Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 71: Từ Chối
Ninh Thanh Phong cũng bưng cà phê lên uống một ngụm, cô không thích thêm đường.
Năm kia trưởng bối hai nhà thật ra còn có ý muốn đám hỏi, chẳng qua lúc ấy cô vừa tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, không muốn phân tâm, liền tạm thời hoãn lại, nhưng thỉnh thoảng có rảnh cô sẽ xem tư liệu điều tra về Nguyễn Ân Nhi. Cho đến hôm nay, cô tin tưởng so với nữ nhân bên người chị, cô càng hiểu rõ chị hơn.
Lần này đến, cô muốn tận mắt nhìn xem, tự mình tiếp xúc một chút với nữ nhân này, dù sao loại hôn nhân kiểu này, trọng yếu nhất vẫn là lợi ích đôi bên, song phương chỉ cần có đủ ý thức trách nhiệm duy trì hôn nhân, nhưng trong lúc đó nếu còn có chút thưởng thức lẫn nhau, càng thêm hoàn mỹ.
Mà Nguyễn Ân Nhi. . . Cô phải thừa nhận, nữ nhân này, đối với nữ nhân đúng là rất có lực sát thương, nữ nhân thích chinh phục nhất là loại nữ nhân này như chị, cũng có chút mị hoặc.
Cô nên cùng chị chơi đùa trước rồi kết hôn, hay là để kết hôn rồi lại chậm rãi cùng chị chơi đùa?
“Lấy đến rồi! Quý đại tỷ chị xem, kế hoạch em đều đã lên hết rồi! Ngày mai sau khi đi Ân Kỳ, em còn muốn đi. . .” Ninh Thanh Nhã mở ra một đống tạp chí hình ảnh ở trên bàn trà trước mặt Quý Tiết, lục lọi từng tờ một vui vẻ giải thích.
Ninh Thanh Phong cưng chiều sủng nịch nhìn muội muội tươi cười đơn thuần diễm lệ, ánh mắt lại chuyển qua trên người Quý Tiết. Mục đích thứ hai cô đến, vì muội muội Thanh Nhã ── nói cũng khéo, cô nhớ rõ muội muội khi học Trung học cực kỳ thích nghe Tần Mạn Ân hát, mà cô lại biết Tần Mạn Ân cùng Nguyễn Ân Nhi ở chung nhà trọ, cho nên cô liền hỏi Thanh Nhã có muốn thừa dịp nghỉ hè đến đây tiếp xúc gần gũi với thần tượng một chút không, kết quả muội muội hai mắt tỏa ánh sáng nói với cô ──
“Muốn! Vốn em tính là học xong đại học mới đi, nhưng mà. . . lỡ như vài năm này làm cho nàng ở cùng với nữ nhân khác rồi, vì thế em muốn tiên hạ thủ vi cường!”
“Em muốn. . . theo đuổi Tần Mạn Ân?” Ninh Thanh Phong nhớ rõ Thanh Nhã không phải là loại fan cuồng này mà.
“Tần Mạn Ân! Sao có khả năng đó được! Thần tượng là thuộc về mọi người! Hơn nữa em cũng không tin mình xứng với nàng, em muốn theo đuổi là một người khác!”
Ninh Thanh Phong: “Ai?”
Ninh Thanh Nhã: “Quý Tiết!”
Ninh Thanh Phong: “. . . Xuân hạ thu đông cũng không phải là người.”
minh Thanh Nhã: “Ai nha! Là người! Là họ Quý! Quý Tiết! Quý Tiết!”
Ninh Thanh Phong: “Nga. . . Kia không phải là xuân hạ thu đông sao?”
Ninh Thanh Nhã: “Không phải! Là. . . Tỷ tỷ! Chị đùa giỡn em!”
“Ha ha. . .”
Tối bảy giờ năm mươi lăm, nhà trọ lầu 5.
“Lại đây.” Nguyễn Ân Nhi liếc mắt nhìn Hoàng Vân Anh đang bưng đồ ăn, thấp giọng gọi.
Hoàng Vân Anh đem đồ ăn đặt ở trên bàn cơm, vòng qua sô pha đi đến bàn trà bên cạnh, nhìn chị bỏ văn kiện xuống.
Nguyễn Ân Nhi lấy tay chỉ vào vị trí kí tên.
“. . . Nguyễn tỷ tỷ, tôi, tôi không muốn sửa đổi hợp đồng.” Hoàng Vân Anh cúi đầu nhìn hợp đồng, từ chối nói.
Cô rất rõ ràng, lấy 5% đối với cô mà nói trăm lợi một hại, bởi vì bất kể là mười vạn hay là năm mươi vạn cô đều bồi thường không nổi, cô đều chỉ có thể ngoan ngoãn làm hết ba tháng, mà cô thu lại có thể tăng lên thành mười vạn mỗi tháng. Cô cũng không phải không muốn kiếm nhiều tiền, nghĩ lại, nếu lúc trước cô có mười vạn, như vậy ở thời điểm cô phát hiện sự thật của công việc này là có thể lập tức chạy lấy người, mà không cần. . .
Nhưng là ── cô không có cách nào thuyết phục bản thân yên tâm thoải mái lấy mười vạn tiền lương này. Cho dù cô không có kinh nghiệm làm việc cũng biết một tháng nhận được mười vạn ở hiện tại là công việc tốt cỡ nào, mà việc làm hiện tại của cô. . . Từ hai vạn lên đến mười vạn, có lẽ nội dung công việc của cô không có gì thay đổi, nhưng cô lại thật sự cảm thấy như từ một cái quản lý biến thành một kỹ nữ bị bao dưỡng. . .
Nói cô làm ra vẻ cũng được, nói cô làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ cũng tốt, cô không làm.
Nguyễn Ân Nhi không có ngẩng đầu nhìn cô, chị chính là nâng bàn tay lên ── lấy mắt kính xuống. Hoàng Vân Anh lại bị động tác này của chị dọa sợ tới mức lùi về sau từng bước, hai tay gắt gao siết chặt.
Nguyễn Ân Nhi vẫn không có nhìn cô, chị chính là nghiêng đầu nhìn khắp phòng, rồi mới đứng lên, xoay người đi đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống.
Cho đến lúc Nguyễn Ân Nhi dùng xong bữa tối để dao nĩa xuống, Hoàng Vân Anh mới dám nâng chân đi qua, chuẩn bị thu thập bàn ăn. Ai ngờ nữ nhân lúc này lại đứng lên khỏi bàn ăn, nâng mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Mắt kính của nữ nhân này giống như là mặt nạ của chị, đem ánh mắt sâu kín giấu ở sau mắt kính, sự tàn nhẫn hung bạo đều bị che giấu, nhưng mà một khi rời bỏ ma pháp của mắt kính, khuôn mặt tuyệt mĩ của chị liền trở nên cuồng dã thâm sâu làm người ta phải run sợ thuần phục.
Nguyễn Ân Nhi đứng lên đi đến phía sau cô, thân thể kề sát cô cho đến khi thắt lưng cùng bụng của cô đụng vào bàn, trên cao nhìn xuống thấy cô nhíu mày vì áp bách khó chịu mà nhăn lại.
Hai tay vây người cô lại bên cạnh, hơi thở phun ở sau gáy bên tai cô, tiếng nói từ tính trầm thấp như là ngôn ngữ của ác ma.
“Cô tốt nhất nên có một nhận thức rõ ràng ── cả nhà trọ này, tính tình tệ nhất không phải Trương Tuệ Minh, cũng không phải Đình Hy, mà là tôi.”
Run run cảm nhận được lời lẽ dao động của chị, cô. . . Biết, cô biết hậu quả của việc cãi lời chị, nhưng ──
“. . . Nguyễn tỷ tỷ, chuyện này cùng tính tình của chị không có một chút quan hệ nào, các chị chính là một người so với một người càng ác liệt hơn mà thôi. . . Trong lúc làm việc chị cũng giống như lúc này có người phản đối,chị cũng dùng ích lợi cưỡng bức,đe dọa uy hϊếp như thế này sao? Ách ừ. . .” Chịu đựng vai gáy bị chị hung hăng cắn đau, trong giọng nói Hoàng Vân Anh có vài điểm thất vọng không rõ làm cô cũng không giải thích được “Tôi vốn tưởng rằng thành tựu sự nghiệp của chị đều đến từ năng lực của chị, vậy mà lại. . . Ha ha. . .”
Thân thể Nguyễn Ân Nhi cứng đờ, giây tiếp theo lại đem thân thể của cô đặt trên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trừng trừng can đảm của cô.
Chị đã bao lâu. . . Không bị người khác khiêu khích?
Nhưng, suy nghĩ vấn đề này trước, chị hẳn là nên nghĩ trước một chút, vì cái gì chị lại chọn biện pháp tệ nhất để ép cô ký hợp đồng ── không, chị căn bản chưa từng nghĩ đến nên chọn thế nào. Từ buổi sáng biết được cô vẫn muốn từ chức, vẫn muốn tìm cách chạy trốn, đầu óc của chị cũng đã bắt đầu tự hỏi!