[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 59: Bạn Tốt


Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 59: Bạn Tốt

“Nhìn kìa! Cô gái kia đó. . .”

“A? Nhìn có vẻ. . . Rất bình thường mà!”

“Đúng đó? Nếu không phải tỷ tỷ của tôi nói cho tôi biết, tôi cũng nhìn không ra đâu.”

“Nghe nói lúc cô ấy học tiểu học đã câu dẫn thầy giáo trên giường, còn bị bà xã của thầy bắt được tại trận!”

“Đâu chỉ vậy, tôi còn nghe nói cô ấy lúc đó đã có thai, muốn câu dẫn thầy giáo để hắn đổ vỏ, sau khi sự việc bại lộ phải tạm nghỉ học một năm để phá thai tĩnh dưỡng lại thân thể!”

“Cái gì? Học sinh tiểu học có thể mang thai sao?”

“Ngươi có tí kiến thức được không! Kinh nguyệt có là có thể mang thai! Không chỉ vậy! Sau đó, đến cấp 2 cô ấy bởi vì yêu sớm mà bị mời phụ huynh vô số lần, lần nào từ trong balo cô lục soát ra áo mưa cô ấy đều chết cũng không thừa nhận, mẹ cô ấy vậy mà còn một mực bênh vực cô!”

“Đúng đúng, nghe nói cấp 2 cô cố ý đến trường cách tiểu học khá xa để đi đọc, vừa mới bắt đầu học thì ở mặt ngoài đóng giả thanh cao, làm bộ như nữ sinh ngoan ngoãn còn lừa được không ít nam sinh nhỏ tuổi viết thư tình cho cô ấy, kết quả không bao lâu sau có người phát hiện cô ấy ở bên ngoài làm loạn! Lúc đó Hiệu trưởng thấy cô cùng lưu manh ở bên ngoài lêu lổng, muốn đi khuyên can cô, lại bị đám lưu manh đánh cho đầu rơi máu chảy, bởi vậy nên đem cô đuổi học rồi!”

“Vậy sao cô ấy còn có thể đến trường trung học của chúng ta?”


“Ngươi biết không? Bị đuổi học xong vậy mà cô vẫn có thể chuyển tới trường học tốt nhất tỉnh, ngươi không biết đâu ah! Cô ấy lúc đó là một trong hai sỉ nhục lớn nhất của trường đó!”

“Hai trong một vì cái gì lại là hai?”

“Nghe nói cô ấy ở bên ngoài quen biết một vị đại tỷ xã hội đen, lãnh đạo trường học sợ bị trả thù.”
“Trời ạ! Khó trách trong trường học ai nhìn thấy cô ấy liền gấp gáp đi đường vòng ngay!”

“Nhưng thấy thành tích học tập của cô ấy giống như không tệ mà?”

“Đây chính là điều làm cho mọi người ghê tởm hơn! Các ngươi nghĩ một chút, nếu như làm cho cô ấy đậu đại học giống các ngươi, mà danh tiếng của cô từ nhỏ lại kém như vậy, người ta có thể nghĩ nữ sinh trường chúng ta đều giống cô ấy thì làm sao? Để cho người ta biết chúng ta cùng cô học chung trường trung học, hừ. . .”

“. . .”

“Các ngươi có thể chịu được sự việc này sao?”

“Ngươi nói đi, chúng ta phải làm sao?”

“Còn có thể làm sao? Nữ sinh giống như cô, sớm nên đi đến quán bar treo biển hành nghề, thừa dịp trước khi dập nát kiếm được ít tiền, chúng ta đương nhiên là muốn giúp cô, Khuyên cô ngoan ngoãn tự động nghỉ học!”

Hoàng Vân Anh mở hai mắt sưng đỏ, chậm rãi nhớ lại trong đầu bộ dáng của những người đó. Cô nghĩ bản thân đã quên rồi, lại không nghĩ rằng gương mặt những người đó vẫn rõ ràng như cũ.

Miệng nhiều người xói chảy vàng tích hủy tiêu cốt.

Lần đầu tiên đi học cô nghe được những lời này, đã từng trốn ở một nhà xưởng bỏ hoang mà khóc cả đêm.

Cô chưa bao giờ cho rằng bản thân là người bi thảm nhất thế giới, nhưng. . . Việc bị mọi người hiểu lầm càng ngày càng nhiều, bạn cùng lứa tuổi sợ hãi nên cũng không chơi với cô.

Năm ấy, lớp năm tiểu học, cô ở lớp thể dục té xỉu, tỉnh lại đã phát hiện thầy giáo thể dục đang ở trước mặt cô cởϊ qυầи áo. Khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, thì bà xã của thầy thể dục đã tiến vào, nhìn cô mắng to ── “Tiểu tiện nhân” .

Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều thay đổi. Chủ nhiệm lớp luôn yêu thương cô hủy hỏ chức ủy viên học tập của cô, hủy bỏ tiết mục biểu diễn của cô ở lễ hội trường. Mỗi một ánh mắt của thầy cô giáo nhìn cô đều mang theo khác thường mà cô xem không hiểu, các bạn học cũng đều trở nên rất kỳ quái.

Trước kia bạn học cùng nhau về nhà mỗi ngày với cô cũng trốn tránh cô, nói “Mẹ bảo tớ sau này không được cùng chơi với cậu nữa.”

Một số nam sinh nhỏ mọn bắt chước bà xã thầy giáo thể dục nhìn về phía cô kêu “Tiểu tiện nhân”, một bên cười ha ha.

Sách, bút, bài tập của cô thường xuyên không cánh mà bay.

Trên đường tan học luôn có những bà dì, ông chú không biết tên nhìn cô chỉ trỏ.

Cửa phòng ba mẹ cô đã khuya còn chưa tắt đèn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc của mẹ.
Dần dần, cái gì cô cũng biết.

Cũng chính là năm đó, cô mắc chứng sợ hãi, tạm nghỉ học một năm. Ba mẹ ở cùng cô một năm, mới làm cho cô ra ngoài không sợ đến cả người run rẩy, chịu đựng mọi người kỳ thị cũng kiên trì đọc kỹ sách. Khi đó, trừ ba mẹ ra, ở bên ngoài còn có một người đối với cô cười ── đó là Tiểu Nhã.

Tiểu Nhã, là người bạn duy nhất trong thời gian cô tạm nghỉ học đến thăm cô, người duy nhất nói tin tưởng cô, hy vọng cô mau khỏe lại.

Thời điểm đi học trở lại, Tiểu Nhã đã đi học ở trường tốt nhất tỉnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ trở về thăm cô. Mặc dù ở trước mặt người khác, Tiểu Nhã cũng sẽ cùng cô duy trì khoảng cách, nhưng lúc chỉ có hai người, Tiểu Nhã sẽ cười với cô, sẽ đem đồ ăn ngon cho cô, sẽ cùng cô nói những chuyện thú vị về trường học.

Sau đó, khi cô đi học lại, ngay từ đầu vẫn còn tốt lắm, nhưng những lời đồn đãi liên quan đến cô rất nhanh liền lan rộng khắp trường học, một ngày tan học, cô bị một miếng vải đen che miệng kéo đến phía sau ngã tư ngõ nhỏ ngay nhà trọ của giáo sư ở trường học, tại đó. . . cô thấy hiệu trưởng. Hiệu trưởng vào lúc bị đánh cũng là cô cắn tên côn đồ bị thương giãy giụa mở đường đi cầu cứu, nhưng ngày hôm sau ── cô bị đuổi học.


Cô bị đuổi học, đuổi học.

Cô vẫn nghĩ bản thân là hài tử ngoan, chuyện lúc tiểu học ba mẹ cũng nói không phải lỗi của cô, cô tôn kính lão sư, hòa đồng với bạn học, cô cố gắng học tập, cũng không rảnh rỗi. Cô bị đuổi học rồi. Một học sinh bị trường học đuổi học làm sao có thể làm học sinh tốt!

Cô cắt cổ tay, nhìn máu tươi chảy ra, nhưng lại không cảm thấy đau đớn gì. Lúc tỉnh lại, ba mẹ khóc nói với cô, cô có thể đến trường của Tiểu Nhã học chung! Bởi vì Tiểu Nhã xin ba ba của cô đang làm bí thư thị ủy hỗ trợ giúp cô. . .
Tiểu Nhã! Trường tốt nhất trong tỉnh!

Vào trường học, các lời đồn đãi vẫn như bóng với hình, túi sách, bàn học của cô vẫn như trước thường thường nhiều hoặc thiếu đi một vài thứ. Nhưng cô vẫn cười như cũ, bởi vì Tiểu Nhã ở đây, bởi vì ở trường có rất nhiều ca ca tỷ tỷ thành tích rất giỏi sau khi tốt nghiệp! Cô cũng có thể như vậy. . . Chỉ cần cô dùng kết quả tốt nhất ở trung học đậu vào đại học, làm cho tên của mình xuất hiện ở tủ kính trưng bày học sinh giỏi của trường học!

Sau đó Tiểu Nhã chuyển đến tỉnh khác, lúc gần đi cô ấy nói “Khi cậu thi vào đại học, tớ nhất định sẽ trở về cổ vũ cậu”, có câu nói này của Tiểu Nhã làm tăng dũng khí cho cô rất nhiều, làm cho cô xem như không có lời đồn, không có những bắt nạt nhục nhã vẫn như cũ quyết tâm học tập.
Trước ngày thi vào đại học, Tiểu Nhã cũng không có trở về, nhưng Tiểu Nhã gọi điện cho cô, cô rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ! Cô đã quyết định ghi danh thi vào đại học chỗ Tiểu Nhã đang học, cho đến khi cô nghe được trong điện thoại Tiểu Nhã nói: “Cậu có biết năm lớp năm tiểu học cậu vì sao té xỉu không? Cậu có biết vì sao thầy giáo thể dục dám ra tay với cậu không? Cậu có biết những lời đồn là ai nói không? Cậu có biết những tên côn đồ là ai kêu tới không? Ha ha. . .”

“. . . Vì cái gì.”

“A. . . Cậu cứ mang theo câu hỏi này đi thi đại học đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.