Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 65: Cóc Mà Đòi Ăn Thịt Thiên Nga
Ngày 15 tháng 8, trời trong mây trắng.
Hoàng Vân Anh ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất của công ty truyền thông Ân Kỳ ── nếu như có thể, cô thật hy vọng cho tới bây giờ cô cũng chưa tới nơi này. Thở ra một hơi, Hoàng Vân Anh đến phía trước sảnh, năm phút sau, cô ngồi ở bên ngoài văn phòng của Địch Phi Vân.
Nửa giờ sau, cô vẫn chỉ có thể ngồi chờ ở chỗ kia.
“Quý Tiết, con đi tới văn phòng của dì chờ trước đi, dì phải đi tìm Ân Nhi kia đòi công đạo một chút. Tỷ muội Ninh gia hôm nay đến, nếu như nó không đi tiếp người, nửa đêm dì sẽ tiếp tục bị người ta ầm ỹ đến chết!” Trong thang máy số 1 của Ân Kỳ, Địch Phi Vân nói xong liền cầm văn kiện trong tay đưa cho Quý Tiết bên cạnh, rồi mới bấm nút xuống chỗ Nguyễn Ân Nhi ở tầng trệt.
Quý Tiết nhướng nhướng chân mày, tiếp nhận tập văn kiện, “Nguyễn bá phụ sốt ruột ôm cháu như vậy hả?”
Địch Phi Vân liếc mắt nhìn Quý Tiết một cái, “Con cho là ba mẹ của con không nóng nảy sao? Con không thể thu lại tâm địa gian giảo của con, thành thật tìm một cô gái để sống cùng hả?”
Quý Tiết làm bộ run lên một cái: “Cảm tạ dì đã quan tâm, thời điểm cần thiết con sẽ tìm một cô gái kết hôn nối dõi tông đường. Dì vẫn nên quan tâm nhiều đến Nguyễn Ân Nhi hơn đi! Nếu như tên đó còn không chạm vào nữ nhân nào, con cũng sẽ thay Nguyễn bá phụ cảm thấy nước mắt chua xót a.”
“A… Nói đến chuyện này, gần đây nhà trọ có chuyện gì không?” Địch Phi Vân hỏi có chút nghi ngờ. Sau này cô mới biết được lần trước ở bệnh viện gặp Hoàng Vân Anh là vì Hoàng Vân Anh bị Đình Hy… Nhưng mà cô gái nhỏ kia chịu đựng tốt thật, vậy mà cái gì cũng không nói.
“…” Quý Tiết há miệng thở dốc, rõ ràng một bụng tức lại hoàn toàn không biết nên nói cái gì, “Chắc như vậy đi.”
“Cái gì chứ ──” Địch Phi Vân thấy thang máy đến, liền tạm thời ngừng nói, “Dì đi tìm Ân Nhi trước, đợi lát nữa lại tán gẫu.” Nói xong liền đi ra thang máy.
Quý Tiết bấm nút đóng cửa lại, suy nghĩ vẫn như cũ dừng lại ở chuyện vừa nói lúc nãy.
Nhà trọ… Tuy rằng ở ngoài mặt không có biến hóa rõ ràng, nhưng… giống như có rất nhiều thứ cũng đã không như trước. Mà tất cả những điều không thích hợp đều bắt đầu từ ── Cái cô gái ngoài mặt trong sáng nhưng hành vi lại là nữ nhân phóng đãng kia.
Một bụng tức giận không biết lí do bị đè lại, Quý Tiết đi ra thang máy, kết quả mới vừa đi được hai bước, lại phát hiện cô gái đang thở gấp rên ɾỉ trong đầu chị đang ngồi ở trên sô pha cách đó không xa! Quý Tiết theo phản xạ trốn sau bình hoa lớn che lại thân hình.
Gặp quỷ! Chị trốn làm cái gì! Phát hiện hành động kỳ quái của bản thân, Quý Tiết đang muốn nhích người, đứng lên chỗ có ánh sáng đi đến chỗ cô gái kia, vậy mà hai cái đùi của chị giống như bị dính lại không thể hoạt động, làm cho chị chỉ có thể vừa vội vừa giận lại xấu hổ trừng mắt nhìn cô gái hại chị vô cùng bất thường kia!
Đợi nửa ngày, Hoàng Vân Anh xem di động, thoáng có chút sốt ruột. Tuy nói Đình Hy không phải người tốt gì, nhưng cô không thể bởi vì người khác không tốt liền cho phép bản thân không cần chịu trách nhiệm. Vết thương trên mông chị đã đỡ lắm rồi, nhưng hành động vẫn không tiện, rời khỏi nhà trọ thời gian dài, cô cũng lo lắng chị có thể lộn xộn xảy ra cái gì ngoài ý muốn hay không.
Thấy cách đó không xa có một mỹ nhân tri thức, Hoàng Vân Anh do dự một chút, vẫn đứng lên đến gần mỹ nữ giỏi giang có bảng tên trên ngực là “Trợ lý tổng giám đốc – Đinh Giai Cầm”, nhẹ giọng nói:
“Đinh tiểu thư, làm phiền…”
“Biết làm phiền còn đến quấy rầy tôi? Đừng nói với tôi là cô đang gấp, cô nếu như bận thì lần khác lại đến.” Mỹ nữ trang điểm xinh đẹp nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cũng không thèm ngẩng đầu lên trách mắng.
“…” Chị ta đang bận…? Hoàng Vân Anh nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính của mỹ nữ, cũng không có tức giận, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
Cô đến, là tới lĩnh tiền lương. Bởi vì công việc này của cô có vẻ đặc biệt, nói là nhân viên của Ân Kỳ nhưng thật ra hoàn toàn không có cùng bộ phận nào giao tiếp, mọi chuyện đều là Địch Phi Vân quản lý trực tiếp, nhưng tiền lương lại là trợ lý của công ty này phụ trách.
Tuy rằng chưa có kinh nghiệm làm việc, nhưng Hoàng Vân Anh vẫn biết là, nhân viên công ty bình thường sau khi đi làm, công ty sẽ dựa theo thân phận cùng công việc mà làm thẻ để tiền lương mỗi tháng được chuyển tự động, chính là công việc này của cô cùng những bộ phận khác không giống nhau, nên cô cũng không có lĩnh lương qua thẻ gì hết, đành phải theo qui ước trên hợp đồng gần đến ngày nhận tiền lương liền đi tìm Đinh tiểu thư.
“… Đinh tiểu thư, chị cũng biết, em rời nhà trọ cũng không phải dễ dàng, nếu không cũng không phiền chị giúp em ── “
“Cô có phiền hay không a!” Thua trò chơi, Đinh Giai Cầm tâm trạng lại càng không vui.
Lúc trước Vân di tuyển cô gái này đến nhà trọ chị ta liền thấy cô gái này rất không vừa mắt! Nếu như không phải công việc kia không cần tất cả kinh nghiệm làm việc của chị ta từ trước đến giờ, chị ta đã sớm đi, còn có thể đến phiên cô gái này?
Đôi mắt trong trẻo của Hoàng Vân Anh cũng không thấy tức giận hay uất ức, cô chính là có thái độ bình tĩnh kiên trì mà đến: “Đinh tiểu thư, làm phiền chị, em thật là có lỗi, nhưng em chỉ hy vọng có thể đúng hạn đến lĩnh tiền lương, hy vọng Đinh tiểu thư có thể thông cảm.”
Đinh Giai Cầm khẽ cười một tiếng: “Bản thân đã tốt nghiệp đại học lại chạy tới làm nữ giúp việc, cô nói cô là vì bao nhiêu đây tiền lương? Ai mà thèm tin a? Nhưng chỉ bằng chút nhan sắc của cô đã nghĩ gần quan được ban lộc, tôi xem cô chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga ── không biết tự lượng sức mình! Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, cô tốt nhất nên cách Nguyễn giám chế xa một chút, vị trí tổng tài phu nhân tương lai của Ân Kỳ, không phải loại nữ nhân xấu xí như cô có thể mơ tưởng!”
“…Tiền lương của tôi, cám ơn.” Khóe miệng Hoàng Vân Anh nhẹ cong, ánh mắt bất đắc dĩ càng hiện rõ.
Sắc mặt Đinh Giai Cầm khẽ biến đổi, phản ứng bình thản của đối phương ngược lại khiến cho chị ta giống như người đàn bà chanh chua cố tình gây sự! Khó chịu mở ngăn kéo, chị ta lấy ra một cái phong thư quăng ra ngoài cho hả giận – “Nhanh cầm rồi cút đi!”
“…” Trơ mắt nhìn phong thư bay qua bên cạnh cô, dừng ở góc tường, Hoàng Vân Anh nhẹ thở dài một hơi, đi qua.
Nhưng mà lúc cô ngồi xổm xuống muốn nhặt phong thư lên, một bàn tay với ngón tay thon dài như ngọc, trên ngón trỏ còn mang một chiếc nhẫn tinh xảo lại bước đến nhặt cái phong thư có tên của cô lên trước.