Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 57: Nữ Quỷ
Ngô Vân Hy lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Vân Anh… liền tưởng bản thân nhìn thấy quỷ.
Giữa trưa mùa hè, là lúc ánh nắng chói chang nhất, nhưng khi cô gái kia xuất hiện ở hành lang bệnh viện, nàng mới phát hiện toàn bộ tầng trệt không biết khi nào đã trở nên yên tĩnh dị thường. Cô gái với mái tóc dài đến ngực để thẳng cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt, trên mặt không có biểu cảm nào, hình dáng mềm mại ấy lại lộ ra ánh mắt hung ác như lệ quỷ đòi mạng, áo màu trắng, quần bò màu xanh nhạt, trang phục bình thường đến thế nhưng lại không thấy có hơi thở của người sống…
Cô gái trẻ lặng yên không một tiếng động tiến gần về phía nàng, thẳng tắp nhìn vào mắt nàng ──
Nguy rồi! Ngô Vân Hy nhớ tới lời nói của bà ngoại, gặp được “Loại này” thì trăm ngàn lần đừng đối mặt cùng bọn họ!
“Chị là Vân Hy tỷ tỷ sao?” – Âm thanh mơ hồ thăm thẳm vang lên.
Bà ngoại a! Cứu mạng a!
“. . . Là tỷ tỷ có phải hay không.” – Khí thế lạnh lùng không cho lảng tránh nói…
“Phải! Tôi, tôi là người đó?”
“Linh Vũ đâu?”
Linh Vũ? A! Linh Vũ! Cô gái xinh đẹp kia! – “Ở bên trong.” Ngô Vân Hy chỉ chỉ phòng bệnh.
Nhìn thấy “nữ quỷ” đi đến phòng bệnh, Ngô Vân Hy lại cả kinh nhảy đến chắn trước cửa phòng bệnh “Đợi chút, cô, cô tìm cô ấy làm gì sao!”
Hoàng Vân Anh “. . . Tránh ra.”
“Cô trước nói cô là. . . Cái gì. . .” Thứ gì. Ngô Vân Hy nuốt về hai chữ cuối cùng.
“. . . Tránh ra. Tránh ra!”
“Cô ── “
Tách! Cửa phòng bệnh bị người mở ra.
“Ai, tiểu thư, làm ơn đừng chắn ở cửa, cho qua cho qua.” – Y tá phụ giúp đẩy xe đi qua Ngô Vân Hy, theo cô gái trẻ kế bên đi lướt qua, hình như cũng không có nhìn đến cô gái kia. Ngô Vân Hy thấy thế đều sắp điên rồi, nhưng vừa nhìn thấy “Nữ quỷ” vòng qua nàng đi vào phòng bệnh, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, tiến lên bắt được cánh tay của “Nữ quỷ”.
Gì? Cầm được! Nhưng là ── nhiệt độ cơ thể rất thấp a! Quả nhiên vẫn là ──
“Anh Anh! Cậu sao lại đến đây?” Linh Vũ vừa vặn ngay tại phòng bệnh dựa vào cửa giường ngủ, vừa thanh tỉnh liền thấy Hoàng Vân Anh đi vào, vội vàng hô lên.
“Anh Anh?. . .” Không, không phải quỷ! Ngô Vân Hy thở ra một hơi, lộ ra biểu cảm giống như vừa khóc vừa cười, rồi mới tự giễu cười cười, kêu bác sĩ đến xem tình huống của “cô gái xinh đẹp”, thuận tiện cùng “nữ quỷ” giải thích một chút việc vừa trải qua.
Lúc ấy, nàng cùng bạn đang theo ở sau xe của Linh Vũ chuẩn bị vượt qua, đang lúc quẹo, một chiếc xe vận tải đột nhiên va chạm với xe của Linh Vũ, hai người liền khẩn cấp dừng lại bên cạnh, bạn của nàng báo cảnh sát trước rồi ở lại hiện trường chờ đợi cảnh sát đến, nàng đem Linh Vũ đưa đến bệnh viện trước.
Cô gái kêu Anh Anh mặt không chút thay đổi nghe nàng nói xong, đối với nàng nói cảm ơn. Sau khi bác sĩ tuyên bố “cô gái xinh đẹp” bị chấn động não nhỏ, bây giờ liền có thể xuất viện, “cô gái xinh đẹp” ôn nhu nói:
“Linh Vũ, cho tớ mượn ba ngàn đi.”
Không biết vì sao, biết rõ cô gái này không phải quỷ, Ngô Vân Hy vẫn như trước có cảm giác nổi hết da gà! Loại cảm giác này, làm cho nàng có loại dự cảm xấu!
Khi Hoàng Vân Anh trở lại nhà trọ, đã đến 5 giờ chiều, chờ cô làm xong cơm chiều bưng lên lầu 6, Đình Hy đang tự mình chống gậy từ phòng tắm đi ra.
Nhìn thấy Hoàng Vân Anh thân hình như rối gỗ dại ra, Đình Hy khẽ hừ một tiếng.
Hoàng Vân Anh để khay xuống, tiến lên đỡ Đình Hy lên giường, rồi mới dọn bàn ăn đến bên giường, dọn xong đồ ăn, bưng bát lên, tất cả động tác so với ngày thường giống hệt nhau, chỉ có ánh mắt trống rỗng không tiếng động cho thấy giờ phút này cô có điều khác thường.
“Bạn cô có khỏe không?” Đình Hy hỏi nhỏ.
Hoàng Vân Anh chậm rãi gật đầu, đưa lên một ngụm cơm.
“Biết cô ấy vì cái gì mà như vậy không?”
Hoàng Vân Anh cứng ngắc một lát, tiếp tục gật đầu.
“Cô không biết là cô phải làm gì à?”
Hoàng Vân Anh ngẩng lên khuôn mặt nhìn nữ vương tà ác phía trước mặt, để bát xuống, đứng lên bên giường, nâng tay, liền từ từ cởi bỏ cúc áo…
“Đợi chút. . .” Không đúng. Nhìn cô với vẻ mặt trì độn như vậy, Đình Hy cũng không có cảm giác được kɧoáı cảʍ trả thù gì, ngược lại thêm phiền chán vô cùng. Rõ ràng đây là kết quả chị muốn a! Chị muốn làm cho cô biết, chị có thể nắm tất cả mọi thứ của cô trong tay, cô giận, chị muốn cô biết sự đáng sợ của chị, biết kết quả khi chọc giận chị. Nhưng là ── “Tôi hiện tại không có tâm tình, ăn cơm trước đi.”
Hoàng Vân Anh cũng không cài lại nút thắt trên quần áo, mà để y như thế bưng bát lên, thân thể đơn bạc giống như không có linh hồn chống đỡ, chính là như con rối tuân theo lời chủ nhân vô điều kiện …
Nhìn, nhìn đồ ăn cô đưa đến bên miệng, “Cô sẽ không hạ độc ở trong đồ ăn đi?” Cô có lá gan này sao?
“A. . .” Cô gái như con rối đột nhiên nở nụ cười, trên mặt nhợt nhạt tản ra một chút mị hoặc, tươi cười có phần diễm lệ, phảng phất như hoa mạn đà la nở trong địa ngục theo gió lay động trong một khoảnh khắc.
“Cô. . .” Như bị mê hoặc, bị câu hồn, Đình Hy kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười của cô, trái tim hung hăng co rút.
“Tôi làm sao dám. Chị nếu như chết, người nhà của tôi, bạn của tôi, có phải hay không toàn bộ đều phải chôn cùng chị?”
“. . .”
“Vì thế. . . Tôi chỉ là hạ thuốc ngủ.”
“CÔ ── “
Cốp! Hoàng Vân Anh đập bát canh xuống đầu Đình Hy, Đình Hy lên tiếng trả lời rồi ngã xuống.
“Đáng tiếc… tôi không đợi được thì chị đã ăn xong rồi.”