[ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ

Chương 39: Hai Chân


Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 39: Hai Chân

Khi thấy Tần Mạn Ân đã viết xong bản nhạc mới, Quý Tiết ngay lâp tức đứng dậy vứt hết mấy tờ giấy trên mặt đi, bước chân nghiêm túc đi về hướng thang máy, chẳng thèm so đo việc “Rửa nhục” hay không.

Hoàng Vân Anh giương mắt nhìn Quý Tiết, đang muốn kéo mấy mảnh giấy trên mặt mình xuống, lại bị Trương Tuệ Minh từ phía sau dùng cánh tay ôm lấy.

“Trương Tuệ Minh! Tôi còn phải dọn dẹp nữa. . .”

“Không sao đâu, đợi lát nữa tự tôi dọn cũng được.” Tần Mạn Ân mỉm cười nhìn hai người, không hề ngạc nhiên trước cử chỉ thân mật của hai người. Trên thực tế, trừ bỏ âm nhạc cùng — ra, nhưng thứ khác chị đều không quan tâm lắm.

Trơ mắt nhìn Trương Tuệ Minh một đường ôm cô trở lại phòng ngủ, Hoàng Vân Anh nhịn không được mở miệng: “Chị. . . Chị không về phòng của mình ah?”

Trương Tuệ Minh cắn cắn vành tai cô, “Tôi phát hiện em thoải mái hơn giường của tôi.”

“Kia, vậy phòng này để cho chị, tôi đi phòng khách ngủ.”


“Em không nghe rõ ah? Tôi là nói. . .Em so với giường ngủ của tôi thoải mái hơn.”

“A ── “

Phòng tắm, lại là phòng tắm.

“Trương Tuệ Minh. . .” Chị, chị ta cũng đừng có biếи ŧɦái như thế chứ!

Dựa lưng vào vách tường, hai tay chống lên vách tường phía sau phòng ngừa bản thân mất cân bằng mà trượt ngã xuống đất, một chân cao cao nâng lên đặt trên khuỷu tay chị, một chân khác bị bắt nhón lên cố hết sức phối hợp với độ cao của chị. Hoàng Vân Anh cảm thấy bản thân mình duy trì tư thế này đã rất khó khăn rất khó chịu, thế nhưng Trương Tuệ Minh còn. . .

– “A. . .” Cau mày, tinh tế rêи ɾỉ, cô không hề biết, trong thời gian hành kinh, thân thể so với bình thường còn mẫn cảm hơn.
Trương Tuệ Minh nhìn biểu tình giống như yêu thích của cô, ngả ngớn cười cười, bàn tay nâng mông cô, để cho thắt lưng cô cong lên. Ngón tay đang ở khe hở giữa hai chân cô trượt qua trượt lại đột nhiên xâm nhập, từng chút một tiến vào ma sát cánh hoa sung huyết.

Một tia hồng hồng ngẫu nhiên theo ngón tay anh trượt ra, nhưng rất nhanh liền bị cột nước từ vòi hoa sen phun xuống hòa tan biến mất, hình ảnh dâʍ mỹ lại tà ác.

“Hình như. . . Không có bao nhiêu.” Giọng nói của Trương Tuệ Minh có chút khàn khàn.

“Không. . .” Tuy rằng ngày thứ ba sẽ bắt đầu ít đi thậm chí có khi không có, nhưng quả thật đến ngày thứ năm cũng còn một ít. “Đừng. . . xin chị chờ một chút, làm ơn . . .”

Tiếng cầu xin lẻn vào trong tai, nhưng chị vẫn không nhịn được đưa tay ngón tay tiến vào lỗ nhỏ được bảo vệ dưới cánh hoa, một bên chậm rãi chui vào một bên xoay tròn vuốt ve nếp vân trên vách hang , tầng tầng lớp lớp, một vòng một vòng cắn chặt ngón tay chị. Trương Tuệ Minh nặng nề than nhẹ một tiếng. . . Chị đã nhẫn nại đến phát cáu!


“Em. . . Tốt lắm, nóng quá, em cũng muốn, đúng không?”

“A. . .”

Chị ta đưa ngón tay khảm nhập toàn bộ vào bên trong, chậm rãi ép sát vách tường huyệt đạo, nặng nề ma sát, mỗi một lần ấn xuống đều làm cho cô vui thích không chịu nổi. Thân thể của cô rất thẳng thắn nói rằng, nơi đó không thuộc về cô, mà là thuộc về người phụ nữ khác, có phụ nữ mới có thể khiến nó được thỏa mãn, khiến nó suиɠ sướиɠ, khiến cô lên tới thiên đường.

Giờ khắc này, cô nghĩ muốn có phụ nữ tiến vào nó, xỏ xuyên qua nó, hung hăng khi dễ nó, nhưng lý trí lại bảo cô không thể. . . Du͙c vọиɠ cùng lý trí mâu thuẫn ép buộc cô không chịu nổi, kɧoáı cảʍ dưới thân vẫn như nước lũ cuốn tới không ngừng bức bách cô khuất phục trước du͙c vọиɠ.
“Trương Tuệ Minh. . . Tôi. . .” tiếng khóc bất lực vang lên làm cho cả thể xác lẫn tinh thần của chị đều bức rức khó chịu.

Đáng chết! Chị ta rút ngón tay ra, ôm lấy cô gái trước người, tiện tay lấy một hộp dầu ở bồn rửa tay, bước ra khỏi phòng tắm.

Tại sao chị lại phải nhẫn nại? Tại sao chị lại sợ thân thể cô không tốt? Tại sao phải để ý thỉnh cầu của cô? Chị sao phải lo lắng cô oán hận!

Bị Trương Tuệ Minh thả ngã trên giường, Hoàng Vân Anh hoang mang nhìn chị bôi dịch bôi trơn lên đùi mình, rồi mới ── đem nơi ngẩng cao kia cắm vào giữa hai chân cô.


“Kẹp chặt.”

Chị ta! hai má Hoàng Vân Anh hồng thấu, nhưng nhìn trên trán chị nổi đầy gân xanh, vẻ mặt cực lực nhẫn nại, cơ bắp cả người căng thẳng ── nơi kia của chị cứng rắn như sắt nóng, cô liền ngoan ngoãn nâng lên thắt lưng, kẹp chặt hai chân, co rút đùi cuốn lấy thịt trụ tráng kiện kia.
Điên thật! Cô ấy muốn bấm gãy của chị sao? Nhưng bây giờ chị rất muốn được thoải mái như vậy! Cắn răng, Trương Tuệ Minh thử co rúm một chút, rút ra không dễ dàng, cắm vào càng không dễ dàng. . . cô gái này cố ý không muốn cho chị làm đi?

Nghẹn khuất trừng mắt nhìn cô gái dưới thân mình, nhìn bộ dáng khó hiểu uất ức của cô, cúi người cắn nhũ nhọn của cô kéo lên, trong lúc cô kêu đau, dùng hai chân non mịn cùng cửa huyệt mềm mại thỏa mãn chị, để chị phát tiết thú tính!

“Ừ, Trương Tuệ Minh. . . A a. . .” Tuy rằng không có sáp nhập, nhưng vật nóng rực của chị ta mỗi một lần di chuyển đều đè nặng thịt đế yếu ớt của cô kịch liệt ma sát, khoái ý không ngừng bắn về phía cô, làm cho cả người đều không thể nào hiểu nổi rốt cục là đang thống khổ hay là suиɠ sướиɠ. Dưới kícɧ ŧɧícɧ mãnh liệt của chị, cô không tìm được thứ gì để bám víu, chỉ có thể gần như co rút kẹp chặt hai chân, để cho cả cô lẫn chị ta đều không thể thoát khỏi kɧoáı cảʍ tra tấn này.
Đêm đen dày đặc, kícɧ ŧìиɧ vẫn tiếp tục…

“Tiểu thư, đã đến đại học X, ba trăm đồng.” Lái xe nhìn vào kính chiếu hậu thấy mặt Hoàng Vân Anh đang đỏ bừng, tốt bụng hỏi, “Tiểu thư, tiểu thư? Cô có khỏe không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.