Bạn đang đọc [ H+ ] Cực Phẩm Phòng Trọ – Chương 37: Tư Tưởng Khác Nhau
Bộ phim mới của Trương Tuệ Minh năm ngày sau chính thức khởi động máy, công tác chuẩn bị giai đoạn đầu cho bộ phim, về cơ bản Trương Tuệ Minh đều đã hoàn thành, vì thế mấy ngày nay chị chủ yếu chỉ ở nhà nghỉ ngơi, nghiên cứu nhân vật trong kịch bản 《 một đời một kiếp 》, nghiền ngẫm nhân vật của mình.
Từ lúc say rượu ngủ trên giường Hoàng Vân Anh cả đêm về sau, Trương Tuệ Minh không thèm về phòng mình nữa, phòng khách cũng không bước vào, trừ việc lên lầu 7 tập thể hình ra, thời gian khác liền nằm lì trên giường Hoàng Vân Anh đọc sách, xem kịch bản.
“Chị. . . Chị vẫn chưa xem xong ah? Sách này là đi thuê, còn phải trả lại.” Hoàng Vân Anh nhược nhược nói. Cô chỉ tùy tiện xem qua, còn chưa đọc kỹ nó, hơn nữa tiền mượn sách Đình Hy cũng đã trả lại cho cô, vì thế quyển sách này không biết là Hiểu Trang đưa tiền hay là Đình Hy đưa tiền mượn, chắc là Hiểu Trang đưa. Cô. . . Cô phải mau chóng gặp Hiểu Trang nói rõ ràng mới được, cô tuyệt đối không thể trở thành đồng lõa với Đình Hy đùa bỡn tình cảm người khác.
Đang nghĩ tới đó, Hoàng Vân Anh lại phát hiện trước mắt đột nhiên tối đen, nhìn kĩ lại, chính là vòng ngực trần truị của phụ nữ đang hiển lộ trước mặt mình.
“A ──” trong nháy mắt cô liền bị Trương Tuệ Minh quăng lên giường. “Trương tỷ tỷ. . .”
Trương Tuệ Minh nhướng mi, “Lúc không có người khác ở đây em có thể gọi tên tôi, đương nhiên. . .” Chân sau quỳ sát bên người Hoàng Vân Anh, Trương Tuệ Minh thần sắc khiêu khích, “Ở trên giường, có thể kêu thân mật hơn.”
Hoàng Vân Anh nuốt nuốt nước miếng, cười khan hai tiếng. “Cái kia. . . Phòng bếp. . .”
“Tôi rất nhớ em. . .” Trương Tuệ Minh đột nhiên nhìn cô nghiêm mặt nói.
“. . .”
“Em có biết mấy ngày nay tôi trải qua như thứ nào không?” trong giọng nói mang theo sầu não, ai oán.
“. . .”
“Tôi không có cách nào đi vào giấc ngủ. . . Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên bóng dáng em! Đôi mi cong cong, đôi mắt trong trẻo, cái mũi đáng yêu, đôi môi hồng nhuận quyến rũ. . . Mỗi một ánh mắt, mỗi một hành động sinh động hoạt bát . . . Em trộm đi trái tim của tôi, xóa đi trí nhớ của tôi, không có em, tôi thậm chí không nhớ rõ hô hấp như thế nào . . .” ánh mắt nhu tình mà kiên nghị, âm sắc mê hoặc linh hồn, trên dung nhan tinh xảo hoàn mỹ của Trương Tuệ Minh là vẻ thâm tình sâu sắc.
Hoàng Vân Anh run rẩy chìa tay sờ lên trán Trương Tuệ Minh một cái.
Trương Tuệ Minh cầm lấy tay cô đặt lên lồng ngực của chị, “Nơi này, chỉ khi có em, mới có thể nảy lên; chỉ khi có em, mới có độ ấm; chỉ khi có em, mới có ý nghĩa tồn tại.”
Hoàng Vân Anh đờ đẫn nhìn Trương Tuệ Minh, bàn tay không bị Trương Tuệ Minh cầm lấy ,cứng ngắc sờ vào túi quần lấy điện thoại ra ── số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu? 999? 119? 110? 114?
“Phụt. . . Ha ha ha ha. . .” Nhìn phản ứng của Hoàng Vân Anh, Trương Tuệ Minh cuối cùng nhịn không được, ngã trên người cô điên cuồng cười rộ lên. Thân hình mãnh liệt chấn động làm cho ngực Hoàng Vân Anh đau đớn 1 trận, chỉ có thể cau mày đẩy đẩy chị ra khỏi người mình.
Trương Tuệ Minh nhìn đến bộ dáng cô cau mày khó chịu, hôn lên môi cô, xoay người một vòng để cô nằm trên người mình.
“Đây là biểu tình gì?” Trương Tuệ Minh ý cười không giảm, “Phụ nữ không phải đều thích nghe loại lời kịch này sao?”
Thắt lưng bị chị ta ôm chặt không đứng dậy được, Hoàng Vân Anh chỉ có thể chống lên nửa người trên bất đắc dĩ nhìn chị ta. Hóa ra đây là lời kịch. . . Người khác có thích nghe hay không cô không biết, cô chỉ biết là, sau khi hiểu rõ bản tính của chị ta rồi lại nghe chị nói những lời này ── Hoàng Vân Anh rùng mình một cái, quả thật, rất khủng khϊếp. . .
“Này ──” cô ấy cư nhiên rùng mình! Nhưng nghĩ lại, Trương Tuệ Minh thoải mái cười cười, “Loại lời kịch này dù sao cũng là phụ nữ viết, muốn lấy lòng phụ nữ mà viết ra. Lúc nhớ đến phụ nữ, có điên mới có thể nghĩ đến cái gì tóc, mày, biểu tình. . .”
Trương Tuệ Minh ôm hông cô, tay chậm rãi với vào lưng quần, tay còn lại tiến vào áo trong, đẩy ra áo ngực bắt lấy bầu nhũ trắng mịn ấm mềm hưởng thụ chơi đùa, trên nét mặt không chút nào che giấu du͙c vọиɠ bá đạo, giống như giây tiếp theo chị ta sẵn sàng đem cô gái trước mắt nuốt vào bụng.
“Tôi chỉ biết nghĩ làm cách nào đem phụ nữ, đặt ở dưới thân, mở hai chân ra, hung hăng đi vào!”
Oanh ── lời ngon tiếng ngọt lúc nãy không làm cho Hoàng Vân Anh đỏ mặt, hiện tại, một câu thô tục trắng trợn tuôn ra lại làm cho mặt cô hoàn toàn hồng thấu lan đến bên tai, nhịn không được kháng cự, lại chọc cho chị tăng thêm sức lực trên tay.
“Ừ. . .”
Trương Tuệ Minh mang theo vẻ đắc ý, hứng thú chăm chú nhìn trên người cô, trên tay còn không quên xoay tròn vuốt ve.
“Tại sao cô lại dùng thứ này?” Trương Tuệ Minh chọc chọc giữa mông Hoàng Vân Anh.
“. . . Tôi, tôi đến kỳ a. . .” Ngày hôm qua không phải đã nói rồi sao?
“Không phải có loại thả bên trong sao?”
“Chị ta nói loại băng vệ sinh kia sao? – Tôi, tôi chưa từng dùng.”
“Dùng loại này!” Gây trở ngại tay chị ta. Hơi hơi hạ xuống thân thể, cởi bỏ quần áo trong, mê muội nhìn hai vú yêu kiều của cô.
“Trương tỷ tỷ. . .”
“Ừ?” Trương Tuệ Minh liếc mắt nhìn cô, mở răng cắn một bên chu quả non mềm ngon miệng.
“Ừ a. . . Trương Tuệ Minh. . .”
“Ngoan. . .” Nhả ra một câu khen ngợi, liếm liếm dấu răng lưu lại trên đầṳ ѵú, lại há mồm cắn, liếʍ ɭáρ.
“Tôi, tôi biết theo các chị. . . Nếu tôi làm công việc này vốn không có tư cách yêu cầu gì. . .”
Trương Tuệ Minh dục niệm khẽ lui, động tác cũng thoáng chậm lại.
“Trên hợp đồng quy định, tôi phải vô điều kiện thỏa mãn mọi nhu cầu trong cuộc sống của các chị. . . Nhưng mà . . Tôi không phải nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.”