, lúc trước theo đuổi con gái nhà mình lâu như vậy, cuối cùng cùng theo đuổi được, cô bây giờ ngày càng vui vẻ, bà không chỉ thích mà còn cảm kích Chaeyoung rất nhiều.

Cảm ơn cô gái này đã khiến cô cởi mở vui vẻ hơn.

“Ở đây không tiện, Lisa dẫn Chaeyoung vào nhà trong ngồi chơi đi.”

Cô đưa nàng đến căn phòng bên cạnh, sau đó đưa cho nàng một chén trà hoa quế: “Em uống trà trước đi, chị đi ra bên ngoài có chút việc.”

“Hay là cho em đi cùng nhá.”

“Đừng lo lắng, đợi ở đây một lúc rồi lát nữa chị với em lên tầng trên.”

Nàng cầm chén trà lên, yên lặng nhìn những cánh hoa trôi nổi trong chén, chóp mũi đều là mùi hoa quế, nàng ngắm nhìn xung quang phòng, ở một nơi lạ lẫm luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Nàng không vào cửa hàng nhiều, mọi lần đều đến sảnh sau, hoặc phòng của Lisa mà thôi.

Đi ra ngoài nhìn, cô đang giới thiệu cây kim ngân cho mấy bác gái, thỉnh thoảng lướt mắt qua đây, thấy nàng đang nhìn mình, cô mỉm cười với nàng, sau đó lại tiếp tục nói chuyện với mấy bác gái kia.

………

Một lúc sau, cô đi vào, kéo tay nàng: “Đi thôi.”


Lúc đi ngang qua, bà La cầm túi ô mai đưa cho nàng: “Chaeyoung bác không có gì, cầm tạm nó làm đồ ăn vặt a.”

“Cảm ơn bác ạ.”

“Con và Chaeyoung đi chơi đi, cửa hàng có nhân viên hỗ trợ rồi.”

“Đi thôi.”

Căn phòng của Lisa giống một căn hộ, không lớn lắm, nhìn xung quanh, ngoại trừ sách và đồ nội thất, trên tường treo thư pháp, thì còn có một bảng phi tiêu.

“Bác gái ở nhà một mình?”

“Mẹ em hay ngủ bù vào buổi sáng.”

Nàng ôm cô ở trong ngực cô cọ cọ: “Sao vậy?”

“Không có gì, em nghĩ hình như em không được hoan nghênh.”

“Tính ba chị vốn vậy rồi, em đừng suy nghĩ nhiều, không phải là mẹ rất thích em đó sao.”

“Đó là vì tính của bác gái vốn đã ôn hòa.”

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, không có ai ghét em đâu.”

Lisa kéo nàng lại gần rồi ôm chặt, cúi đầu hôn nàng, tay Chaeyoung quàng qua cổ cô, sau đó từ từ leo lên người co, hai chân kẹp chặt eo, đem đầu lưỡi của mình vói vào miệng cô, cô ngậm miệng mút mạnh lưỡi nàng, trong phòng tiếng nước “chậc chậc” không ngừng vang lên.

Không thể để bạn gái của mình bị tủi thân, nếu vậy cô phải làm tốt hơn nữa, nếu như không thể cho nàng cảm giác an toàn, thì cũng không thể cho nàng một tương lai tươi sáng được.

Cô cười nhẹ, sao lại nghĩ xa xôi như vậy?

“Cười gì vậy?”

“Không có gì, chị đang nghĩ em thật ngốc.”

“Dám nói em ngốc.”

“Không ngốc mà tàu điện ngầm đi đâu cũng không biết?”

Mặt của Chaeyoung đỏ lên, chuyện đó xảy ra lúc nàng theo đuổi cô.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.