Bạn đang đọc [ H+ ] Vợ Chồng Manoban [lichaeng] – Chương 9: Cây Xúc Xích
Thứ hai tới trường, Lisa nhìn bé sóc chuột vẫn nô đùa nói chuyện như thường, ngay cả liếc mắt cũng không thèm cho cô một cái, điều này khiến cô rất buồn bực, trước đó còn trêu chọc cô tới khoái chí, mới qua một ngày đã làm như không có gì xảy ra, xem cô là loại người gì chứ? Muốn tiếp tục đùa giỡn cô sao?
Giờ ra chơi buổi sáng dài 25 phút, nên rất nhiều bạn học đều chạy xuống canteen tầng một mua đồ ăn vặt. Những lúc ấy Lisa thường gục mặt xuống bàn ngủ.
Khi bạn cùng bàn vỗ vai gọi cô vào tiết, cô mới ngẩng đầu, nhìn trên bàn của mình có một cây xúc xích, đang đè lên một tờ giấy. Cô xoa xoa mắt, mở tờ giấy ra đọc, lúc ấy cô trợn tròn mắt tỉnh cả ngủ: – Cây xúc xích này không to như của cậu, không thô như của cậu, chắc là cũng không ăn ngon bằng của cậu.
Vốn dĩ Lisa nghĩ đây là thư tình ai đó gửi cho cô, còn đang làm lạ sao lại tặng kèm xúc xích mà không phải chocolate hay bánh ngọt, ai mà mở ra lại thấy mấy chữ này, khuôn mặt của cô liền đỏ bừng, mọi người nhìn vào tưởng cô vừa ngủ dậy nên má bị nóng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bé sóc chuột, thấy nàng cũng đang nhìn sang bên này, nhìn thấy cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
Lisa quay mặt đi, khuôn mặt ửng hồng lại càng như bị hun nóng, cô cầm cây xúc xích nhét vội vào ngăn bàn.
Trong giờ học cô lại lén lút mở tờ giấy ra, cân nhắc ý tứ trong câu nói của nàng. Bé sóc chuột hẳn là muốn nói “Cây xúc xích” của cô vừa to lại vừa thô khiến cho nàng rất muốn “ăn” thử? Lisa kiêu ngạo nâng cằm, xem như nàng tinh mắt.
Buổi chiều tan học, mọi người đều về hết, Chaeyoung để ý thấy cô vẫn ngồi tại chỗ, nàng quay sang nói với Irene mình có việc để cô bạn về trước. Sau đó nàng cầm quyển sách toán đi về chỗ Lisa, ngồi ở bàn phía trên cô: “Lớp trưởng, cây xúc xích mình đưa cho cậu, cậu đã ăn chưa?”
Cô đang thu dọn sách vở, nghe xong câu hỏi của nàng thì mặt cô lại đỏ ửng, thò tay lấy cây xúc xích trong bàn ra, mở tờ giấy, làm ra biểu tình cực kì xinh đẹp, giơ tờ giấy ra trước mặt nàng hỏi: “Bạn Chaeyoung cậu có ý gì?”
“Lớp trưởng chuyện rõ như ban ngày thế mà cậu không nhận ra à? Mình thích cậu, mình muốn côn thịt của cậu.”
“Khụ….khụ…”
“Cái này nếu cậu không ăn thì cho mình nhé, mình đói lắm.”
“Được cho cậu đấy.”
Trong lớp giờ không có ai, hành lang cũng vắng lặng, Chaeyoung đứng dậy đẩy sách vở trên bàn Lisa sang một bên, sau đó tự mình nhảy lên ngồi vào mặt bàn, hai chân mở lớn xẹt qua thân thể cô.
Lisa mờ mịt, cơ thể nhanh nhẹn hàng ngày bây giờ cũng không biết nên làm gì cho đúng, đành ngồi yên xem bé sóc chuột trên bàn, ngón tay nàng chậm rãi xé vỏ xúc xích, sau đó giữ lấy phần dưới của nó, từ từ bóp lên. Khi xúc xích lộ ra nàng vươn lưỡi liếm láp nó, vừa liếm vừa nhìn chằm chằm cô, với đôi mắt mị hoặc ngây thơ.
Liếm một vòng, nàng ngậm xúc xích trong đôi môi đỏ tươi của mình, không cắn mà cứ ngậm lấy đẩy ra đẩy vào miệng.
Lisa không chịu nổi, cô nhìn xúc xích trong miệng bé sóc chuột là côn thịt của mình, điều đó làm cho gậy thịt ở hạ thân cô từ từ cứng lên, muốn xé toạc mà đi ra. Cô chỉ muốn rút cây xúc xích kia ra, sau đó đâm thẳng côn thịt của mình vào miệng nàng.
⭐